Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trang viên của Hàn Thiên Vũ được cải tạo thành kiểu dáng thiên đường thiếu nhi, anh cũng thường xuyên mời những đứa trẻ được mình cứu trợ đến đó chơi đùa.
Lúc đó công ty chụp rất nhiều ảnh Hàn Thiên Vũ và lũ trẻ chơi đùa cùng nhau. Có tấm thì cùng chơi đồ chơi, có tấm cùng nhau đùa giỡn, cũng có tấm chơi đùa trên bãi cỏ, tấm ảnh phóng viên kia đưa ra chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Trong ảnh đúng là phòng ngủ của Hàn Thiên Vũ, vì phòng ngủ của anh làm theo hình dáng của thuyền hải tặc, bọn nhỏ đều rất thích, cho nên thường xuyên chạy tới đó cướp giường.
Bây giờ truyền thông lại lấy tấm ảnh đó ra làm chứng cứ cho sự kiện dâm ô trẻ em của anh.
Hàn Thiên Vũ tháo kính xuống, nhìn chằm chằm tấm hình kia, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận.
Các phóng viên thấy vậy thì điên cuồng xông tới: "Hàn Thiên Vũ! Đến bây giờ anh còn muốn phủ nhận sao? Bé gái kia đã chính miệng xác nhận anh cởϊ qυầи áo của bé, bỉ ổi chạm vào vùиɠ ҡíи của bé, thậm chí ép bé dùng miệng để làm việc đồi bại kia! Làm ra việc này với một đứa bé, quả thật không bằng cầm thú mà!"
Hàn Thiên Vũ nhấc chân, lẳng lặng nhìn tên phóng viên kia: "Cậu lặp lại lần nữa thử xem!?"
Các phóng viên thấy Hàn Thiên Vũ đã có phản ứng, đáy mắt tất cả đều thoáng qua vẻ hưng phấn, rối rít kích động giơ máy quay lên.
Tên phóng viên kia giễu cợt khinh bỉ mở miệng: "Làm sao? Dám làm mà không dám nhận sao? Cái gì là thần tượng ưu tú, cái gì là sự trong sạch của giới giải trí, chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử mang lớp mặt nạ đạo mà mà thôi! Đồ biếи ŧɦái! Đúng rồi, nghe bảo anh có một người em gái đã mất vì bệnh lúc sáu tuổi, ha ha, bây giờ nghĩ lại chẳng lẽ là bị anh chơi đùa tới chết hay sao?"
Lời của phóng viên kia vừa rơi xuống, nương theo một tiếng gào thét tru tréo, Hàn Thiên Vũ một quyền đánh vào mặt hắn ta.
"A --"
Tiếng kinh hô nổi lên khắp bốn phía, khung cảnh trở nên hỗn loạn tưng bừng
"Đánh người! Hàn Thiên Vũ đánh người!"
"Lại dám đánh phóng viên! Hàn Thiên Vũ thẹn quá hóa giận rồi kìa!"
"Thật là quá đáng!"
"Dừng tay! Thiên Vũ! Cậu điên rồi!" Người đại diện kinh hoàng hét lên.
Mà Hàn Thiên Vũ đã sớm mất đi lí trí, người đại diện cũng không thể kéo anh lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đè phóng viên kia xuống đất liên tục đánh.
Những thứ này đều được phóng viên ghi lại rõ ràng.
Cuối cùng bảo vệ ra tay mới đem hoàn cảnh hỗn loạn này ngăn xuống.
Người phóng viên kia âm u che khuôn mặt sưng vù của mình: "Hàn Thiên Vũ, mày chờ đó! Chính nghĩa vĩnh viễn không vắng mặt! Tao nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của mày!"
Sau một phen hỗn loạn, cuối cùng Hàn Thiên Vũ cũng vào nhà được.
Hàn Thiên Vũ ngồi trên sofa, đáy mắt vẫn sót lại tia lệ khí, người đại diện Phí Dương ở bên cạnh đang không ngừng nghe điện thoại.
Một màn lúc nãy đã bị cắt thành video và ảnh tung lên mạng.
Hiện tại tất cả cư dân mạng đều nghiêng về phía người phóng viên kia, lấy câu "Chính nghĩa vĩnh viễn không vắng mặt" của người phóng viên kia làm đầu đề, bắt đầu làm lớn mọi chuyện lên.
Phí Dương bị cao tầng của công ty mắng tóe lửa, sắc mặt không tốt tắt di động, nhìn về phía Hàn Thiên Vũ, nói: "Thiên Vũ, cậu quá xúc động rồi! Tôi đã dặn cậu nhất định phải tỉnh táo! Thứ những phóng viên này muốn chính là việc cậu mất khống chế mà làm gì đó! Cậu thì tốt rồi, tự tay đưa cán dao cho họ!"
Phí Dương vốn muốn tiếp tục nói, thấy Hàn Thiên Vũ không nói tiếng nào, chỉ nhìn ảnh của em gái mình trong di động, cuối cùng chỉ biết thở dài, không tiếp tục nói nữa.
Lời của tên phóng viên kia quả thật vô cùng quá đáng, nhưng những cư dân mạng kia không chỉ không chịu đứng trên góc độ của Hàn Thiên Vũ để nhìn nhận vấn đề, còn thuận theo lời của tên phóng viên đó liên tưởng.
Phí Dương đang nghĩ cách để xử lí ổn thỏa nhất, lúc này điện thoại của Hàn Thiên Vũ đột nhiên vang lên, là một dãy số quen thuộc.
Là cuộc gọi của cha bé gái kia.
Phí Dương lo lắng, rất sợ Hàn Thiên Vũ mất khống chế nói ra lời gì không nên nói, vội gấp gáp mở miệng: "Đưa di động cho tôi, để tôi nói."