Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hàn Thiên Vũ không biết những câu vừa rồi của mình đã bán Diệp Oản Oản hoàn toàn, anh ấy không yên tâm tiếp tục nói: "Cậu chẳng qua chỉ trêu ghẹo tôi và chị Hâm vài câu thôi, nhưng người bạn kia của cậu tương đối thảm, một người đàn ông bị cậu giở trò, cậu thật sự không làm gì anh ta chứ?"

Diệp Oản Oản: "..."

Cho nên dấu tích trên người Tư Dạ Hàn đều do cô làm ra sao? Đừng nói nữa, tôi cần thanh tĩnh!

Đại khái nhận ra được bầu không khí không đúng cho lắm, Hàn Thiên Vũ nhanh chóng bỏ bữa sáng xuống xong rồi chuồng êm.

Căn phòng chỉ còn lại Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản đang phân giữa việc tông cửa bỏ chạy và ôm đùi cầu xin tha thứ. Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng không dám vắt chân lên cổ bỏ chạy, cô di chuyển từng li từng tí tới gần Tư Dạ Hàn: "Bảo bảo, em sai rồi! Là em làm loạn, là em làm bại hoại thuần phong mĩ tục, là em làm ra chuyện khó coi!"

Xong đời, làm sao bây giờ!

"Em biết em vi phạm điều kiện rồi, nhưng con người ai mà chưa từng phạm lỗi đúng không? Em cũng không phải thánh hiền mà!" Diệp Oản Oản nói xong, nhanh trí nói thêm một câu nữa, "Người ta chính là trái tim nhỏ bé của anh nha! Cho nên, có thể cho em một cơ hội không?"

Con ngươi của người đàn ông có ý cười, nhưng lại mang theo ánh sáng lạnh lẽo vọt về phía cô, ý tứ rất rõ ràng.

Diệp Oản Oản biết lần này mình phạm lỗi lớn rồi, cô giơ tay lên nghiêm túc nói: "Em thỉnh cầu được khiếu nại! Tối hôm qua Hàn Thiên Vũ có lòng tốt muốn em biết qua vài người trong giới, cho nên đã dẫn em tới một bữa tiệc. Những nơi tiệc tùng này chắc anh cũng hiểu rồi, không tránh được việc uống rượu. Em vốn muốn duy trì bộ dạng đàn ông, cho nên không thể không uống. Ai biết tửu lượng của em lại thấp đến như vậy, chỉ mới uống một chút đã say, những chuyện sau đó em cũng không có ấn tượng gì cả!"

Thấy Tư Dạ Hàn vẫn thờ ơ như cũ, Diệp Oản Oản tỏ vẻ ngoan ngoãn nói tiếp: "Bảo bảo, nếu không thì thế này đi! Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ làm gối ôm của anh, bất kể anh đi đâu hay làm gì em cũng đi theo anh hết, khi nào anh buồn ngủ em sẽ có mặt lập tức, được không?"

Tư Dạ Hàn liếc cô, giọng nói thanh lãnh vang lên: "Khóa chân, nhốt em ở trên giường há chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Diệp Oản Oản cảm thấy hơi đau đau, nhưng bởi vì sinh tồn cho nên cô tiếp tục vắt óc nói: "Nhưng vẫn khác biệt mà! Nếu anh nhốt em trên giường thì chỉ có thể về nhà ôm em thôi, nhưng cách kia thì anh có thể ôm em ở nhà trọ, phòng làm việc, trên xe, ở nhà,... nha, chỉ cần anh nói hai từ "có mặt" là được!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản vừa thở dài vừa dịch lại gần anh: "Đừng tức giận được không? Mặc dù em uống say mất khống chế, có tán tỉnh bừa bãi nhưng kéo lên giường thì chỉ có một mình bảo bảo là anh mà thôi! Cho dù em uống rượu say không khống chế được bản thân, nhưng cũng chỉ làm loạn với anh mà! Cho dù uống say nhưng theo bản năng chỉ ôm mỗi anh thôi! Điều này chứng tỏ anh mới là chân ái của em á!"

Khóe miệng của Tư Dạ Hàn hơi co quắp.

Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn đã dãn ra, cô lập tức nhón chân nhảy lên hôn anh một cái: "Em biết bảo bảo tốt nhất mà!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Anh có nói sẽ tha thứ cho cô sao?

Người đàn ông nâng cằm cô lên, nguy hiểm ép sát cô vào tường, từng chữ từng chữ mở miệng: "Diệp Oản Oản, em cho rằng tôi dễ gạt như vậy sao?"

Diệp Oản Oản thuận theo tư thế này hôn lên má của Tư Dạ Hàn một cái: "Không có không có! Bảo bảo anh minh thần vũ! Anh không hề dễ lừa chút nào hết á! Chẳng qua là anh thương em yêu em không nỡ bỏ em mà thôi!"

Tư Dạ Hàn: "..."

---------

Lớp học nhỏ ngọt ngào của Oản Oản: Nói cho các bạn nghe, muốn đối phó với đại ma đầu vậy thì phải không biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện