Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ba người cuối cùng cũng thoát được vòng vây của đám phóng viên.

"Yên Nhiên, em có sao không? Đều tại anh không bảo vệ tốt cho em!" Sở Phong tự trách.

Giang Yên Nhiên ngơ ngác đứng tại đó không nói lời nào, hiển nhiên chuyện vừa rồi đã đả kích đến cô ấy không nhỏ.

Diệp Oản Oản nhẹ nhàng ôm cô ấy, sau đó nói với Sở Phong: "Đưa Yên Nhiên về nhà thôi, khoảng thời gian này tốt nhất đừng ra khỏi cửa."

Nhóm phóng viên kia chắc chắn sẽ không bỏ qua thời kì bạo nổ như hiện tại, nhất định sẽ bám lấy Giang Yên Nhiên để tiếp tục phỏng vấn.

Quả nhiên ngày hôm sau, bài phỏng vấn Giang Yên Nhiên đã được cắt ghép đưa lên mạng. Còn quy chụp fan của Hàn Thiên Vũ thành fan não tàn, bất kì ai giúp Hàn Thiên Vũ nói chuyện cũng sẽ bị một nhóm anh hùng bàn phím chửi rủa.

Ngay sau đó, người phóng viên cao gầy của Tòa soạn Đông Nam đã moi ra được một tin tức bùng nổ khác. Một người từng làm trong biệt thự của Hàn Thiên Vũ tiết lộ, thường xuyên thấy Hàn Thiên Vũ mang theo một bé gái biến mất vào buổi chiều, trong phòng thường xuyên truyền tới tiếng khóc của bé gái, khiến quần chúng không khỏi tưởng tượng nhiều.

Tất cả chứng cứ đều chỉa mũi nhọn về phía Hàn Thiên Vũ, chuyện bát quái trong giới giải trí nhanh chóng khuếch tán thành chuyện của toàn dân bàn tán.

Đứng trước chiếc gương lớn, Diệp Oản Oản cúi đầu, thờ ơ chỉnh lại cổ áo. Đôi môi anh đào của cô hơi nâng lên, thời điểm cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn còn đang mềm mại ôn nhu được thay thế bằng vẻ tự nhiên và ác liệt khác thường, còn mang theo một chút sắc bén và phong lưu.

Giờ phút này, công ty giải trí Hoàn Cầu đang bị phóng viên và người dân kích động bao quanh, hoàn toàn không có một kẻ hở.

Đã có mấy tấm kính bị đập bể, cửa chính dính đầy trứng gà thối và mùi tanh hôi của nước cống, mỗi phút đều có người kéo biểu ngữ kháng nghị.

"Hàn Thiên Vũ cút ra khỏi giới giải trí!"

"Giải trí Hoàn Cầu bao che sâu mọt!"

"Trả lại người bị hại công đạo!"

Phòng họp của Hoàn Cầu.

Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu không nói một lời, bầu không khí ngưng trọng như thể dường như có thể ngưng kết thành băng.

"Mọi việc ầm ĩ lớn như vậy, một đám người chạy đến cửa công ty la hét không ngừng, các người đều câm hết rồi sao! Hôm nay nhất định phải đưa ra được biện pháp!" Tổng giám đốc của Hoàn Cầu - Chử Hồng Quang đem một xấp báo trên tay giận giữ đập lên mặt bàn, cơ thể to béo hít thở không thông, ông ta hít sâu một hơi, cố đè cơn giận dữ, nhìn về phía luật sư ngồi ở bên cạnh.

"Tôi hỏi cậu, vụ kiện này chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

Sắc mặt luật sư trắng nhợt, cứng ngắc nói: "Hiện tại dư luận đều nghiêng về phía cô bé, tinh thần của quần chúng đang sôi sục, tòa án ít nhiều cũng sẽ chịu áp lực từ bên ngoài. Cho dù chúng ta kiện, thì thời gian làm dịu dư luận và tìm ra được chứng cứ thật cũng sẽ rất lâu."

"Rất lâu là bao lâu?!" Chử Hồng Quang sầm mặt lại. Việc này càng kéo dài, đối với Hàn Thiên Vũ chính là tử vong đang từ từ tới gần. Hiện tại sự nghiệp của Hàn Thiên Vũ đang ở thời kì hoàng kim, nếu lúc này có tin tức xấu đè xuống, sợ là sẽ hoàn toàn rớt đài. Đạo diễn và thương nhân nào lại muốn sử dụng một minh tinh tai tiếng bị cả xã hội tẩy chay cơ chứ.

Luật sư nuốt nước miếng, đưa ra một con số bảo thủ.

"Nếu tình huống phát triển tốt nhất cũng phải hai đến ba năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện