Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi Tôn Bách Thảo nói Tư Dạ Hàn sống không quá nửa năm, lão phu nhân liền bắt đầu phái người tìm danh y khắp hắc bạch đạo.
Cho dù biết khả năng tìm một bác sĩ giỏi hơn Tôn Bách Thảo là điều không tưởng, nhưng trong lòng bà vẫn tồn tại một tia hi vọng.
Trong vườn hoa nhỏ ở nhà cũ.
Mặc Huyền kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy? Không phải nói cô gái kia có thể giúp Cửu gia dễ dàng chìm vào giấc ngủ hay sao?"
"Mặc dù hiệu quả hơn cách của cậu, nhưng cũng không thể kiềm nén bệnh tình của Cửu gia! Huống chi điều dưỡng là quá trình lâu dài, Cửu gia sinh hoạt không có quy luật như vậy, thỉnh thoảng có bồi bổ một chút, theo đó lại làm việc mệt nhọc gấp bội lần, phần hồi phục không lấp được phần tiêu hao, có thể có tác dụng gì?"
Hứa Dịch thở dài: "Hiện tại Cửu gia không chỉ thiếu một nhà thôi miên, mà còn thiếu một người quản được ngài ấy!"
Mặc Huyền bật cười: "Quản được Cửu gia? Vậy người kia ít nhất cũng đạt cấp độ Thuần Thú sư cấp Tông Sư!"
Hứa Dịch: "..." Thuần Thú sư là cái quỷ gì? Hứa Dịch và Mặc Huyền cùng nhau nói chuyện ở trong sân. Xuyên qua khe lá, đột nhiên thấy cách đó không xa có vài bóng người đang tới gần.
Diệp Oản Oản ôm một chiếc chăn màu trắng đi trước, cô hầu gái theo sát bên cạnh ôm một tấm thảm lông, ngoài ra còn có vài hộ vệ, xách ghế nằm và ghế dựa.
Nhóm người Diệp Oản Oản đi theo hướng tới vườn hoa nhỏ.
Tư Dạ Hàn mặc một bộ quần áo bình thường màu xám tro, không nhanh không chậm theo sau.
Tới một chỗ tương đối mát mẽ, Diệp Oản Oản dừng chân lại, đầu tiên nói với Tư Dạ Hàn: "Anh chờ một chút."
Sau đó chỉ tay vào bãi cỏ bên cạnh, phân phó cho hộ vệ: "Ghế nằm để ở đây, ghế ngồi để ở bên cạnh."
Sau khi ghế được bày xong, cô trải tấm thảm lông mềm mại lên ghế, tiếp tục phân phó cho hai cô hầu gái: "Đưa gối cho tôi."
"Vâng, Diệp tiểu thư." Một cô hầu gái đưa gối cho cô.
Diệp Oản Oản để gối lên ghế nằm, vỗ vỗ gối một cái, sau đó lại nhìn Tư Dạ Hàn: "Ngớ người làm gì, anh mau tới đây!"
Chân mày Tư Dạ Hàn hơi nhướng lên, rất ngoan ngoãn tới gần.
"Ngồi xuống đây." Diệp Oản Oản vỗ vào ghế nằm.
Tư Dạ Hàn ngồi xuống.
Diệp Oản Oản rất hài lòng: "Đúng đúng, anh nằm xuống đi."
Tư Dạ Hàn lại nằm xuống.
Ghế nằm rất dài và rộng, Tư Dạ Hàn nằm trên đó sẽ không cảm thấy chật chội chút nào.
Chờ Tư Dạ Hàn nằm xuống, Diệp Oản Oản đắp chăn cho anh, sau đó móc ra một chiếc đồng hồ bấm giờ: "Bây giờ bắt đầu ngủ trưa, bắt đầu tính giờ."
Tư Dạ Hàn nghiêng đầu nhìn cô: "Tối hôm qua anh ngủ đủ giờ."
Sắc mặt Diệp Oản Oản đen lại: "Đừng tưởng em không biết hôm qua có hai giờ anh chỉ giả vờ ngủ, cũng không biết đang nghĩ gì, hôm nay phải bù lại! Vì để anh vui vẻ, tâm trạng thoải mái hơn một chút, em còn cố tìm nơi này cho anh ngủ đấy!"
Đối với lời của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến, anh nhìn vào chiếc ghế dựa ở bên cạnh.
Thuận theo tầm mắt của anh, Diệp Oản Oản cũng lướt qua chiếc ghế kia, sau đó quặm mặt trừng anh: "Nhìn cái gì, em muốn ở đây trông chừng!"
Nói xong, cô ngồi xuống ghế dựa: "Nhắm mắt, ngủ!"
Lần này Tư Dạ Hàn không nhắm mắt, ngược lại tựa như có điều suy nghĩ, nhìn cô tầm mấy giây.