Edit: Bạch Linh.

Lúc Tư Dạ Hàn vừa tới cổng lớn thì lão phu nhân cũng đã được người hầu thông báo, bây giờ đang đứng trong phòng khách bất an đi đi lại lại.

Bà đã cùng Hứa Dịch trao đổi một vài về thông tin của cô gái kia, nghe nói vẫn còn đang học cấp ba, lúc mới nghe xong bà sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, cũng may cô gái đó đã 20 tuổi, qua tuổi thành niên rồi.

Gia thế của cô gái cũng không tốt lắm, so với Tư gia thì nhau kém xa một trời một vực.

Nhưng chỉ cần Tiểu Cửu thích, vậy thì đều không thành vấn đề, quan trọng nhất vẫn là phải xem tính tình phẩm chất của cô gái này, đối đãi với Tiểu Cửu có nhiệt tình hay không.

Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa trước, lão phu nhân lập tức nhìn về phía cửa.

Chung quản gia đi phía trước, hai người đi theo phía sau, cháu trai nhà mình vẫn là vẻ lạnh lùng không khác gì tượng đá, cánh tay còn đeo một cái cặp sách màu xanh nhạt, mà đi bên cạnh là một cô gái nhỏ xinh xắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trắng trẻo mộc mạc tựa như đào mận, mái tóc đen nhánh buộc kiểu đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục của trường Thanh Hòa, nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn, khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được mà yêu thích.

Khiến bà ngạc nhiên nhất chính là, Tiểu Cửu và cô nhóc kia đang tay trong tay.

Tính tình của Tiểu Cửu như nào bà rất hiểu, bất cứ người phụ nữ nào đều không thể lại gần nó trong vòng ba bước, chứ đừng nói là đụng vào.

Nhưng mà bây giờ cháu trai nhà mình lại chủ động nắm lấy tay con gái người ta, chuyện này quả thật chưa từng xảy ra.

Trong nhất thời, bà càng thêm hài lòng với Diệp Oản Oản

Tư Dạ Hàn đưa Diệp Oản Oản đi tới trước mặt lão phu nhân: "Bà nội."

Lão phu nhân mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trên mặt hiện lên vẻ từ ái, dường như sợ dọa tới người trước mặt, giọng điệu vô cùng hòa nhã: "Đây là Oản Oản à, mau tới gọi bà nội đi!"

Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn, sau đó mới ngoan ngoãn đi tới bên lão phu nhân: "Chào bà nội!"

"Ngoan!" Lão phu nhân tươi cười, thấy Hứa Dịch ở phía sau xách bao lớn bao nhỏ thì đau lòng nói: "Vất vả cho con rồi, đã nói chỉ cần người tới là tốt, không cần phải cố ý mang lễ vật tới!"

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại cực kỳ vui vẻ.

Tuy rằng trong nhà cái gì cũng không thiếu, nhưng dù sao đây là do cháu dâu tương lai đưa tới sao có thể giống nhau được.

"Lão phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ." Lúc này, người hầu trong phòng bếp tới thông báo.

"Các con tới đây thật đúng lúc, đều tới đây đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện, trong nhà không có nhiều quy tắc gì đâu nên cứ tùy ý nhé." Lão phu nhân sợ Diệp Oản Oản câu nệ, cố ý nói một câu, thân thiết kéo tay Diệp Oản Oản đi tới bàn ăn, thậm chí còn ném cháu trai sang một bên.

Tư Dạ Hàn đưa cặp sách cho lão quản gia, ngay sau đó cũng bước tới bàn ăn.

Lão phu nhân thân thiết cùng Diệp Oản Oản trò chuyện: "Oản Oản, cấp ba học có mệt không? Tới đây có ảnh hưởng tới việc học của con không?"

Thái độ thân thiết hòa ái của bà nội Tư khiến cho tâm tình của Diệp Oản Oản thả lòng không ít, bước đầu xem ra, thái độ đầu tiên của lão phu nhân đối với cô cũng không tệ.

Diệp Oản Oản lắc đầu: "Không có ạ, thứ bảy mỗi tuần đều được nghỉ học."

"Đứa nhỏ Tiểu Cửu này, có bạn gái mà cũng không nói cho bà, mấy ngày trước bà thấy nó nhìn di động xong cười, hỏi đang xem cái gì đó, kết quả nó nói là đang đọc tin nhắn bạn gái gửi.

Lúc ấy bà mới biết nó đã có bạn gái rồi, khi đó còn dọa bà sợ nhảy dựng, thúc giục nó mang người về cho bà gặp mặt!" Lão phu nhân nói, oán trách nhìn thoáng qua cháu trai mình.

Diệp Oản Oản nghe thấy lão phu nhân nói Tư Dạ Hàn vừa xem tin nhắn vừa cười, cô hơi ngoài ý muốn, thật không thể tưởng tượng được hình ảnh lúc ấy như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện