Edit: Tohy
Đồng Dao gặp ác mộng.
Trong giấc mộng, cô uống rượu đến bất tỉnh nhân sự ở quán rượu đầu đường, rồi nhảy nhót như con khỉ, sau khi trở về trụ sở thì thấy đường giữa mới sắp thay thế vị trí của mình…..Cô khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm, nước mắt như mưa nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nói một câu: “Em rất mạnh em không cần ngồi uống nước xem đường giữa khác thi đấu”. Cuối cùng cô ôm Lục Tư Thành, vẻ mặt chân thành nói: “Thành ca lần đầu em hát cho anh xem, anh mau tặng thưởng em đi.”
Sau đó cô thật sự hát bài hát “Con bướm bay”.
Hát một nửa bản thân bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, ôm Lục Tư Thành như ôm bố thất lạc nhiều năm, tuyến lệ lại bắt đầu phát triển, khóc, rồi lại khóc–
——
Cảm giác ưu thuơng bị thế giới tử bỏ này trong giấc mơ vô cùng chân thật.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đồng Dao cũng không biết, bởi vì đúng đến lúc này, cô tỉnh lại, Lục Tư Thành ở trong giấc mơ khi cô gân cổ hát “con bướm bay, con bướm bay”, gương mặt vừa đen vừa hung ác, vô cùng giống với gương mặt của mấy tên phạm tội giết người bị truy sát.
“……”
Khi Đồng Dao mở mắt ra, nhìn qua đồng hồ treo tường trong phòng, kim ngắn chỉ đúng mười một giờ trưa, cô ở trên giường lăn qua lăn lại—sau đó run rẩy vén chăn lên phát hiện ra không có khối lông xù nào ở đó cả: Bánh Mì của cô đã biến mất.
Là một con mèo dưỡng sinh nghỉ ngơi điều độ, mười một giờ là lúc con mèo ăn xong chuẩn bị tao nhã đi vệ sinh, để trở thành một con sen đủ tư cách, sợ mèo nhà mình trong lúc đói khát cảm xúc không tốt lại rơi vào trong bồn cầu, Đồng Dao suy nghĩ một chút, bắt đầu từ giường đứng lên….
Sau đó cô phát hiện ra toàn bộ đất trời đều xoay chuyển.
Đầu cô đau muốn nứt ra, cả người đau nhức tựa như hôm qua đi bộ tám mươi cây số đường dài rồi liên tục đâm đầu vào tường, khi bước từ trên giường xuống, cô cảm giác mình đang đi trên mây, đầu gối mềm nhũn….Nửa leo nửa bò vào trong phòng tắm tắm rửa cho tỉnh ngủ, khi đi ra cô đã tỉnh táo hơn một chút, vừa lau tóc vừa mở cửa tìm mèo, kết quả khi cô vừa mở cửa, không cẩn thận đá phải một chiếc tủi–
“…….Cái gì đây?”
Đồng Dao cúi người nhặt lên, phát hiện bên trong là một hộp thuốc giải rượu.
Đứng trước cửa phòng cầm hộp thuốc khoảng ba mươi giây, Đồng Dao lui vào phòng, đóng cửa lại.
…..
Một giờ sau.
Đúng mười hai giờ giữa trưa.
Cửa phòng Lục Tư Thành bị người mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi trần nửa người ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng đi ra, mái tóc đen bởi vì nước ẩm ướt mà chảy xuống, giọt nước chảy theo cơ bụng rắn chắc, cuối cùng mất hút ở bên viền thắt lưng khiến người ta mơ màng…….(Editor: Khụ, khụ)
Con mèo đã mất tích của Đồng Dao từ trong phòng theo sau anh bước ra, chen vào giữa mắt cá chân và khung cửa đưa đầu ra dò xét, cuối cùng chân ngắn chạy nhanh xuống tầng–
Đứng trên tầng hai, người đàn ông đi xuống nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện ở trước máy tính có một người đang đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không làm gì đó.
Cả người cô cuộn trên ghế dựa, trên người còn mặc chiếc váy ngủ dài đến mắt cá chân, con mèo béo ú đi đến bên cạnh kêu “meo meo” hai tiếng sau đó nhảy lên người cô, dụi qua dụi lại.
—bây giờ ở trong trụ sở không một bóng người, tối qua mọi người đều bị ầm ĩ một đêm, sau đó mệt mỏi, nếu không đến một giờ rưỡi đi chọn đồng phục mới thì đại khái họ sẽ không tỉnh.
Lục Tư Thành đi xuống tầng, đến trước tủ lạnh mở cửa tủ lạnh ra, nhìn thấy một ngăn trống không và một thùng rác đầy vỏ sữa chua bên cạnh, anh nhíu mày, đóng cửa tủ lại, đi đến bên cạnh người đang sống sót duy nhất trong trụ sở, dùng một ngón tay nhấc chiếc mặt nạ của cô lên: “Ngộ Không, sữa chua của vi sư đâu? Tối hôm qua trước khi đi ngủ còn năm sáu hộp.”
“……”
Người ngồi trên ghế đang chơi Super mario.
Mario bề bộn nhiều việc đang ăn đồng vàng ăn nấm giẫm rùa, người điều khiển Mario cũng bề bộn nhiều việc, cô thoáng nghiêng người về sau tránh né ma chưởng của Lục Tư Thành, chiếc mặt nạ “Bộp” đập lại vào mặt cô.
Cô “A” một tiếng che lại mặt bị đánh đau.
Lục Tư Thành: “Em đang làm gì?”
Đồng Dao: “Tự hỏi nhân sinh.”
Lục Tư Thành: “Bắt đầu từ lúc nào? Từ thời khắc em sinh ra hay chừng mười lăm giờ trước em chạm tay vào chén trà Long Island thứ nhất?”
Đồng Dao: “……”
“Đề nghị nên là người sau.” Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Bởi vì từ khi đó nội dung đã phong phú đủ để em hỏi một đời.”
Mario dừng lại, người điểu khiển Mario nghiêng đầu–trên gương mặt kia là mặt nạ Tôn Ngộ Không, lộ ra một đôi mắt bất an, Đồng Dao đẩy bàn phím từ trên ghế đứng dậy, đứng trên ghế tựa, từ góc độ cao hơn nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tư Thành:”Đội trưởng, ngày hôm qua có phải em làm rất nhiều chuyện khác người hay không?”
“Khác người?” Lục Tư Thành nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, “Em muốn nói cái nào? Là khi ở trên đương lớn ẫm ĩ nói bản thân mình không có ngực chỉ có đệm mút?”
“…….”
“Thấy em trai anh lớn lên giống anh tưởng là quỷ hồn?”
“……”
“Hay là một trận khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem nói mình rất mạnh, không thể có thay thế bổ sung, nếu thay thế sẽ giống như mất đi toàn thế giới, nói xong rồi lại hát con bướm bay—-Anh chân thành đề nghị, có thể khiến bài hát thiếu nhi phối thành quỷ âm,, em về sau tốt hơn hết đừng hát.”
“…….”
“Lại còn đem khăn giấy lau nước mũi của mình đưa cho mỗi đồng đội tựa như tiệc tiễn đưa rồi sau đó ôm anh ta khóc khóc lóc lóc không buông tay?”
“……”
“Hay là khi em liếm lông cho con mèo xấu xí của em? Cuối cùng còn không chịu nhả ra, ba bốn người chạy lại muốn tách em ra em còn cắn người?” Lục Tư Thành giơ lên ngón trỏ ở bàn tay phải của mình, trên đó quả thực có một dấu răng còn chứa vết máu, “Thực không dám giấu diếm, Ngộ Không, vi sư sáng sớm nay chính là bị con chó điên cắn phải.”
“……”
Ném con mèo trong lòng xuống, người đang ngồi trên ghế dựa che mặt, lạnh run……Lục Tư Thành cười lạnh, xoay người rót cho mình một cốc nước sôi, bất thình lình hỏi một câu: “Đã uống thuốc chưa?”
Người đang ngồi trên ghế ngẩng đầu: “Thuốc gì?”
“Thuốc tỉnh rượu, không phải đặt ở trước cửa phòng em sao?” Lục Tư Thành thả bình nước xuống, “Uống thuốc còn có thể trị được bệnh điên của em—”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Em sai! Em sai! Em sai!” Từ sau chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không truyền đến âm thanh, “Em làm sao mà biết được bên trong đồ uống đó có cồn! Nó gọi là trà đá Long Island quỷ gì đấy chứ có phải rượu đâu!”
“…Bởi vì bên trong bánh lão bà(*) cũng không phải lão bà, bên trong cá sóc(*) cũng không có sóc, bên trong tháp Lôi Phong(*) cũng không có lôi phong.” Lục Tư Thành lười biếng nhìn người đang ngồi trên ghế lộ ra hai cặp mắt đen láy cẩn thận nhìn mình, “Cho nên Trà đá Long Island cũng không phải trà đá Long Island đồ ngốc.”
Nửa cái đầu kia ngay lập tức rụt vào.
Lục Tư Thành cầm cốc nước lạnh trong tay uống một hơi cạn sạch, quay trở lại bàn máy tính mở trò chơi ra, trong lúc quay đầu liếc mắt nhìn thấy người nào có cuộn mình im lặng như gà trên ghế: Cái ghế dựa đổi với Tiểu Bàn là vô cùng chật hẹp lại có thể ôm cả người cô, trên chân là chiếc dép đi ở nhà khi đi mua ở siêu thị ngày nào đó, chiếc váy ngủ màu trắng hoàn mĩ che mất mắt cá chân….Chỉ có hai cánh tay trắng nõn kia lộ ra bên ngoài thật chói mắt, cô ôm đầu gối, nhìn qua còn thấy được ở khuỷu tay có vết sẹo mờ hẳn do hồi nhỏ nghịch ngợm để lại.
Tóc cô ngắn ngang vai nhưng vì tư thế ngồi mà rủ xuống cánh tay tuyết trắng, tóc vì tự nhiên nên có hơi xù, hai màu đen trắng đối lập vô cùng rõ ràng.
Lục Tư Thành: “……”
“Này.” Đội trưởng đại nhân hơi nhíu mi, nâng chân đá một cước lên người đang nằm ngay đơ, “Em còn chưa tỉnh rượu? Mặc áo ngủ đi xuống đây là làm sao, một lát nữa sẽ có người mang đồng phục mùa hè đến, em định cứ thế mà gặp người?”
Người ngồi trên ghế run run từ từ đứng lên, khi nhảy từ trên ghế xuống làn váy hơi lay động, cô dường như chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Mặt nạ có thể để nguyên không?”
