Thiên Mệnh cung vốn là một tòa cung điện trên không lơ lửng nơi Ma giới. Điều làm Lam Tịch ngạc nhiên đó là nó được xây dựng ngay trên Linh Lung các năm xưa.

Cố Thừa Diễn mang cô về lại tiểu viện năm đó, vẫn không thay đổi bao nhiêu, thứ duy nhất thay đổi là cái xích chó trên cổ cô nè -_-.

Lam Tịch không vui vẻ mở lời:

- Thời Khanh đâu? Ngươi không được phép làm hại nàng!

Một con nhãi ranh còn quan trọng với nàng hơn ta sao? Lòng Cố Thừa Diễn lạnh đi vạn phần nhưng vẫn đáp:

- Tất nhiên, đó là nô lệ nàng yêu thích, ta sẽ không đụng vào!

Nô lệ cái em gái ngươi! Đó là biểu muội mà ngươi nâng như nâng trứng hứng như hứng vàng đó!

- Từ giờ nàng sẽ sống ở đây với ta!

Lam Tịch không đáp lời hắn, lạnh lùng đi vào tiểu viện. Cố Thừa Diễn cũng không giận, bám theo sau ngay. Vừa bước vào, Lam Tịch đã cười thê lương nhìn hắn:

- Ngươi cho rằng nhốt ta lại như thế này là tình yêu sao? Cố Thừa Diễn âm trầm:

- Nàng phải nằm gọn trong bàn tay ta, ta mới yên tâm.

Lam Tịch không nói gì, lại quay người đi tiếp, Cố Thừa Diễn định đi theo thì nàng lên lời:

- Ngươi đừng đi theo, ta muốn ở một mình.

Để nàng bỏ trốn khỏi hắn nữa sao? Vẫn là... nàng không hề yêu hắn.

Có lẽ nàng biết hắn chính là con quỷ khát máu Thiên Mệnh đại đế, nàng ghê tởm hắn sao?

Chẳng lẽ nàng không thể mở lòng với hắn, chẳng lẽ nàng định cả đời thủy chung với nam nhân đáng ghét không yêu nàng kia ư?

Lam Tịch mà biết được Cố Thừa Diễn đang nghĩ gì đảm bảo sẽ hộc ba búng máu, lăn đùng ra chết vì tức.

[ Tiểu Tịch Tịch, cô định xử trí như thế nào, hay thôi, trở về thôi, dù sao nhiệm vụ nghịch tập của cô cũng đã hoàn thành]

- Về? Cuộc đời bản cô nương chưa bao giờ biết đến hai từ bỏ cuộc, cho dù có chết cũng phải cho tên đần đại đế kia bị tự vả!!

- [ Tôi nhớ hồi cô còn là thực tập sinh 5 lần 7 lượt bỏ cuộc đó, đừng xạo với bản hệ thống]

- ... – Hệ thống quân bị lây nhiễm cách nói chuyện của cô mất rồi.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi:

- Các chủ! Các Chủ!

Lam Tịch bỗng lóe lên ý cười, haha, có cứu tinh rồi. Lam Tịch phất tay áo, cánh cửa mở ra, A Nhất bước vào, nhìn thấy cô thì không nhịn được đỏ hoe mắt. Lam Tịch ghét bỏ nói:

- Đường đường là hộ pháp của ta, sao lại có thể mít ướt như vậy, A Nhị, A Tam, A Tứ đâu rồi?

- Các chủ! Họ đã biết tin các chủ về, nhưng cũng không thể kinh động Cố Thừa Diễn, đành để ta đến đây xem người. –Lúc này A Nhất mới để ý đến cái gông xích trên cổ Lam Tịch, phẩn nộ nói- Hắn... sao hắn có thể đối xử với người như vậy?

Đôi mắt phượng của Lam Tịch nhuộm một phần bi thương, nhưng cô lại cứng rắn nói:

- Điều quan trọng ngươi hãy nói cho ta biết vì sao Cố Thừa Diễn lại có tu vi cao như vậy?

Ánh mắt của A Nhất hơi lảng tránh, các chủ đã giao Cố Thừa Diễn cho bọn hắn chăm sóc, nhưng bọn hắn lại không ngăn được tên ngốc đó.

- Hắn... hắn tu luyện Đọa Ma của Ma tôn.

Mặc dù đã biết trước nhưng Lam Tịch vẫn làm vẻ hết sức bàng hoàng, cô tức giận nói:

- Đọa Ma? Sao ngươi có thể để hắn tu luyện thứ công pháp hại người như vậy?

- Là tại ta thất trách, là vì hắn chấp niệm người quá sâu.

Trái tim Lam Tịch bỗng nhói lên nhè nhẹ, Cố Thừa Diễn đúng là đã yêu cô quá nhiều.

- Ta phải đi biển Vô Vọng.- Lam Tịch cứng rắn nói – Ngươi phải giúp ta trốn khỏi đây, ta bị xích như vậy, không thể vận dụng linh lực, ngươi phải đưa ta đến biển Vô Vọng.

A Nhất biến sắc: - Các chủ! Ngươi muốn lấy Vô Vọng hoa sao? Ngươi muốn...-

Còn chưa nói hết câu đã bị Lam Tịch cắt ngang:

- Phải, ta.. không thể để hắn cứ như vậy mà tự sinh tự diệt.

- Ngươi làm cho hắn nhiều như vậy nhưng hắn thì sao chứ, đưa thứ bẩn thỉu ấy lên cổ ngươi,

- Ta... cam tâm.

P/s: Mọi người có muốn bộ truyện này có CP với Lam Tịch không? @[email protected]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện