Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, vội giải thích: "Khụ, là bạn gái tôi, cô ấy không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, tôi chỉ đành dùng chút phương thức đặc thù!"
Lạc Thần gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tuy rằng vừa rồi vẻ mặt của Diệp Bạch quả thật hơi dọa người, nhưng ngữ khí lại không giấu được sự quan tâm.
Hóa ra là gọi cho bạn gái...
Nửa tiếng tiếp theo, đại ma đầu đương nhiên không có cách nào làm việc, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản và tiểu mĩ nhân kia.
Vị quản gia họ Hứa nào đó trốn ở cửa tỏ vẻ mình xem thế đã đủ rồi.
Oản Oản tiểu thư quá lợi hại! Ông chủ không chỉ ngoan ngoãn uống thuốc, còn dừng cả công việc! ....
Bởi vì chỉ còn ba ngày nữa phải thử vai, Diệp Oản Oản nắm chặt thời gian, trao đổi việc diễn xuất cùng Lạc Thần suốt vài tiếng.
Chờ lúc trao đổi xong, Diệp Oản Oản thuận tay cầm di động lên, kết quả vừa thấy màn hình liền hoảng sợ, bởi vì cô phát hiện trên màn hình vẫn hiện trạng thái gọi video.
"Anh chưa cúp máy sao?" Diệp Oản Oản kinh ngạc.
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ánh mắt kia... Tựa hồ có chút ai oán...
Ách...
Nhưng mà cũng khó trách nha, bạn gái cùng người đàn ông khác nói chuyện suốt mấy tiếng, còn mình chỉ có thể trò chuyện qua video.
Diệp Oản Oản vội trấn an anh: "Bảo bảo, anh ngoan nha! Chỉ cần anh dưỡng bệnh thật tốt, điều trị thật tốt, sống lâu lâu dài dài, về sau chúng ta còn thời gian rất dài để ở bên nhau, có thể đầu bạc răng long! Đúng không ~"
Cho dù biết nha đầu kia chỉ thuận miệng an ủi, sắc mặt Tư Dạ Hàn vẫn hòa hoãn không ít, nhàn nhạt hỏi: "Buổi tối có về không?"
"Có có có! Cơ thể anh không tốt, đừng đi lại nhiều, em đi tìm anh! Em cúp máy đây, thay quần áo liền về!" Diệp Oản Oản nói xong thì cúp máy, sau đó đổi thành trang phục nữ.
Trước khi về nhà cũ, cô cố ý đến một tiệm bánh ngọt trước nhà, mua cho Tư Dạ Hàn một chút điểm tâm và mứt hoa quả.
Tuy rằng mỗi lần anh uống thuốc đều không lộ ra biểu cảm gì, nhưng những thứ thuốc trung y đó chỉ cần nghe tên đã đủ đáng sợ, chứ đừng nói là uống.
Mua chút mứt hoa quả, mỗi khi anh uống thuốc xong có thể ăn mấy viên, hẳn sẽ đỡ đắng hơn nhiều.
Tiệm bánh ngọt này rất đông khách, Diệp Oản Oản xếp hàng nửa tiếng mới tới lượt mình.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua gì?" Nhân viên cửa hàng hỏi.
Diệp Oản Oản chủ yếu muốn mua mứt hoa quả, cửa tiệm này nổi tiếng với mứt hoa quả vô cùng ngon.
Nhìn ba hộp cuối cùng trên kệ, Diệp Oản Oản hỏi: "Mỗi người được mua nhiều nhất ba hộp đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy tôi lấy hết ba hộp này đi." Diệp Oản Oản nói.
"Vâng." Nhân viên cửa hàng mỉm cười, bắt đầu gói đồ.
Diệp Oản Oản đang chuẩn bị chọn vài thứ khác, vào lúc cô nói "lấy hết ba hộp", sau lưng cô tựa hồ truyền đến một tiếng hít ngược khí lạnh.
Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu, sau đó liền thấy một thanh nhiên đang đứng sau mình, đau lòng che tim.
Thanh niên kia cao tầm một mét tám mấy, áo khoác tân triều bản giới hạn, quần jean phong cách, vài sợi tóc màu đay che đôi mắt đào hoa.
Trời tối đen, người này không chỉ đeo khẩu trang rất dày, còn đeo một chiếc kính râm thật lớn, cả khuôn mặt đều bị che kín mít.
Trực giác của Diệp Oản Oản mách bảo, buổi tối còn cẩn thận che mình như vậy, tám phần là nhân vật của công chúng.
Chẳng lẽ là minh tinh nào?