“Tại sao?”
“Không có mặt mũi gặp người.”
“Em còn biết xấu hổ, ngày hôm qua khóc lóc bảo anh cầm giấy lau nước mũi cũng không phải nói như vậy–”
“A a a a a!” Đồng Dao nâng hai tay che lỗ tai, “Không nghe không nghe, không nghe!”
Người đàn ông ngồi trên ghế phía sau gợi lên khóe môi, nhưng giọng điệu lại không nghe ra cảm xúc: “Mau nhanh đi thay quần áo, một lát nữa mấy người kia cũng sẽ tỉnh.”
Sau đó ánh mắt nhìn theo làn váy đi quanh một vòng trên sàn, hai chân chà chà trong dép, sau đó như phẫn nộ lại bất đắc dĩ đạp lên quả cầu lửa, thiếu nữ hung hăng xoay người lên tầng, đóng cửa phòng mình “Ầm”.
…….
Lại thêm một giờ nữa.
Tất cả mọi người đều tỉnh, tụ tập ngồi ở dưới tầng, mỗi người đều đang nâng bát cháo thịt mà dì giúp việc nấu….Lúc này, cừa phòng tận cùng trên tầng hai cẩn thận bị người mở ra, sau cánh cửa có một người giống ăn trộm đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, cô mặc chiếc quần đúi cao bồi rộng thùng thình, áo sơ mi, khi đi ra khỏi cửa còn khom lưng–
“Dậy rồi à?”
Quản lí chiến đội bất thình lình ân cần hỏi thăm một câu, bước chân cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm cả Lục Nhạc…..Đồng Dao bước chân nhẹ nhàng đi đến giữa đám người, thục nữ ngồi xuống, sau đó cúi đầu, giả chết.
Tiểu Thụy duỗi tay sờ mặt nạ của cô: “Smiling, hôm nay em định đi theo phong cách gì vậy?”
Cái mặt nạ càng thấp hơn một chút, Lục Tư Thành ở bên cạnh cô thuyết minh: “Không có mặt mũi gặp người.”
Người mang mặt nạ ngẩng đầu, biểu hiện không đổi trên cái mặt nạ liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, sau đó chuyển sang người thanh niên tóc xanh tóc trắng đang ngồi chỗ của cô không xa: “Tại sao cậu còn ở đây?”
Âm thanh của cô nghe lên thật rầu rĩ.
“Bởi vì cô cần một người thay thế bổ sung.”
Người nọ nghịch máy tính của cô, cũng nghịch cả chuột của cô.
Đồng Dao hít sâu một hơi–
“Tôi không cần.”
“Cần.”
“Không cần.”
“Cần.”
“Tôi không cần.” Đồng Dao đứng lên, “Đó là chỗ của tôi.”
“Thế sao? Cô thử gọi tên nó xem nó có đáp lại hay không.”
Đồng Dao đi ba bước gộp thành hai đi đến chỗ của mình, duỗi tay túm tên kia, nhưng mà người này tuy rằng tuổi nhỏ hơn Lục Tư Thành, về phương diện chiều cao lại hoàn mĩ kế thừa gen trội của Lục gia, Đồng Dao đứng trước anh ta thật giống như một con gà con…
Hiện tại gà con đang chiếp chiếp, kêu gào, liều mạng muốn đuổi con chồn đang chiếm ổ của mình đi.
“Cậu đứng lên!”
“Không đứng.”
“Cậu đứng lên!”
“Không đứng.”
“A! Thành ca, vì sao anh lại liếm tai con mèo của em!”
Người đang ngồi trên ghế dường như ngay lập tức chộp lấy cái điện thoại mở máy ảnh ra quay đầu nhìn về phương hướng mà cô gái đang hoảng sợ nhìn, khi anh ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cộng thêm gương mặt đang ăn cháo không chút thay đổi của anh trai nhà mình—sau lưng anh ta, cô gái đặt mông vào chỗ mà anh ta đứng lên, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, hai tay ôm chặt chiếc ghế.
…..
Lục Tư Thành trong truyền thuyết liếm tai mèo bước chân tao nhã qua chỗ thiếu niên bị lừa.
“Mười chín tuổi trưởng thành,” Lục Tư Thành chậm rãi nói, “Sao hai người đều giống như bị thiểu năng trí tuệ?”
“Chỉ có cô ta thiểu năng, chỉ vì một cái ghế ngồi mà lời ngu xuẩn gì cũng dám nói.”
“Ngu xuẩn mà cậu cũng tin, vậy chẳng phải cậu càng ngu xuẩn hơn sao,” người ngồi trên ghế dựa kiên định, “Dù sao thì hiện tại chỗ này của tôi, cậu muốn nói như thế nào tùy thích.”
“Hai người yên tĩnh một chút.” Lục Tư Thành nhấc mí mắt liền ra ngoài cửa sổ, “Người đưa đồng phục của đội đến.”
Vừa nói, tiếng gõ cửa vang lên, nguời đàn ông đứng lên mở cửa khi đi ngang qua thuận tay giật mặt nạ của người nọ đặt lên đầu, người nọ “A” lên một tiếng cầm bàn phím máy tính lên che mặt, gương mặt cả một ngày che dưới mặt nạ vì nóng mà có phần hơi phiếm hồng, cô quay đầy liếc nhìn Lục Nhạc trừng mắt một cái, cậu ta lại đáp lại bẳng một nụ cười đầy tà tính.
