Càn Thanh cung.
"Ngồi xuống, dùng bữa." Khang Hi cố ý nghiêm mặt, cười như không cười nói với tiểu thái tử. Hắn vốn chỉ định dọa tiểu gia hỏa này một chút, để cho nó lần sau đừng chạy loạn nữa, miễn làm cho mình lo lắng, cũng muốn ở trong nội tâm tiểu thái tử dựng lên hình tượng người cha nghiêm khắc, thế nhưng tiểu thái tử lại trình diễn một màn rời cung trốn đi, thiếu chút nữa ba hồn bảy vía của hắn đều bay mất. Hắn còn chưa kịp giáo dục nhóc con này, nó đã dọa cho hắn khiếp vía trước. Trở về rồi, tâm thấp thỏm không yên của Khang Hi cũng hồi phục, càng quyết định phải giáo dục tiểu thái tử tử tế, tốt xấu gì cũng phải để nó lần tới đừng làm mình lo lắng như vậy nữa.Tiểu thái tử lại rất có cảm giác bị lừa. Rõ ràng a mã nhà mình lúc ở Từ Ninh cung ôn hòa như vậy, hiền lành như vậy, thế nào vừa về Càn Thanh cung đã lại bắt đầu hung dữ rồi? Cảm giác sâu sắc tính tình a mã nhà mình thật dễ thay đổi, không cẩn thận một chút đã bị hắn lừa rồi.
Tiểu thái tử liếc mắt nhìn Khang Hi mặt không biểu tình ăn cơm, lại nhìn ghế, lề mề lết tới. Gian nan bò lên trên ghế, vừa đặt mông xuống liền toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay ôm mông nhảy vọt xuống, đau đến nhe răng trợn mắt nhảy tưng tưng, nước mắt lưng tròng nhìn Khang Hi, "Hoàng a mã, đau…"
Khang Hi nhìn bộ dạng tiểu thái tử vừa buồn cười vừa đau lòng, lông mi run run, cố nén cảm xúc, ho khan một tiếng, "Biết trẫm vì sao đánh ngươi chưa?" Bắt đầu công trình giáo dục tiểu thái tử.
Tiểu thái tử một tay bụm mông, tay còn lại cắn trong miệng, hoàn toàn chỉ lo đau, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra, "Bởi vì hoàng a mã xấu, không thích Bảo Thành…" Tiểu thái tử vô thức nói.
Khang Hi bó tay, làm bộ muốn tiến lên đánh tiếp, tiểu thái tử lúc này mới ý thức được mình nói sai, cuống quýt che miệng, vội vàng lui về sau mấy bước, tự nhận là đến khu vực an toàn rồi mới hấp tấp nói, "Ta còn chưa nói xong, hoàng a mã không thích Bảo Thành nhưng mà Bảo Thành rất thích hoàng a mã." Tiểu thái tử linh cơ khẽ động, muốn đem lời vừa nói ra trước đó xí xóa.
Khang Hi biết rõ tên nhóc này là sợ bị đánh nên mới nói như vậy, cơ mà khổ nỗi những lời này hắn lại rất thích nghe, còn nghe rất thỏa mãn, "Tới đây cho trẫm!"
Tiểu thái tử nhưng lại lui về sau mấy bước, ngồi xổm xuống, "Hoàng a mã, đừng đánh, Bảo Thành biết sai rồi, thật sự biết sai rồi… về sau sẽ không bao giờ….nghịch ẩu nữa."
"Tới dùng bữa, trẫm không đánh người." Khang Hi bất đắc dĩ thở dài, "Trẫm hung dữ đến vậy sao?"
Tiểu thái tử liều mạng gật đầu, biểu thị có.
Khang Hi hung hăng trừng mắt nhìn nó, "Nhóc con, trẫm ngày thường đối với ngươi tốt như thế nào, ngươi đều không nhớ rõ?"
Tiểu thái tử cúi đầu, làm mặt quỷ. Lề mà lề mề di động tới bên người Khang Hi, đến chỗ cách Khang Hi ba bước, hơi nghiêng người, chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Xét thấy Khang Hi thay đổi nhanh như chong chóng, tiểu thái tử vẫn sợ bị Khang Hi lừa.
Thấy cái bộ dạng lề mề kia, Khang Hi thở dài, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, "Sợ bị đánh thì phải nhớ kĩ giáo huấn lần này, lần sau không được hồ nháo nữa. Phạm một sai lầm hai lần tức là ngươi tự chọn bị đánh. Mọi thứ đều phải nghĩ trước khi làm, hiểu chưa?"
Tiểu thái tử cái hiểu cái không gật đầu, Khang Hi thấy nó nghe lời thì hết sức hài lòng, ánh mắt dịu dàng, cười sờ cái đầu nhỏ, "Còn có, lần sau không cho phép chạy loạn nữa, ta sẽ lo lắng." Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Khang Hi không xưng "trẫm" đại biểu thân phận quân vương mà dùng thân phận phụ thân dặn dò ái nhi của mình. Tiểu thái tử thập phần thức thời gật đầu.
Đánh đã xong, giáo dục cũng đã xong, Khang Hi lại bắt đầu làm từ phụ, ôn nhu đút tiểu thái tử ăn cơm, thần sắc muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu. Nhà người ta là nghiêm phụ từ mẫu, còn Khang Hi hắn thì phải kiêm cả hai, sâu sắc cảm giác được nuôi dưỡng tiểu thái tử thật không dễ dàng.
Nghĩ đến giằng co một ngày, hắn còn chưa có xem qua vết thương của tiểu thái tử, nhóc con này cũng chưa có bôi thuốc. Hắn liền cởi quần tiểu thái tử, nhìn mông nhỏ sớm đã sưng không chịu nổi, nhiều chỗ còn bầm đến xanh tím, có thể thấy thời điểm hắn hạ thủ đã mạnh tay đến mức nào. Vội gọi Lương Cửu công công đi lấy thuốc mỡ, thương tiếc cùng áy náy trong lòng bắt đầu bốc lên. Hắn vốn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, bản thân đã khống chế lực đạo, ra tay cũng không quá nặng, quả nhiên là không nhìn không biết, nhìn thấy rồi mới giật mình. Rốt cuộc hắn lại đau lòng.
Khang Hi tận lực nhẹ tay, cau mày, cẩn thận từng li từng tí giúp tiểu thái tử bôi thuốc. Nhưng cho dù hắn có nhẹ tay thế nào thì vẫn sẽ đau. Tay Khang Hi vừa đụng vào, tiểu thái tử đã co rụt, vừa nhẹ ấn tay xoa thuốc, tiểu thái tử lập tức đau phát khóc, không ngừng giãy dụa muốn tránh khỏi tay hắn.
Nhắm trúng Khang Hi đau lòng thương tiếc không thôi, ảo não tự trách chính mình ra tay quá nặng, "Bảo Thành, ngoan, đừng khóc, đều là hoàng a mã không tốt, bôi thuốc rồi sẽ không đau, đừng khóc, ngoan…"
Có lẽ là bị giày vò mệt mỏi, có lẽ là khóc mệt, tiểu thái tử cuối cùng chỉ nằm lỳ trên giường, mặc kệ cho Khang Hi bôi thuốc, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, tay bấu chặt chăn, đến khí lực đạp Khang Hi một cái cũng không có.
"Bảo Thành, tốt rồi, không sao rồi, không sao rồi…" Khang Hi bôi thuốc xong liền ôm lấy tiểu gia hỏa, nhìn nó khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt ròng ròng như thác nước không ngừng chảy ra, Khang Hi càng thêm áy náy, dùng tay áo giúp tiểu gia hỏa lau nước mắt.
Trấn an chốc lát, nhìn tiểu thái tử không ngừng nức nở, trên lông mi thật dài còn treo nước mắt, liền gọi người mang nước rửa mặt, trong mắt không giấu được đau lòng.
Đợi đến lúc tiểu thái tử khóc mệt lả, chui trong lòng Khang Hi nghẹn ngào một chút liền ngủ. Khang Hi lại một đêm không ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu thái tử, "Trẫm đến cùng phải bắt ngươi làm sao bây giờ?"
