Vì sao vậy sư phụ? Vì sao ngươi lại bỏ ta?

Năm đó ngươi nói ta đợi ngươi, ta đợi ngươi ròng rã 3 tháng, ngươi vậy mà cũng vẫn xuất hiện.

Vậy sao lần này ngươi bảo ta đợi ngươi, mà lại lặng lẽ đi luôn như vậy?

Ta không cam tâm... ta vẫn sẽ chờ.

Một tháng... hai tháng... ba tháng...

Một năm... hai năm... ba năm..

Ta đã mạnh hơn rồi, ta không còn là tiểu tử Kim đan kì mà ngươi hay trêu ghẹo nữa, ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng vì sao? Vì sao chứ? Ngươi không chịu quay về.

Năm thứ nhất ngươi biến mất...

Ta điên cuồng muốn giết sạch Thánh nữ môn, thậm chí ta còn oán hận cả Tứ đại hộ pháp vì đã không bảo vệ ngươi?

Một năm trời ta trầm luân trong tâm ma không thể thoát, tu vi cứ vậy mà tụt xuống Trúc cơ.

Năm thứ hai ngươi biến mất...

A Nhất không nhịn được mà lao vào Bất Nhập động đánh ta một trận ra trò, vừa đánh vừa khóc nói rằng ta là một kẻ yếu đuối, ta không xứng làm đồ đệ của ngươi, nói rằng nếu ta muốn theo ngươi thì cứ tiếp tục đi, tứ đại hộ pháp bọn họ sẽ tự mình báo thù cho ngươi.

Ta giật mình, phải, ta còn phải báo thù cho ngươi nữa, nhưng một kẻ Trúc cơ đọa tâm ma như ta thì có thể làm được gì?

Năm thứ ba ngươi biến mất...

Ta biết được thân phận thật sự của mình,

Ha, thì ra là vậy, thì ra ta là con trai của người mà ngươi yêu say đắm nên ngươi mới cứu ta, thu ta làm đồ đệ, thì ra là vậy, ngươi coi ta làm vật thế thân cho nam nhân kia ư?

Năm thứ tư ngươi biến mất...

Ta trở lại Ma đạo cung, tìm được bản công pháp do nam nhân kia để lại- “ Đọa Ma” công pháp, nó thật hợp với ta. Kẻ nào có tâm ma càng lớn, tu luyện bản công pháp này càng nhanh, tu vi cũng vì vậy mà tăng nhanh.

Chỉ duy nhất một điều đó là người tu luyện công pháp này mãi mãi không thể phi thăng thành tiên.

Ha, trước đây ta muốn phi thăng là cùng ngươi phi thăng, sống cuộc đời vĩnh cửu với ngươi nơi Thần giới, giờ không có ngươi, ta phi thăng làm gì?

Năm thứ hai mươi ngươi biến mất...

Ta đột phá Đại Thừa kì...

Cùng tứ đại hộ pháp mang quân đánh Thánh nữ môn...

Những ả nữ nhân ghê tởm đó, ta đã giải quyết xong.

Năm thứ ba mươi ngươi biến mất...

Ta lật đổ tất cả thế lực lớn nơi Tu chân giới, lập ra một thời đại mới mang tên Thiên Mệnh ( nghĩa là mệnh trời, ý trời).

Ý trời? Phải, là ý trời! Nếu ta trở thành thiên đạo rồi, ngươi có trở về không?

Năm thứ bốn mươi lăm ngươi biến mất..

Ta một mình tại tiểu viện Linh Lung các năm nào thi triển Chu Thiên đại pháp.

Cả bầu trời nhuộm đỏ như máu,rực rỡ và xinh đẹp, như màu áo của ngươi vậy, thật đẹp.

Đến bao giờ ngươi mới trở lại với ta đây, Lam Tịch?

....

Năm thứ năm mươi ngươi biến mất....

Ta cho người bắt tù binh khắp tu chân giới để xây dựng một toàn huyết điện cho ngươi, hi vọng khi xây xong ngươi sẽ trở về.

...

Một nữ nhân? Xinh đẹp? Huyết y? Tay trái phất ngọc phiến, tay phải cầm trường kiếm?

Dường như chỉ cần chừng ấy lời miêu tả, ta đã có thể tưởng tượng ra thân ảnh của ngươi, xinh đẹp biết bao, kiều diễm biết bao, khí phách biết bao. Đó là hình ảnh lần đầu tiên ta gặp ngươi.

Ngươi như một con phượng hoàng từ trên trời hạ xuống, chiếu sáng cho cuộc đời tăm tối của ta.

Ngươi... đã trở lại?

- ---

Ở một gian phòng hoa lệ.

Trên giường bệnh, nam nhân đẹp tựa ngọc ngà đang say giấc.

Khuôn mặt hắn trắng bệch, thỉnh thoảng đôi mắt hơi nhíu nhíu lại.

Thiết bị kết nối với hắn hiện lên màn hình phía bên phải những làn sóng nho nhỏ.

- Tít! Tít! Tít!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện