"Gia, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tô Bồi Thịnh quan sát chân trời, hỏi.

Đúng là thời điểm mặt trời xuống núi, Dận Chân quay đầu nhìn Càn Thanh cung chìm trong ánh sáng vàng lấp lánh, vàng son lộng lẫy hiển thị rõ sự tôn quý của nó. Lộ ra nụ cười trào phúng, xoay người, không quay đầu lại rời đi, "Đi Dục Khánh cung."

Tòa cung điện kia có bao nhiêu huy hoàng thì có bấy nhiêu tịch mịch, thế nhưng mà người may mắn được ở trong đó ngày hôm nay là Khang Hi. Kiếp trước, là người đó hủy hoại Dận Nhưng, giờ lại như cũ có được những ngày tháng cùng y thân mật. Kiếp này, Khang Hi vẫn có thiên hạ, lại có được y.Còn Dận Chân hắn sao thật bất hạnh. Kiếp trước hắn cũng leo lên đế vị, đổi lấy chỉ có hư không tịch mịch khó nhịn. Kiếp này, hắn cho là lặp lại một đời, hắn có thể một lần nữa đoạt được y. Hết lần này đến lần khác ý trời trêu ngươi, hắn vẫn gặp phải người không nên gặp nhất – Khang Hi. Địch nhân lớn nhất của Dận Chân từ trước tới giờ chưa bao giờ là huynh đệ, càng không phải là thái tử mà là người phụ thân cao cao tại thượng, khống chế sinh tử của bọn hắn.

"Ái Tân Giác La Huyền Diệp, vì sao thứ ta muốn ngươi lại luôn tranh giành? Giữa chúng ta vĩnh viễn không thể có tình cảm phụ tử sao?" Đó luôn là câu hỏi trong đáy lòng hắn, bàn tay nắm chặt, nhắm mắt, luôn là bất đắc dĩ như vậy.

"A, ngươi ngược lại lại đi chuốc phiền toái cho gia." Thái tử gia nghe thái tử phi đi tìm Khang Hi, dĩ nhiên không vui, ngữ khí thốt ra cũng không tốt.

"Gia…" Thái tử phi nói nhỏ, nàng không biết vì sao thái tử gia lại đột nhiên mất hứng.

"Ngươi cùng hoàng a mã nói cái gì?" Thái tử cầm chén trà, lạnh lùng hỏi.

Thái tử phi xấu hổ, vò khăn tay, nữ nhân kiếp trước thay hoàng hậu khống chế hậu cung 20 năm, hôm nay cũng chẳng qua là một tiểu nữ tử mà thôi, ấp úng đem những lời Khang Hi nói kể lại một lần.

Thái tử gia nghe vậy, ngụm trà vừa đi vào miệng lập tức phun ra, chống bàn, sặc.

Thái tử phi vội tiến lên, thay y vỗ lưng, thái tử gia lại tránh tay nàng, bỗng nhiên nở nụ cười, "Hoàng a mã, sắc mặt khi đó hẳn rất khó coi." Thái tử gia chờ thái tử phi trả lời, chăm chú nhìn nàng.

Thái tử phi lại kì quái nhìn y, nhẹ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, hai cha con nhà này sao lại kì quái như vậy.

Một người giận chuyển vui, một người vui chuyển giận.

Thái tử gia ngồi lại lên ghế, vừa nghĩ tới biểu lộ bối rối của Khang Hi lại không nhịn được phì cười.

"Gia, Tứ a ca đến." Tiểu Hà tử ngoài cửa truyền lời.

"Hắn trở về rồi?" Nụ cười của thái tử gia lập tức cứng đơ, lông mày cũng bất giác nhíu lại, huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhắc nhở y đã quên mất chuyện gì.

Thời điểm y ngây người, Dận Chân đã đi vào.

"Bái kiến thái tử, thái tử phi." Dận Chân thản nhiên thi lễ.