Hắn vừa thương tiếc Dận Nhưng, vừa áy náy với y. Hắn khát vọng đời này nhìn y thiên chân vô tà, từng bước một nắm tay hắn lớn lên, hắn không sợ phải chờ đợi, bởi vì hắn đã chờ đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến mức hắn không còn nhớ sự chờ đợi đó bắt đầu từ năm nào tháng nào nữa. Hắn chỉ sợ chờ đợi sẽ mài mòn hi vọng, sợ lại phải nhìn ánh mắt xa lạ cùng e ngại của y, sợ y sẽ lại như gần như xa với hắn. Hắn vốn là kẻ vô tình, hắn không biết làm sao để đa tình. Vốn nên là tình cảm phụ tử quý giá nhất thiên hạ, bỏ qua vấn đề đó, hắn vẫn là một quân vương, hắn muốn dạy y làm như thế nào trở thành một thái tử xuất sắc. Để rồi khi một ngày cả hai nổi lên xung đột, mà toàn bộ do một mình hắn gây ra, hắn mới sâu sắc cảm thấy mỏi mệt.
Chiêm bao qua đi, lại xóa không được lo lắng trong nội tâm, có lẽ đây mới là chuyện làm hắn thống khổ nhất cả đời này. Mang theo ký ức sống lại nhưng lại nhìn không thấu kết cục ngày mai, đối với hắn mà nói chính là thống khổ. Nửa đêm giấc mộng quay về, "Ta đến tột cùng nên bắt ngươi làm sao bây giờ, Bảo Thành?" Hóa ra, hắn cũng biết sợ.
"Hoàng a mã, Bảo Thành nghe lời, đừng đánh…" Trong lúc ngủ mơ, tiểu thái tử nhẹ giọng kêu, hiển nhiên đối với chuyện hôm nay tâm đã có sợ hãi.
Khang Hi mang theo sủng nịch cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Bảo Thành, nghe lời…"
"Ngồi xuống, dùng bữa." Khang Hi cố ý nghiêm mặt, cười như không cười nói với tiểu thái tử. Hắn vốn chỉ định dọa tiểu gia hỏa này một chút, để cho nó lần sau đừng chạy loạn nữa, miễn làm cho mình lo lắng, cũng muốn ở trong nội tâm tiểu thái tử dựng lên hình tượng người cha nghiêm khắc, thế nhưng tiểu thái tử lại trình diễn một màn rời cung trốn đi, thiếu chút nữa ba hồn bảy vía của hắn đều bay mất. Hắn còn chưa kịp giáo dục nhóc con này, nó đã dọa cho hắn khiếp vía trước. Trở về rồi, tâm thấp thỏm không yên của Khang Hi cũng hồi phục, càng quyết định phải giáo dục tiểu thái tử tử tế, tốt xấu gì cũng phải để nó lần tới đừng làm mình lo lắng như vậy nữa.Tiểu thái tử lại rất có cảm giác bị lừa. Rõ ràng a mã nhà mình lúc ở Từ Ninh cung ôn hòa như vậy, hiền lành như vậy, thế nào vừa về Càn Thanh cung đã lại bắt đầu hung dữ rồi? Cảm giác sâu sắc tính tình a mã nhà mình thật dễ thay đổi, không cẩn thận một chút đã bị hắn lừa rồi.
Tiểu thái tử liếc mắt nhìn Khang Hi mặt không biểu tình ăn cơm, lại nhìn ghế, lề mề lết tới. Gian nan bò lên trên ghế, vừa đặt mông xuống liền toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai tay ôm mông nhảy vọt xuống, đau đến nhe răng trợn mắt nhảy tưng tưng, nước mắt lưng tròng nhìn Khang Hi, "Hoàng a mã, đau…"
Khang Hi nhìn bộ dạng tiểu thái tử vừa buồn cười vừa đau lòng, lông mi run run, cố nén cảm xúc, ho khan một tiếng, "Biết trẫm vì sao đánh ngươi chưa?" Bắt đầu công trình giáo dục tiểu thái tử.