Nhà tài trợ chiến đội ZGDX năm nay chọn ra ba mẫu quần áo—một loại giống như quần áo trong giải mùa xuân hai màu đỏ đen, màu đen là chủ đạo, sau lưng đỏ tươi, tựa như dùng bút lông vẽ ra nhãn hiệu của telecom Trung Quốc, rất đẹp; một loại khác là màu vàng vừa nhìn thấy đã bị ghét bỏ, không cần thiết miêu tả; còn một kiểu cuối cùng là hai màu xanh dương trắng, bên trên có in nhãn hiệu Telecom Trung Quốc nho nhỏ, trên tay áo trên ngực cũng có những nhãn hiệu các nhà tài trợ khác màu xanh thẫm….
Đồng Dao ngồi trên ghế cầm lấy đồng phục hai màu đỏ đen nhìn thử; lại cầm xanh trắng lên xem, lại đặt xuống, biểu hiện rõ ràng của chứng khó chọn lựa—-
Người đưa đồng phục đến là một chàng trai, cậu ta nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế chọn đồ, đầu còn đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, cẩn thận hỏi: “Cô chính là Smiling sao?”
Đồng Dao đang lật xem đồng phục ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, đang định nói “Đúng vậy”, thì Tiểu Thụy xen mồm: “Là tên điên tối hôm qua chạy đến trụ sở của chúng tôi, không chịu đi, lát nữa cậu đi phiền cậu mang theo cô ấy ném vào thùng rác chỗ ngã tư giùm.”
Đồng Dao: “……”
Đồng Dao suy nghĩ, có phần tiếc nuối đặt bộ quần áo màu xanh trắng xuống, nói: “Em bầu cho bộ đỏ đen một phiếu.”
Tiểu Bàn: “Tán thành.”
Tiểu Thụy: “Đội phụ của chúng ta là màu xanh trắng, đồng phục đội mình màu đỏ đen cảm thấy kì kì—-vào trận đấu mùa xuân anh cũng đã nói, vào trận mùa hạ dùng hai màu xanh trắng có khí thế hơn: “Màu xanh trắng, chính là màu sắc dùng để đoạt cúp S6.”
Lão Miêu: “Tôi cũng thấy hai màu xanh trắng nhìn đẹp hơn một chút.”
Lão K: “Mùa hè dùng màu này cảm thấy khoan khoái thoải mái.”
Đồng Dao: “Đỏ đen sẽ đỡ bẩn hơn.”
Tiểu Bàn: “Đúng vậy, mọi người mặc đồ có màu trắng cảm thấy kì lạ…”
Đồng Dao: “Đúng đúng đúng.”
Vì hai người Giữa Hỗ trợ quá mức nhất trí đồng lòng, khiến Tiểu Thụy nghi hoặc quay đầu, nhìn hai người cầm bộ quần áo màu đỏ đen không chịu buông tay, hỏi: “Hai người có chuyện gì thế?”
Đồng Dao cùng Tiểu Bàn liếc nhìn nhau, bỗng Lục Tư Thành ở bên cạnh bất thình lình nói: “Màu trắng lộ béo.”
Đồng Dao: “……”
Tiểu Bàn: “……”
Cuối cùng đồng phục của đội quyết định là bộ màu xanh trắng, bởi vì người béo nào đó tự cảm thấy thấy mình có thể giảm béo, còn một người béo đến không có thuốc chữa không cứu được hiển nhiên mặc cái gì thì vẫn cứ béo.
Quyết định đồng phục thi đấu xong, Đồng Dao đeo mặt nạ trở về chỗ ngồi của mình, hơn nữa còn mắc một tật xấu: Dù thế nào cũng không thể nhấc cô ra khỏi cái ghế, đến đi toilet cũng phải mang ghế vào toilet theo.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, Lục Tư Thành nhìn cô gái ngồi thoải mái trên ghế tự mang, rốt cục không thể nhịn được hỏi: “Em chuẩn bị điên đến lúc nào?”
Người đeo mặt nạ chỉ lộ ra một cái miệng đang ăn cơm nghe vậy im lặng, quay đầu hỏi thiếu niên đang ăn cơm bên cạnh: “Cậu khi nào thì đi?”
“Đến khi tôi già không còn sức để cầm chuột nữa.” Lục Nhạc đáp.
Người đeo mặt nạ quay đầu, qua cái lỗ mắt nhỏ trên mặt nạ liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái:”Đến khi cậu ta già đến mức không nhấc nổi chuột, không còn là nỗi lo thay thế bổ sung của em nữa.”
Lục Tư Thành: “……”
Đồng Dao: “Em không cần thay thế bổ sung.”
Lục Nhạc: “Chờ đến khi cô có thể đánh bại A Thái rồi hãy nói câu này.”
Tôn Ngộ Không ngồi trước bàn ăn đặt đũa xuống, cúi đầu.
“……” Lục Tư Thành gõ bát của mình, liếc mắt lườm em trai một cái, nói với cậu ta, “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không ăn thì cút.”
Chú thích:
(*) bánh lão bà: tên 1 loại bánh.
cá sóc: tên 1 loại cá
tháp Lôi Phong: là tên 1 ngôi chùa nổi tiếng ở Tây Hồ,Hàng Châu, TQ.
