Edit: Bạch Linh
Cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đã bất động, Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Ngủ rồi?
Không nghĩ tới anh ta lại thật sự ngủ!
Cô nhớ rõ lần đầu tiên, Tư Dạ Hàn thiếu chút nữa bị tiếng chuông di động của Hứa Dịch đánh thức, lúc ấy cô cũng đem anh ngủ lại như vậy, lần này là dưới tình thế cấp bách tùy tiện thử xem, vậy mà lại thành công.
Còn tốt còn tốt, hù chết cô…
Thật là càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng kiếp trước chứng mất ngủ của Tư Dạ Hàn nghiêm trọng đến bệnh nguy kịch, là kiểu đèn đã cạn dầu, sao đời này lại ngủ dễ dàng như thế?
Lúc trước còn tưởng rằng là trùng hợp, nhưng hiện giờ cô đã quan sát một tháng, hẳn là không sai.
Là bởi vì cô trọng sinh nên đã làm thay đổi cái gì mà không biết sao?
Giống như hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi rất nhỏ thôi cũng đủ để khiến nhiều việc biến hoá rất lớn mà không cách nào biết được sao?
Cho dù là bất cứ nguyên nhân gì, tóm lại Diệp Oản Oản vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích, cũng không dám đánh thức anh lần nữa.
Có lẽ là bởi vì vừa nãy Tư Dạ Hàn nói câu “Cho dù nhắm mắt em cũng làm được”, lại khiến tâm tình của cô vốn đang khẩn trương liền bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà, sao cô lại phải khẩn trương, tất cả kiến thức cô đã xem qua một lần đều sẽ không? Đến cả toán học, dưới sự bổ túc của Tư Dạ Hàn liền tiến bộ vượt bậc, ở nhà cô cũng đã tự mình làm đề thì thử rất nhiều lần, không có lần nào thấp hơn 140 điểm cả.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm, Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Diệp Oản Oản phấn chấn tỉnh dậy, cuối cùng cũng trả xong học phí rồi!
Xoay người một cái định ngồi dậy, lưu loát vén chăn lên, Diệp Oản Oản chuẩn bị rời giường.
Kết quả, vừa mới đứng dậy một nửa đã bị một cánh tay ôm lấy hông kéo trở lại.
Diệp Oản Oản quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mở miệng nói nhỏ, “Cái này… Thời gian đã tới rồi… Tám… Tám giờ…”
Khuôn mặt của Tư Dạ Hàn đẹp tới độ không có một chút tì vết nào đang mơ mơ màng màng, được những tia sáng nhỏ chiếu vào, vừa mới tỉnh ngủ nên đôi mắt tựa như có một lớp sương mù mỏng bao phủ, tựa như mê luyến người ta tiến từng bước một vào rừng cây…
Diệp Oản Oản không biết có phải ảo giác của cô hay không, cảm giác trong khoảng thời gian này giá trị nhan sắc của Tư Dạ Hàn hình như lại cao thêm không ít, làn da giống như đồ sứ cực phẩm mà không có lộ lỗ chân lông, so với cô còn tốt hơn, có rất nhiều lần cô cũng quên mất cả sợ hãi, thiếu chút nữa thừa dịp anh ngủ mà sờ trộm…
Chẳng lẽ là do giấc ngủ tốt hơn sao? Xem ra “Mỹ dung giác” quả thật là có căn cứ khoa học…
“Là bảy giờ 59 phút, 31 giây…”
Trong nháy mắt giọng nói vừa rơi xuống, người đàn ông bắt đầu chuyện tối hôm qua.
Xương quai xanh bị cắn một cái, vẻ mặt Diệp Oản Oản cạn lời.
Thật là cố chấp! Ngủ một giấc rồi mà vẫn còn nhớ tới chuyện hôm qua?
Chỉ còn lại có 29 giây thì anh có thể làm gì?
Diệp Oản Oản lén lút mà nâng tay lên…
Lúc này, không đợi Diệp Oản Oản nâng tay lên giở trò cũ, đã bị kéo chặt đè lên gối.
Đồng tử lạnh băng lại kinh diễm đến không thể tưởng tượng được hơi hơi nheo lại, gục đầu xuống, gần như hung tợn mà hôn cô, mang theo ý trừng phạt.
Đang trong lúc Diệp Oản Oản kinh hồn táng đảm, đồng hồ trên tường kêu “Reng” một tiếng, rốt cuộc chỉ hướng về phía 6 giờ đúng.
Đợi tới lúc Diệp Oản Oản bởi vì thiếu oxy mà mãi mới phản ứng lại, phát hiện Tư Dạ Hàn đã xuống giường, cởϊ áσ ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Quần tây màu đen, tây trang trắng, nút áo được cài cẩn thận tới từng viên, sương mù trong đáy mắt đã tan hết, trên mặt là biểu tình tỉnh táo mà lạnh lẽo, trong nháy mắt lại biến thành ánh mắt không dính khói lửa trần gian băng sơn trích tiên.
Một bên mặc quần áo một bên còn không chút biểu tình nào ra lệnh cho cô: “Rời giường chuẩn bị.”
“Ừm…” Diệp Oản Oản ngơ ngác mà trả lời, tỏ vẻ xem thế là đủ rồi.
Vậy mà lại còn có thể dừng, từ trình độ này mà nói, cái tên này cũng thật sự đủ đáng sợ!
Ý thức tự chủ lớn đến như vậy có thể chiến thắng bản năng sinh lý, vì sao ngày thường chỉ vì một chút chuyện nhỏ khó hiểu mà tức giận cơ chứ?
Có lẽ bởi vì kiếp trước anh quá dễ nổi giận, không có cách nào khống chế được cảm xúc, thế nên cô mới sợ anh ta như thế.
Lấy tình hình như hiện tại, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ thất thần của cô, vẻ thanh lãnh lạnh lùng có chút gió bão nổi lên, “Suy nghĩ cái gì?”
Thiếu chút nữa đã quên ở bên người anh mà lại phân tâm nghĩ chuyện khác cũng là điều cấm kị bậc nhất của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, “Không có gì không có gì, chính là cảm thấy dáng người của anh thật đẹp nha! Không cẩn thận nhìn tới ngây người!”
Vẫn còn tốt... Sau khi trọng sinh cô đã học được một kĩ năng bảo toàn tính mạng vạn năng rồi!