Tiểu thái tử một tay bụm mông, tay còn lại cắn trong miệng, hoàn toàn chỉ lo đau, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra, "Bởi vì hoàng a mã xấu, không thích Bảo Thành…" Tiểu thái tử vô thức nói.
Khang Hi bó tay, làm bộ muốn tiến lên đánh tiếp, tiểu thái tử lúc này mới ý thức được mình nói sai, cuống quýt che miệng, vội vàng lui về sau mấy bước, tự nhận là đến khu vực an toàn rồi mới hấp tấp nói, "Ta còn chưa nói xong, hoàng a mã không thích Bảo Thành nhưng mà Bảo Thành rất thích hoàng a mã." Tiểu thái tử linh cơ khẽ động, muốn đem lời vừa nói ra trước đó xí xóa.
Khang Hi biết rõ tên nhóc này là sợ bị đánh nên mới nói như vậy, cơ mà khổ nỗi những lời này hắn lại rất thích nghe, còn nghe rất thỏa mãn, "Tới đây cho trẫm!"
Tiểu thái tử nhưng lại lui về sau mấy bước, ngồi xổm xuống, "Hoàng a mã, đừng đánh, Bảo Thành biết sai rồi, thật sự biết sai rồi… về sau sẽ không bao giờ….nghịch ẩu nữa."
"Tới dùng bữa, trẫm không đánh người." Khang Hi bất đắc dĩ thở dài, "Trẫm hung dữ đến vậy sao?"
Tiểu thái tử liều mạng gật đầu, biểu thị có.
Khang Hi hung hăng trừng mắt nhìn nó, "Nhóc con, trẫm ngày thường đối với ngươi tốt như thế nào, ngươi đều không nhớ rõ?"
Tiểu thái tử cúi đầu, làm mặt quỷ. Lề mà lề mề di động tới bên người Khang Hi, đến chỗ cách Khang Hi ba bước, hơi nghiêng người, chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Xét thấy Khang Hi thay đổi nhanh như chong chóng, tiểu thái tử vẫn sợ bị Khang Hi lừa.
Thấy cái bộ dạng lề mề kia, Khang Hi thở dài, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, "Sợ bị đánh thì phải nhớ kĩ giáo huấn lần này, lần sau không được hồ nháo nữa. Phạm một sai lầm hai lần tức là ngươi tự chọn bị đánh. Mọi thứ đều phải nghĩ trước khi làm, hiểu chưa?"
Tiểu thái tử cái hiểu cái không gật đầu, Khang Hi thấy nó nghe lời thì hết sức hài lòng, ánh mắt dịu dàng, cười sờ cái đầu nhỏ, "Còn có, lần sau không cho phép chạy loạn nữa, ta sẽ lo lắng." Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Khang Hi không xưng "trẫm" đại biểu thân phận quân vương mà dùng thân phận phụ thân dặn dò ái nhi của mình. Tiểu thái tử thập phần thức thời gật đầu.
Đánh đã xong, giáo dục cũng đã xong, Khang Hi lại bắt đầu làm từ phụ, ôn nhu đút tiểu thái tử ăn cơm, thần sắc muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu. Nhà người ta là nghiêm phụ từ mẫu, còn Khang Hi hắn thì phải kiêm cả hai, sâu sắc cảm giác được nuôi dưỡng tiểu thái tử thật không dễ dàng.
Nghĩ đến giằng co một ngày, hắn còn chưa có xem qua vết thương của tiểu thái tử, nhóc con này cũng chưa có bôi thuốc. Hắn liền cởi quần tiểu thái tử, nhìn mông nhỏ sớm đã sưng không chịu nổi, nhiều chỗ còn bầm đến xanh tím, có thể thấy thời điểm hắn hạ thủ đã mạnh tay đến mức nào. Vội gọi Lương Cửu công công đi lấy thuốc mỡ, thương tiếc cùng áy náy trong lòng bắt đầu bốc lên. Hắn vốn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, bản thân đã khống chế lực đạo, ra tay cũng không quá nặng, quả nhiên là không nhìn không biết, nhìn thấy rồi mới giật mình. Rốt cuộc hắn lại đau lòng.