Đồng Dao gặp ác mộng.
Trong giấc mộng, cô uống rượu đến bất tỉnh nhân sự ở quán rượu đầu đường, rồi nhảy nhót như con khỉ, sau khi trở về trụ sở thì thấy đường giữa mới sắp thay thế vị trí của mình…..Cô khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm, nước mắt như mưa nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nói một câu: “Em rất mạnh em không cần ngồi uống nước xem đường giữa khác thi đấu”. Cuối cùng cô ôm Lục Tư Thành, vẻ mặt chân thành nói: “Thành ca lần đầu em hát cho anh xem, anh mau tặng thưởng em đi.”
Sau đó cô thật sự hát bài hát “Con bướm bay”.
Hát một nửa bản thân bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, ôm Lục Tư Thành như ôm bố thất lạc nhiều năm, tuyến lệ lại bắt đầu phát triển, khóc, rồi lại khóc–
——
Cảm giác ưu thuơng bị thế giới tử bỏ này trong giấc mơ vô cùng chân thật.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đồng Dao cũng không biết, bởi vì đúng đến lúc này, cô tỉnh lại, Lục Tư Thành ở trong giấc mơ khi cô gân cổ hát “con bướm bay, con bướm bay”, gương mặt vừa đen vừa hung ác, vô cùng giống với gương mặt của mấy tên phạm tội giết người bị truy sát.
“……”
Khi Đồng Dao mở mắt ra, nhìn qua đồng hồ treo tường trong phòng, kim ngắn chỉ đúng mười một giờ trưa, cô ở trên giường lăn qua lăn lại—sau đó run rẩy vén chăn lên phát hiện ra không có khối lông xù nào ở đó cả: Bánh Mì của cô đã biến mất.
Là một con mèo dưỡng sinh nghỉ ngơi điều độ, mười một giờ là lúc con mèo ăn xong chuẩn bị tao nhã đi vệ sinh, để trở thành một con sen đủ tư cách, sợ mèo nhà mình trong lúc đói khát cảm xúc không tốt lại rơi vào trong bồn cầu, Đồng Dao suy nghĩ một chút, bắt đầu từ giường đứng lên….
Sau đó cô phát hiện ra toàn bộ đất trời đều xoay chuyển.
Đầu cô đau muốn nứt ra, cả người đau nhức tựa như hôm qua đi bộ tám mươi cây số đường dài rồi liên tục đâm đầu vào tường, khi bước từ trên giường xuống, cô cảm giác mình đang đi trên mây, đầu gối mềm nhũn….Nửa leo nửa bò vào trong phòng tắm tắm rửa cho tỉnh ngủ, khi đi ra cô đã tỉnh táo hơn một chút, vừa lau tóc vừa mở cửa tìm mèo, kết quả khi cô vừa mở cửa, không cẩn thận đá phải một chiếc tủi–
“…….Cái gì đây?”
Đồng Dao cúi người nhặt lên, phát hiện bên trong là một hộp thuốc giải rượu.
Đứng trước cửa phòng cầm hộp thuốc khoảng ba mươi giây, Đồng Dao lui vào phòng, đóng cửa lại.
…..
Một giờ sau.
Đúng mười hai giờ giữa trưa.
Cửa phòng Lục Tư Thành bị người mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi trần nửa người ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng đi ra, mái tóc đen bởi vì nước ẩm ướt mà chảy xuống, giọt nước chảy theo cơ bụng rắn chắc, cuối cùng mất hút ở bên viền thắt lưng khiến người ta mơ màng…….(Editor: Khụ, khụ)
Con mèo đã mất tích của Đồng Dao từ trong phòng theo sau anh bước ra, chen vào giữa mắt cá chân và khung cửa đưa đầu ra dò xét, cuối cùng chân ngắn chạy nhanh xuống tầng–
Đứng trên tầng hai, người đàn ông đi xuống nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện ở trước máy tính có một người đang đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không làm gì đó.
Cả người cô cuộn trên ghế dựa, trên người còn mặc chiếc váy ngủ dài đến mắt cá chân, con mèo béo ú đi đến bên cạnh kêu “meo meo” hai tiếng sau đó nhảy lên người cô, dụi qua dụi lại.
—bây giờ ở trong trụ sở không một bóng người, tối qua mọi người đều bị ầm ĩ một đêm, sau đó mệt mỏi, nếu không đến một giờ rưỡi đi chọn đồng phục mới thì đại khái họ sẽ không tỉnh.
Lục Tư Thành đi xuống tầng, đến trước tủ lạnh mở cửa tủ lạnh ra, nhìn thấy một ngăn trống không và một thùng rác đầy vỏ sữa chua bên cạnh, anh nhíu mày, đóng cửa tủ lại, đi đến bên cạnh người đang sống sót duy nhất trong trụ sở, dùng một ngón tay nhấc chiếc mặt nạ của cô lên: “Ngộ Không, sữa chua của vi sư đâu? Tối hôm qua trước khi đi ngủ còn năm sáu hộp.”
“……”
Người ngồi trên ghế đang chơi Super mario.
Mario bề bộn nhiều việc đang ăn đồng vàng ăn nấm giẫm rùa, người điều khiển Mario cũng bề bộn nhiều việc, cô thoáng nghiêng người về sau tránh né ma chưởng của Lục Tư Thành, chiếc mặt nạ “Bộp” đập lại vào mặt cô.
Cô “A” một tiếng che lại mặt bị đánh đau.
Lục Tư Thành: “Em đang làm gì?”
Đồng Dao: “Tự hỏi nhân sinh.”
Lục Tư Thành: “Bắt đầu từ lúc nào? Từ thời khắc em sinh ra hay chừng mười lăm giờ trước em chạm tay vào chén trà Long Island thứ nhất?”
Đồng Dao: “……”
“Đề nghị nên là người sau.” Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Bởi vì từ khi đó nội dung đã phong phú đủ để em hỏi một đời.”
Mario dừng lại, người điểu khiển Mario nghiêng đầu–trên gương mặt kia là mặt nạ Tôn Ngộ Không, lộ ra một đôi mắt bất an, Đồng Dao đẩy bàn phím từ trên ghế đứng dậy, đứng trên ghế tựa, từ góc độ cao hơn nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tư Thành:”Đội trưởng, ngày hôm qua có phải em làm rất nhiều chuyện khác người hay không?”
“Khác người?” Lục Tư Thành nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, “Em muốn nói cái nào? Là khi ở trên đương lớn ẫm ĩ nói bản thân mình không có ngực chỉ có đệm mút?”
“…….”
“Thấy em trai anh lớn lên giống anh tưởng là quỷ hồn?”
“……”
“Hay là một trận khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem nói mình rất mạnh, không thể có thay thế bổ sung, nếu thay thế sẽ giống như mất đi toàn thế giới, nói xong rồi lại hát con bướm bay—-Anh chân thành đề nghị, có thể khiến bài hát thiếu nhi phối thành quỷ âm,, em về sau tốt hơn hết đừng hát.”
“…….”
“Lại còn đem khăn giấy lau nước mũi của mình đưa cho mỗi đồng đội tựa như tiệc tiễn đưa rồi sau đó ôm anh ta khóc khóc lóc lóc không buông tay?”
“……”
“Hay là khi em liếm lông cho con mèo xấu xí của em? Cuối cùng còn không chịu nhả ra, ba bốn người chạy lại muốn tách em ra em còn cắn người?” Lục Tư Thành giơ lên ngón trỏ ở bàn tay phải của mình, trên đó quả thực có một dấu răng còn chứa vết máu, “Thực không dám giấu diếm, Ngộ Không, vi sư sáng sớm nay chính là bị con chó điên cắn phải.”
“……”
Ném con mèo trong lòng xuống, người đang ngồi trên ghế dựa che mặt, lạnh run……Lục Tư Thành cười lạnh, xoay người rót cho mình một cốc nước sôi, bất thình lình hỏi một câu: “Đã uống thuốc chưa?”
Người đang ngồi trên ghế ngẩng đầu: “Thuốc gì?”
“Thuốc tỉnh rượu, không phải đặt ở trước cửa phòng em sao?” Lục Tư Thành thả bình nước xuống, “Uống thuốc còn có thể trị được bệnh điên của em—”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Em sai! Em sai! Em sai!” Từ sau chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không truyền đến âm thanh, “Em làm sao mà biết được bên trong đồ uống đó có cồn! Nó gọi là trà đá Long Island quỷ gì đấy chứ có phải rượu đâu!”
“…Bởi vì bên trong bánh lão bà(*) cũng không phải lão bà, bên trong cá sóc(*) cũng không có sóc, bên trong tháp Lôi Phong(*) cũng không có lôi phong.” Lục Tư Thành lười biếng nhìn người đang ngồi trên ghế lộ ra hai cặp mắt đen láy cẩn thận nhìn mình, “Cho nên Trà đá Long Island cũng không phải trà đá Long Island đồ ngốc.”
Nửa cái đầu kia ngay lập tức rụt vào.
Lục Tư Thành cầm cốc nước lạnh trong tay uống một hơi cạn sạch, quay trở lại bàn máy tính mở trò chơi ra, trong lúc quay đầu liếc mắt nhìn thấy người nào có cuộn mình im lặng như gà trên ghế: Cái ghế dựa đổi với Tiểu Bàn là vô cùng chật hẹp lại có thể ôm cả người cô, trên chân là chiếc dép đi ở nhà khi đi mua ở siêu thị ngày nào đó, chiếc váy ngủ màu trắng hoàn mĩ che mất mắt cá chân….Chỉ có hai cánh tay trắng nõn kia lộ ra bên ngoài thật chói mắt, cô ôm đầu gối, nhìn qua còn thấy được ở khuỷu tay có vết sẹo mờ hẳn do hồi nhỏ nghịch ngợm để lại.
Tóc cô ngắn ngang vai nhưng vì tư thế ngồi mà rủ xuống cánh tay tuyết trắng, tóc vì tự nhiên nên có hơi xù, hai màu đen trắng đối lập vô cùng rõ ràng.
Lục Tư Thành: “……”
“Này.” Đội trưởng đại nhân hơi nhíu mi, nâng chân đá một cước lên người đang nằm ngay đơ, “Em còn chưa tỉnh rượu? Mặc áo ngủ đi xuống đây là làm sao, một lát nữa sẽ có người mang đồng phục mùa hè đến, em định cứ thế mà gặp người?”
Người ngồi trên ghế run run từ từ đứng lên, khi nhảy từ trên ghế xuống làn váy hơi lay động, cô dường như chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Mặt nạ có thể để nguyên không?”