Thái tử hoàn toàn không phản ứng, ngược lại thái tử phi đứng một bên xấu hổ vội nói, "Tứ đệ đa lễ, mau đứng dậy đi. Ngươi cùng thái tử có nhiều chuyện tâm sự, ta đi chuẩn bị trà."

"Làm phiền thái tử phi." Dận Chân cung kính, ý tứ trong mắt lại rõ ràng, nói không để ý là gạt người.

Thái tử phi nhàn nhạt cười cười, liếc nhìn thái tử rồi đi ra ngoài, thuận tay đem cửa đóng lại.

Thật lâu không nói gì, thái tử gia cuối cùng mở miệng, "Ngươi trở về rồi."

Dận Chân nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, hắn là loại ít nói ít cười, thái tử lại là loại xem tâm tình mà làm việc, không khí thoáng cái xấu hổ vô cùng.

"Nhị ca, dạo này vẫn tốt?" Dận Chân hỏi.

Thái tử gia cũng chỉ gật, ý bảo chính mình vẫn tốt.

"Vô sự không lên điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?" Thái tử đứng dậy, cầm kính viễn vọng Tây phương tiến cống trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề liếc nhìn Dận Chân.

Dận Chân tất nhiên cảm nhận được thái tử gia xa cách, bất đắc dĩ cười khổ, "Nhị ca chẳng lẽ không muốn hỏi ta cái gì?"

Thái tử gia cười nhạt, "Nếu ta hỏi ngươi sẽ nói thật sao? Hay lại giống như hoàng a mã coi là là đứa trẻ 3 tuổi mà dỗ dành?" Thái tử gia thu hồi kính viễn vọng, hai con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm Dận Chân.

Dận Chân lại nhẹ nhàng tránh né, lẩm bẩm, "Ngươi không giống trước."

"Không giống chỗ nào?" Dận Nhưng cũng thản nhiên.

Dận Chân cúi mặt, lắc đầu.

"Thôi đi, ngươi nếu đã không muốn nói, ta cũng không hỏi nhiều." Trong mắt thái tử gia rõ ràng có hụt hẫng, quay người lại nghịch kính viễn vọng.

"Ta từng nghe qua một câu chuyện, có một người rất tích cực, thế giới của y không có nửa điểm lừa gạt cùng phản bội. Y kiêu ngạo như phượng hoàng, tập hợp một thân ngàn vạn quang vinh sủng ái. Trong thiên hạ, ai y cũng không sợ, kể cả người làm chủ thiên hạ kia. Y là người thông minh, vô luận làm chuyện gì cũng có thể được mọi người tán thưởng. Y là một sự tồn tại cực đoan. Người này có một đệ đệ mất mẹ từ nhỏ, từ một khắc đầu tiên nhìn thấy y, nó liền bị thuyết phục. Nó yên lặng thề, từ nay về sau nhất định sẽ phò trợ y, cho đến khi y leo lên vị trí cao nhất." Trong mắt Dận Chân có hoài niệm, khóe miệng hiện một tia cười nhạo.

Hết thảy những chuyện này từ trong miệng hắn phát ra nghe thật buồn cười, cho dù đã cố khắc chế tâm tình nhưng đó là cuộc đời của hắn, sao có thể bình tĩnh được.

Thái tử gia bên cạnh đã có chút động dung nhưng vẫn như trước nhìn ra cửa sổ, hỏi lại, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó, đệ đệ kia trưởng thành, còn y những năm qua vẫn phong hoa tuyệt đại, là sự tồn tại làm mọi người chỉ có thể ngước nhìn. Còn phụ thân của bọn họ dù có rất nhiều nhi tử nhưng trong mắt lại chỉ có y, y liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Phụ thân già rồi, các nhi tử bắt đầu trưởng thành, những người thừa kế cùng các gia tộc liên quan bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Chỉ có y cô độc, bên người y ngoại trừ phụ thân ra…không còn ai khác. Bởi vì y xuất chúng không kiêng nể gì, phụ thân liền bắt đầu sợ hãi, cố ý mặc kệ cho các con mình đấu đá, đối kháng với y để giữ vững vị trí của mình. Tính tình y cũng ngày càng trở nên táo bạo, phàm là người khiến y không vừa ý, y sẽ dùng roi quất người đó." Dận Chân chậm rãi nói.

