Edit: Bạch Linh
Dưới tác dụng của nước thuốc, mắt thường có thể thấy được hình xăm trên người bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Diệp Oản Oản ngâm mình ở trong nước ấm, ở trên mặt đắp một chiếc mặt nạ dưỡng da, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, nước trong bồn tắm đã đổi thành màu đen nhánh vẩn đục.
Mà cơ thể của cô...
Sau khi không có hình xăm che chắn, đã hoàn toàn lộ ra hình dạng thực sự.
Loại hình xăm này đối với da thịt không có chút tổn hại nào, trừ bỏ vết bớt màu đỏ hình trăng non trên ngực, thân thể từ trên xuống dưới không có một chút tì vết nào cả, tựa như một khối Dương Chi Ngọc thượng hạng, ôn nhuận tinh tế, lại như tuyết trắng dưới ánh trăng, trắng nõn trong sáng.
Trước khi trùng sinh, dưới sự xúc động cô đã đi làm loại hình xăm vĩnh viễn, vì vậy hình xăm đi theo cô suốt bảy năm, trong suốt bảy năm đó cô không hề biết cơ thể mình có bộ dạng gì.
Giờ phút này, nhìn thấy hình dạng chân thực nhất, chính cô cũng có chút kinh ngạc, thật không ngờ làn da của cô lại tốt đến vậy nha.
Hơn nữa hiện giờ cô mới hơn hai mươi tuổi, đây vốn là độ tuổi da thịt của thiếu nữ ở trạng thái tốt nhất.
Sau khi bỏ mặt nạ xuống, Diệp Oản Oản xả nước bẩn trong bồn đi, lại dùng nước rửa sạch cơ thể một lần nữa.
Mặc áo choàng tắm, thời điểm ngồi trước bàn trang điểm, Diệp Oản Oản lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Trong gương cô gái có hàng lông mày tựa như xa đại, sống mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi non mềm với màu môi nguyên bản trông vô cùng đẹp mắt, tựa như đóa hoa đào tháng ba làm mê mẩn lòng người. Nhưng kinh diễm nhất vẫn là cặp mắt kia, giống như mặt hồ nước mùa thu sáng long lanh, như những vì sao lấp lánh lưu chuyển lúc sáng lạng.
Bởi vì lớp trang điểm quá đà đã lâu không tẩy đi khiến da thịt trở nên bị khô, nhờ tinh chất của mặt nạ dưỡng da thẩm thấu mà khôi phục lại trạng thái rất tốt, non mịn như da thịt trên cơ thể cô.
Tuy nhiên Diệp Oản Oản biết, đây chỉ là tạm thời, mặt nạ cùng những mỹ phẩm kia đều giống nhau, chỉ có thể bảo trì trạng thái của da thịt trong thời gian ngắn mà thôi. Đặc biệt là mấy cái mặt nạ dưỡng da cấp tốc kia, xem ra chỉ đến ngày hôm sau là sẽ khôi phục lại hiện trạng, chỉ trị ngọn chứ không trị gốc.
Da mặt cô nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn, còn cần chăm sóc cho thật tốt.
Cũng may cô vẫn còn trẻ, hiện tại vẫn còn kịp, khôi phục cũng rất nhanh.
Giờ phút này kiểu tóc khoa trương trước đó cô đi làm lúc đi tắm đã tháo xuống, mái tóc đen như mực nửa khô lười biếng xõa trên vai.
Kiếp trước, mái tóc mà cô xem như bảo bối cũng bị cô cắt hết, nhưng hiện tại vẫn còn đó...
Đáy lòng mất mát của Diệp Oản Oản như tìm lại được niềm vui, cô quý trọng dùng lược gỗ chậm rãi chải chuốt.
Sau khi làm khô tóc, Diệp Oản Oản đối mặt với một tủ toàn các loại quần áo khẩu vị nặng, lại bắt đầu lâm vào buồn bã.
Cô mặc tạm một bộ đồ xuống phòng quần áo dưới lầu ba, thật vất vả mới có thể trùng sinh lại một lần, cần gì phải tự làm mình buồn nữa.
Nguyên tầng ba này đều được dùng làm phòng cất quần áo, tất cả đồ bên trong đều là Tư Dạ Hàn sai người chuẩn bị sẵn cho cô. Tuy rằng mấy thứ đó cô chưa lần nào động tới, nhưng trong suốt bảy năm, đồ trong phòng giữ quần áo mãi mãi đều là những mốt mới nhất.
Dưới lầu.
Người đàn ông ngồi trước bàn ăn thong thả uống từng ngụm cà phê, ngón tay thon dài lấy cốc cà phê bằng sứ trắng. Dưới mí mắt bởi vì đã lâu không ngủ đủ mà khiến bọng mắt xuất hiện mấy vết xám xanh, khuôn mặt vốn dĩ điển trai hiện giờ giống như yêu nghiệt hút no tinh khí, cả người trực tiếp sáng lên.
"A nóng, nóng, nóng..." Lâm Khuyết nhìn đến ngẩn người, không cẩn thận làm đổ cà phê nóng lên người.
Tư Dạ Hàn liếc qua phía bạn tốt của mình, tựa như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Hết lần này tới lần khác, Lâm Khuyết cảm thấy vẻ mặt tên này nhìn mình lúc nào cũng mang theo vẻ giễu cợt, nhưng vì cái gì mà vẫn đẹp trai tới không thể tưởng tượng được!
Lâm Khuyết đặt mạnh tách cà phê xuống bàn: "Đệch! Tư Cửu! Tôi hỏi cậu hôm qua rốt cuộc cậu đã làm cái gì? Cậu dùng phương pháp thải âm bổ dương hả?"