“Tại sao?”
“Không có mặt mũi gặp người.”
“Em còn biết xấu hổ, ngày hôm qua khóc lóc bảo anh cầm giấy lau nước mũi cũng không phải nói như vậy–”
“A a a a a!” Đồng Dao nâng hai tay che lỗ tai, “Không nghe không nghe, không nghe!”
Người đàn ông ngồi trên ghế phía sau gợi lên khóe môi, nhưng giọng điệu lại không nghe ra cảm xúc: “Mau nhanh đi thay quần áo, một lát nữa mấy người kia cũng sẽ tỉnh.”
Sau đó ánh mắt nhìn theo làn váy đi quanh một vòng trên sàn, hai chân chà chà trong dép, sau đó như phẫn nộ lại bất đắc dĩ đạp lên quả cầu lửa, thiếu nữ hung hăng xoay người lên tầng, đóng cửa phòng mình “Ầm”.
…….
Lại thêm một giờ nữa.
Tất cả mọi người đều tỉnh, tụ tập ngồi ở dưới tầng, mỗi người đều đang nâng bát cháo thịt mà dì giúp việc nấu….Lúc này, cừa phòng tận cùng trên tầng hai cẩn thận bị người mở ra, sau cánh cửa có một người giống ăn trộm đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, cô mặc chiếc quần đúi cao bồi rộng thùng thình, áo sơ mi, khi đi ra khỏi cửa còn khom lưng–
“Dậy rồi à?”
Quản lí chiến đội bất thình lình ân cần hỏi thăm một câu, bước chân cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm cả Lục Nhạc…..Đồng Dao bước chân nhẹ nhàng đi đến giữa đám người, thục nữ ngồi xuống, sau đó cúi đầu, giả chết.
Tiểu Thụy duỗi tay sờ mặt nạ của cô: “Smiling, hôm nay em định đi theo phong cách gì vậy?”
Cái mặt nạ càng thấp hơn một chút, Lục Tư Thành ở bên cạnh cô thuyết minh: “Không có mặt mũi gặp người.”
Người mang mặt nạ ngẩng đầu, biểu hiện không đổi trên cái mặt nạ liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, sau đó chuyển sang người thanh niên tóc xanh tóc trắng đang ngồi chỗ của cô không xa: “Tại sao cậu còn ở đây?”
Âm thanh của cô nghe lên thật rầu rĩ.
“Bởi vì cô cần một người thay thế bổ sung.”
Người nọ nghịch máy tính của cô, cũng nghịch cả chuột của cô.
Đồng Dao hít sâu một hơi–
“Tôi không cần.”
“Cần.”
“Không cần.”
“Cần.”
“Tôi không cần.” Đồng Dao đứng lên, “Đó là chỗ của tôi.”
“Thế sao? Cô thử gọi tên nó xem nó có đáp lại hay không.”
Đồng Dao đi ba bước gộp thành hai đi đến chỗ của mình, duỗi tay túm tên kia, nhưng mà người này tuy rằng tuổi nhỏ hơn Lục Tư Thành, về phương diện chiều cao lại hoàn mĩ kế thừa gen trội của Lục gia, Đồng Dao đứng trước anh ta thật giống như một con gà con…
Hiện tại gà con đang chiếp chiếp, kêu gào, liều mạng muốn đuổi con chồn đang chiếm ổ của mình đi.
“Cậu đứng lên!”
“Không đứng.”
“Cậu đứng lên!”
“Không đứng.”
“A! Thành ca, vì sao anh lại liếm tai con mèo của em!”
Người đang ngồi trên ghế dường như ngay lập tức chộp lấy cái điện thoại mở máy ảnh ra quay đầu nhìn về phương hướng mà cô gái đang hoảng sợ nhìn, khi anh ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cộng thêm gương mặt đang ăn cháo không chút thay đổi của anh trai nhà mình—sau lưng anh ta, cô gái đặt mông vào chỗ mà anh ta đứng lên, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, hai tay ôm chặt chiếc ghế.
…..
Lục Tư Thành trong truyền thuyết liếm tai mèo bước chân tao nhã qua chỗ thiếu niên bị lừa.
“Mười chín tuổi trưởng thành,” Lục Tư Thành chậm rãi nói, “Sao hai người đều giống như bị thiểu năng trí tuệ?”
“Chỉ có cô ta thiểu năng, chỉ vì một cái ghế ngồi mà lời ngu xuẩn gì cũng dám nói.”
“Ngu xuẩn mà cậu cũng tin, vậy chẳng phải cậu càng ngu xuẩn hơn sao,” người ngồi trên ghế dựa kiên định, “Dù sao thì hiện tại chỗ này của tôi, cậu muốn nói như thế nào tùy thích.”
“Hai người yên tĩnh một chút.” Lục Tư Thành nhấc mí mắt liền ra ngoài cửa sổ, “Người đưa đồng phục của đội đến.”
Vừa nói, tiếng gõ cửa vang lên, nguời đàn ông đứng lên mở cửa khi đi ngang qua thuận tay giật mặt nạ của người nọ đặt lên đầu, người nọ “A” lên một tiếng cầm bàn phím máy tính lên che mặt, gương mặt cả một ngày che dưới mặt nạ vì nóng mà có phần hơi phiếm hồng, cô quay đầy liếc nhìn Lục Nhạc trừng mắt một cái, cậu ta lại đáp lại bẳng một nụ cười đầy tà tính.