Khang Hi tận lực nhẹ tay, cau mày, cẩn thận từng li từng tí giúp tiểu thái tử bôi thuốc. Nhưng cho dù hắn có nhẹ tay thế nào thì vẫn sẽ đau. Tay Khang Hi vừa đụng vào, tiểu thái tử đã co rụt, vừa nhẹ ấn tay xoa thuốc, tiểu thái tử lập tức đau phát khóc, không ngừng giãy dụa muốn tránh khỏi tay hắn.
Nhắm trúng Khang Hi đau lòng thương tiếc không thôi, ảo não tự trách chính mình ra tay quá nặng, "Bảo Thành, ngoan, đừng khóc, đều là hoàng a mã không tốt, bôi thuốc rồi sẽ không đau, đừng khóc, ngoan…"
Có lẽ là bị giày vò mệt mỏi, có lẽ là khóc mệt, tiểu thái tử cuối cùng chỉ nằm lỳ trên giường, mặc kệ cho Khang Hi bôi thuốc, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, tay bấu chặt chăn, đến khí lực đạp Khang Hi một cái cũng không có.
"Bảo Thành, tốt rồi, không sao rồi, không sao rồi…" Khang Hi bôi thuốc xong liền ôm lấy tiểu gia hỏa, nhìn nó khóc đến lê hoa đái vũ, nước mắt ròng ròng như thác nước không ngừng chảy ra, Khang Hi càng thêm áy náy, dùng tay áo giúp tiểu gia hỏa lau nước mắt.
Trấn an chốc lát, nhìn tiểu thái tử không ngừng nức nở, trên lông mi thật dài còn treo nước mắt, liền gọi người mang nước rửa mặt, trong mắt không giấu được đau lòng.
Đợi đến lúc tiểu thái tử khóc mệt lả, chui trong lòng Khang Hi nghẹn ngào một chút liền ngủ. Khang Hi lại một đêm không ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu thái tử, "Trẫm đến cùng phải bắt ngươi làm sao bây giờ?"
Hắn vừa thương tiếc Dận Nhưng, vừa áy náy với y. Hắn khát vọng đời này nhìn y thiên chân vô tà, từng bước một nắm tay hắn lớn lên, hắn không sợ phải chờ đợi, bởi vì hắn đã chờ đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến mức hắn không còn nhớ sự chờ đợi đó bắt đầu từ năm nào tháng nào nữa. Hắn chỉ sợ chờ đợi sẽ mài mòn hi vọng, sợ lại phải nhìn ánh mắt xa lạ cùng e ngại của y, sợ y sẽ lại như gần như xa với hắn. Hắn vốn là kẻ vô tình, hắn không biết làm sao để đa tình. Vốn nên là tình cảm phụ tử quý giá nhất thiên hạ, bỏ qua vấn đề đó, hắn vẫn là một quân vương, hắn muốn dạy y làm như thế nào trở thành một thái tử xuất sắc. Để rồi khi một ngày cả hai nổi lên xung đột, mà toàn bộ do một mình hắn gây ra, hắn mới sâu sắc cảm thấy mỏi mệt.
Chiêm bao qua đi, lại xóa không được lo lắng trong nội tâm, có lẽ đây mới là chuyện làm hắn thống khổ nhất cả đời này. Mang theo ký ức sống lại nhưng lại nhìn không thấu kết cục ngày mai, đối với hắn mà nói chính là thống khổ. Nửa đêm giấc mộng quay về, "Ta đến tột cùng nên bắt ngươi làm sao bây giờ, Bảo Thành?" Hóa ra, hắn cũng biết sợ.
"Hoàng a mã, Bảo Thành nghe lời, đừng đánh…" Trong lúc ngủ mơ, tiểu thái tử nhẹ giọng kêu, hiển nhiên đối với chuyện hôm nay tâm đã có sợ hãi.
Khang Hi mang theo sủng nịch cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Bảo Thành, nghe lời…"
Danh sách chương