"Còn đệ đệ kia đâu?" Thái tử gia hơi có chút mất kiên nhẫn.

"Đệ đệ… đệ đệ kia phát hiện y nguy cơ tứ phía, hắn vốn định giúp y nhưng lần đầu tiên phụ thân phế đi vị trí người thừa kế của y, hắn hiểu rõ, y vĩnh viễn không bao giờ có thể ngồi lên vị trí kia nữa. Thời khắc đó, chính bản thân hắn cũng phát hiện, hắn thích ca ca, hắn không cam lòng chỉ có thể cả đời ngước nhìn y, cho nên…" Trong mắt Dận Chân hiện lên thống khổ.

"Cho nên, cơ hội đến, hắn phản bội y, đúng không?" Thái tử gia nở nụ cười trào phúng.

"Cái này…" Dận Chân cuối cùng vẫn gật đầu.

"Cuối cùng thì sao?" Dận Nhưng nhàn nhạt hỏi.

"Cuối cùng? Không có cuối cùng." Thanh âm Dận Chân càng ngày càng thấp.

"Ừ, cho nên trong câu chuyện này đệ đệ là…" Thái tử gia cuối cùng buông kính viễn vọng trong tay, nhìn chằm chằm Dận Chân.

Dận Chân ngẩng đầu nhìn y, lại lắc đầu, cười nhạt, "Không phải, nhị ca suy nghĩ nhiều, chỉ là một câu chuyện thôi."

Dận Chân quay người muốn rời đi.

Dận Nhưng lại gọi hắn, "Ta hi vọng ngươi không phải đệ đệ kia."

Dận Chân hơi ngẩn người, bước chân dừng thật lâu mới nói, "Nếu như ta là người đệ đệ kia, ngươi sẽ tha thứ sao?" Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, hắn sợ hãi.

Rất lâu, thái tử gia mới mở đôi mắt đang nhắm nghiền, "Không biết." Ngữ khí lại thật khẳng định.

Dận Chân sáng tỏ cười cười, rời đi, nhìn bầu trời cao, trong mắt có chút thất lạc, cuối cùng vẫn không có được đáp án mình muốn.

Thái tử gia nhìn thân ảnh Dận Chân chật vật rời đi, khóe mắt nổi lên ánh nước, "Đã không phải thì sao lại kể cho ta nghe… những thứ đó? Thật sự chỉ là câu chuyện thôi sao?" Chuyện xưa hắn kể làm cho y có cảm giác như chính mình thực sự đã từng trải qua, nhắm mắt lại vẫn không tài nào xóa đi thân ảnh người trong câu chuyện kia làm cho y bực bội không chịu nổi, nghi hoặc khó hiểu, bọn họ rốt cuộc giấu diếm y cái gì? Bản thân bây giờ giống như con thú bị dồn vào góc tường, tìm không thấy đáp án.

"Ta nên tin tưởng các ngươi không?" Trong mắt Dận Nhưng tràn đầy hoang mang. Khang Hi dỗ dành, câu chuyện của Dận Chân, tất cả làm cho y rối bời, do dự, "Ta có phải hay không có thể rơi vào kết cục như câu chuyện đó?" Y cảm nhận bản thân với người trong câu chuyện có quá nhiều điểm tương tự.

Dận Chân luôn vào thời điểm thích hợp cho y một kích, làm cho y dao động.

"Cái gì? Tứ a ca tới Dục Khánh cung?" Khang Hi giật mình nghe người tới báo cáo.

"Ngươi thực sự muốn tận dụng mọi thứ, một điểm cơ hội cũng không để lọt sao?" Trong mắt Khang Hi hiện phẫn nộ, "Bọn họ nói cái gì?"

