Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Không thể thế được! Ra quyết định rồi sao có thể thay đổi chứ!" Lương Lệ Hoa sốt ruột hô lớn.
Vất vả lắm mới đuổi được con nhóc đó đi, vậy mà nói bỏ liền bỏ...
Thầy chủ nhiệm thành khẩn nói: "Cô Lương, trường học quy định như thế. Hơn nữa cô cũng biết, tỉ lệ lên lớp với trường rất quan trọng, học sinh Diệp Oản Oản có thay đổi rất lớn, tốt nhất cô hao tâm tổn trí một chút, dẫn dắt học sinh này cho thật tốt."
Lương Lệ Hoa sao có thể cam tâm, nhưng bây giờ tất cả giáo viên đều chứng kiến thành tích của Diệp Oản Oản là thật, cô ta cũng biết trường coi trọng thành tích.
Đáng chết! Lần này sợ tám phần là không đuổi được nha đầu này!
Diệp Oản Oản vừa thi lại kết thúc, học sinh núp bên ngoài lập tức đưa tin tức này về lớp.
Sau khi biết tin xong, toàn bộ lớp F đều sôi trào.
Học sinh mỗi lần thi đều được hạng bét - Diệp Oản Oản, lại thi được hạng nhất của lớp? "Chúng tớ tận mắt thấy, tất cả giáo viên đều tại chỗ ra đề, Diệp Oản Oản đều chọn đúng hết! Hơn nữa quyết định khai trừ cũng tạm thu hồi rồi!"
"Mẹ nó! Sao lại như vậy? Còn tưởng không nhìn thấy mặt ma lem đó nữa rồi, bây giờ lại tiếp tục bị cay mắt!"
"Không phải chỉ là thành tích tốt sao, có gì đặc biệt hơn người? Xấu xí như vậy nếu thành tích còn không tốt thì cô ta sống để làm gì?"
Rất nhanh, Lương Lệ Hoa sậm mặt trở lại lớp, Diệp Oản Oản cũng theo ở phía sau.
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều vô cùng nóng bỏng rơi vào người Diệp Oản Oản.
Dù sao một học sinh hạng bét cặn bã đột nhiên trở thành hạng nhất, bất luận thế nào cũng khiến người ta kinh hãi.
"Lớp trưởng, đem bài thi phát xuống đi! Chút nữa chờ bài thi phát xuống, các bạn học nhớ nghiêm túc tìm sai sót sửa chữa." Lương Lệ Hoa lạnh mặt thuận miệng nói mấy câu, không hề đề cập đến việc vừa xảy ra, đối với thành tích lần này của mọi người cũng không có nói nhiều.
Nếu không chẳng lẽ còn muốn cô ta tự vả mặt mình tại chỗ, khen thành tích lần này của Diệp Oản Oản tiến bộ thần tốc sao?
Thấy thái độ này của Lương Lệ Hoa, mọi người nhất thời đều biết chuyện Diệp Oản Oản được hạng nhất đã là ván đã đóng thuyền rồi.
Lương Lệ Hoa: "Trước tiên các em hãy điều chỉnh chỗ ngồi."
Vừa nghe tới điều chỉnh chỗ ngồi, trong phòng nhất thời gào thét bi thương, có người vui mừng, có người buồn.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề lớn đầy khó khăn, tâm trạng của Diệp Oản Oản không tệ, cô vừa ung dung dọn dẹp đồ vật vừa phất tay chào từ giã: "Gặp lại sau nha... Bạn học Tư Hạ! Chúc mừng cậu cuối cùng cũng không phải nhìn thấy khuôn mặt này của tôi nha!"
Nam sinh nắm phiếu điểm trong tay mình, trên trán nổi lên gân xanh.
Gặp lại sau cái rắm!
Mười mấy phút sau, mọi người điều chỉnh xong xuôi chỗ ngồi.
Sau đó, ánh mắt của mọi người vô cùng quỷ dị nhìn vào vị trí ghế ngồi thứ nhất và thứ hai.
Vị trí thứ nhất hàng bên trái: Diệp Oản Oản.
Vị trí thứ nhất hàng bên phải: Tư Hạ.
Vào lúc này, nam sinh liếc khuôn mặt kế bên - khuôn mặt đã làm cho cậu ta gặp ác mộng mấy ngày, khuôn mặt bày tỏ rõ vẻ không muốn sống nữa rồi.
Sớm biết như vậy, thà cậu ta kiểm tra hạng nhất đếm ngược cũng tốt hơn kiểm tra được hạng hai!
Diệp Oản Oản đồng tình nhìn cháu trai nhà mình: "Thiếu niên, nén bi thương! Đường còn rất dài, chút thất bại này thật ra thì không coi vào đâu đâu!"
Tư Hạ hít sâu một hơi, đè nén tâm tình sắp bạo phát: "Im miệng!"
Diệp Oản Oản không kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta nữa, gục xuống bàn tiếp tục ngủ bù. Trước đó tiêu hao quá lớn, giấc ngủ của cô cũng chưa bù lại đủ.
Sau khi chờ mọi người sắp xếp chỗ ngồi xong, Lương Lệ Hoa tiếp tục nói: "Kiểm tra đã kết thúc, tiếp theo còn một chuyện rất quan trọng. Tin rằng các bạn đều đã biết, vì chào đón lãnh đạo thị sát trường, trường học ra thông báo tổ chức một hội diễn văn nghệ, yêu cầu mỗi lớp có một tiết mục.
Tại lần họp lớp lần trước, mọi người đã quyết định tiết mục của lớp ta là vở kịch sân khấu "Công chúa Bạch Tuyết", vương tử chắc chắn là Tư Hạ rồi, nhưng vai công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa quyết định được.