Nhà tài trợ chiến đội ZGDX năm nay chọn ra ba mẫu quần áo—một loại giống như quần áo trong giải mùa xuân hai màu đỏ đen, màu đen là chủ đạo, sau lưng đỏ tươi, tựa như dùng bút lông vẽ ra nhãn hiệu của telecom Trung Quốc, rất đẹp; một loại khác là màu vàng vừa nhìn thấy đã bị ghét bỏ, không cần thiết miêu tả; còn một kiểu cuối cùng là hai màu xanh dương trắng, bên trên có in nhãn hiệu Telecom Trung Quốc nho nhỏ, trên tay áo trên ngực cũng có những nhãn hiệu các nhà tài trợ khác màu xanh thẫm….
Đồng Dao ngồi trên ghế cầm lấy đồng phục hai màu đỏ đen nhìn thử; lại cầm xanh trắng lên xem, lại đặt xuống, biểu hiện rõ ràng của chứng khó chọn lựa—-
Người đưa đồng phục đến là một chàng trai, cậu ta nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế chọn đồ, đầu còn đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, cẩn thận hỏi: “Cô chính là Smiling sao?”
Đồng Dao đang lật xem đồng phục ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, đang định nói “Đúng vậy”, thì Tiểu Thụy xen mồm: “Là tên điên tối hôm qua chạy đến trụ sở của chúng tôi, không chịu đi, lát nữa cậu đi phiền cậu mang theo cô ấy ném vào thùng rác chỗ ngã tư giùm.”
Đồng Dao: “……”
Đồng Dao suy nghĩ, có phần tiếc nuối đặt bộ quần áo màu xanh trắng xuống, nói: “Em bầu cho bộ đỏ đen một phiếu.”
Tiểu Bàn: “Tán thành.”
Tiểu Thụy: “Đội phụ của chúng ta là màu xanh trắng, đồng phục đội mình màu đỏ đen cảm thấy kì kì—-vào trận đấu mùa xuân anh cũng đã nói, vào trận mùa hạ dùng hai màu xanh trắng có khí thế hơn: “Màu xanh trắng, chính là màu sắc dùng để đoạt cúp S6.”
Lão Miêu: “Tôi cũng thấy hai màu xanh trắng nhìn đẹp hơn một chút.”
Lão K: “Mùa hè dùng màu này cảm thấy khoan khoái thoải mái.”
Đồng Dao: “Đỏ đen sẽ đỡ bẩn hơn.”
Tiểu Bàn: “Đúng vậy, mọi người mặc đồ có màu trắng cảm thấy kì lạ…”
Đồng Dao: “Đúng đúng đúng.”
Vì hai người Giữa Hỗ trợ quá mức nhất trí đồng lòng, khiến Tiểu Thụy nghi hoặc quay đầu, nhìn hai người cầm bộ quần áo màu đỏ đen không chịu buông tay, hỏi: “Hai người có chuyện gì thế?”
Đồng Dao cùng Tiểu Bàn liếc nhìn nhau, bỗng Lục Tư Thành ở bên cạnh bất thình lình nói: “Màu trắng lộ béo.”
Đồng Dao: “……”
Tiểu Bàn: “……”
Cuối cùng đồng phục của đội quyết định là bộ màu xanh trắng, bởi vì người béo nào đó tự cảm thấy thấy mình có thể giảm béo, còn một người béo đến không có thuốc chữa không cứu được hiển nhiên mặc cái gì thì vẫn cứ béo.
Quyết định đồng phục thi đấu xong, Đồng Dao đeo mặt nạ trở về chỗ ngồi của mình, hơn nữa còn mắc một tật xấu: Dù thế nào cũng không thể nhấc cô ra khỏi cái ghế, đến đi toilet cũng phải mang ghế vào toilet theo.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, Lục Tư Thành nhìn cô gái ngồi thoải mái trên ghế tự mang, rốt cục không thể nhịn được hỏi: “Em chuẩn bị điên đến lúc nào?”
Người đeo mặt nạ chỉ lộ ra một cái miệng đang ăn cơm nghe vậy im lặng, quay đầu hỏi thiếu niên đang ăn cơm bên cạnh: “Cậu khi nào thì đi?”
“Đến khi tôi già không còn sức để cầm chuột nữa.” Lục Nhạc đáp.
Người đeo mặt nạ quay đầu, qua cái lỗ mắt nhỏ trên mặt nạ liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái:”Đến khi cậu ta già đến mức không nhấc nổi chuột, không còn là nỗi lo thay thế bổ sung của em nữa.”
Lục Tư Thành: “……”
Đồng Dao: “Em không cần thay thế bổ sung.”
Lục Nhạc: “Chờ đến khi cô có thể đánh bại A Thái rồi hãy nói câu này.”
Tôn Ngộ Không ngồi trước bàn ăn đặt đũa xuống, cúi đầu.
“……” Lục Tư Thành gõ bát của mình, liếc mắt lườm em trai một cái, nói với cậu ta, “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không ăn thì cút.”
Chú thích:
(*) bánh lão bà: tên 1 loại bánh.
cá sóc: tên 1 loại cá
tháp Lôi Phong: là tên 1 ngôi chùa nổi tiếng ở Tây Hồ,Hàng Châu, TQ.
Danh sách chương