"Bẩm hoàng thượng, nô tài không thể nghe thấy, trong Dục Khánh cung đều là…" Người tới xin lỗi nói.

"Trẫm đã biết." Khang Hi lạnh lùng cắt ngang.

*****

"Gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta bây giờ đi đâu?" Tô Bồi Thịnh nhìn Dận Chân không đi về phía đường xuất cung, kỳ quái hỏi.

"Đi tới chỗ các a ca." Dận Chân thu lại tâm tình, khôi phục bộ dáng băng sơn, Khang Hi muốn dễ dàng giải quyết vấn đề, Tứ a ca chỉ muốn nói, không dễ dàng như vậy đâu.

"Chỗ các a ca?" Tô Bồi Thịnh nghi hoặc lẩm bẩm, nhìn Dận Chân càng đi càng xa, co chân chạy theo.

"Thập bát a ca, Tứ a ca đến." Nhũ mẫu nhẹ giọng nói.

"Hắn sao lại tới? Chẳng lẽ đã lộ chân tướng?" Trong mắt đứa nhỏ tràn đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ nhưng trong chốc lát liền biến mất.

Nhìn Dận Chân đi đến trước mặt, trốn sau lưng nhũ mẫu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Dận Chân nhưng lại thản nhiên nói, "Ngươi lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với Thập bát a ca."

"Cái này…không tốt, Thập bát a ca con nhỏ." Nhũ mẫu khó xử nói, tràn đầy thần sắc bảo hộ.

Dận Chân không có tâm tình cùng bà nói nhảm, trực tiếp để Tô Bồi Thịnh đuổi người đi. Thập bát a ca nhìn nhũ mẫu bị kéo đi, lập tức khóc rống lên, ngồi bệt xuống đất.

Dận Chân ánh mắt sâu xa nhìn đứa bé trước mặt, đi đến bên cạnh ngồi xuống, không chút để ý đến việc nó khóc nháo, phối hợp ngồi xem.

Hồi lâu mới hỏi, "Khóc đủ chưa?"

Thập bát a ca đảo đảo tròng mắt, nức nở, không trả lời.

"Chữ này…" Dận Chân muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc trộm người ngồi trên mặt đất, người nọ đảo tròng mắt, căn bản không muốn đối mặt với hắn, chỉ là trong đôi mắt kia rõ ràng có một tia thấp thỏm không yên.

"Chữ này không tệ, ta mang đi." Dận Chân đứng dậy muốn rời đi.

Người trên mặt đất vừa định thở phào, Dận Chân lại quay đầu nhìn nó, "Mật phi đi cũng lâu rồi, nghe nói Lương phi với ngươi quan hệ không tệ…"

Sắc mặt đứa nhỏ ngồi trên đất lập tức có chút cứng lại, nhưng lại khóc ầm lên, la hét muốn ngạch nương.

Dận Chân cười nhạt, rời đi.

Nhìn Dận Chân đi khuất hẳn, trong mắt Thập bát a ca lại tràn đầy cừu hận, con mắt đã khóc đến sưng lên. Nó tự nhiên biết Dận Chân là kẻ lợi hại cho nên mới không dám đối mặt với hắn. Diễn kịch, thân ở trong nơi thâm cung lục đục này, nó thế nào lại không biết. Ngược lại, ngoại trừ Dận Chân, trong tất cả các huynh đệ, nó là người diễn kịch tốt nhất. Càng lớn, Dận Chân càng diễn không bằng nó, nó cũng không hoàn toàn thua ở mặt tài năng, nụ cười của nó từng mê hoặc bao nhiêu người.

Vừa nghĩ tới câu nói ý tứ sâu xa của Dận Chân trước khi rời đi, Thập bát a ca Dận Giới liền cảm thấy có chút sợ hãi, "Chẳng lẽ hắn đã biết?" Lông mày lo lắng nhíu lại.

Ta đang nghi lão bát Dận Tự kiếp trước đã xuyên về làm Thập bát Dận Giới của kiếp này *loạn-ing*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện