Đến khi Mạnh Thanh Li tỉnh dậy lần nữa, Hô Nhĩ Xích vẫn còn ngủ.

Hô Nhĩ Xích ghé sát vào người Thanh Li, nằm sấp. Cái thứ miệt mài suốt từ lúc lên giường vẫn còn ở trong cơ thể Mạnh Thanh Li.

Chăn màn hỗn độn. Tinh dịch cùng máu lẫn vào nhau, khô dính trên người. Trong phòng ngập mùi xạ hương sau hoan ái. Mạnh Thanh Li cả ngón tay cũng không động nổi, toàn thân giống như bị nghìn tấn đá đè.

Chuyện Hô Nhĩ Xích còn chưa tỉnh dậy lại thực khiến Mạnh Thanh Li thấy lo lo.

Y cố gắng động thân trên, đầu của Hô Nhĩ Xích vì động tác của y mà trôi xuống bụng y.

Hậu huyệt rời khỏi thân thể Hô Nhĩ Xích, khiến Mạnh Thanh Li phải rùng mình một cái. Mạnh Thanh Li vỗ vỗ khuôn mặt Hô Nhĩ Xích, khẽ gọi tên hắn.

Lông mi khép chặt của Hô Nhĩ Xích cau lại, tựa hồ không hài lòng khi có người quấy rầy giấc ngủ của hắn. Băng gạc sau lưng Hô Nhĩ Xích từ hôm qua đã bung ra, vết thương thực vô cùng thê thảm. Phải gọi hắn tỉnh dậy để khâu lại vết thương lần nữa.

Dưới sự kiên trì của Mạnh Thanh Li, Hô Nhĩ Xích cuối cùng cũng uể oải mở mắt.

Người này hình như không thấy đau, tỉnh lại thấy Mạnh Thanh Li, tiếu ý nhàn nhạt trên môi. Nhớ tới hôm qua điên cuồng thế nào, Mạnh Thanh Li đỏ mặt, giúp Hô Nhĩ Xích chống nửa thân trên ngồi dậy.

Hô Nhĩ Xích nhìn người trước mặt, không đầu không đuôi buông một câu: “Ai, thực như chết hơn một lần.”

Lúc đầu Mạnh Thanh Li còn ngây ra, mãi mới phản ứng lại khi biết Hô Nhĩ Xích chỉ cái gì, nhất thời thẹn quá hóa giận, định nhéo hắn một cái cho hắn rõ tình hình hiện tại, nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống, lòng lại không nỡ.

Hung Nô vương từ trước đến nay uy phong lầm lẫm, chưa từng chật vật thế này.

Trong lòng nhất thời ngập tràn tình cảm ấm áp, cảm giác xấu hổ kia cũng biến mất.

Mạnh Thanh Li muốn xuống giường nhặt y phục trên mặt đất, để hai người chỉnh trang xong sẽ gọi hạ nhân vào thu thập, mình cũng sẽ xử lý vết thương cho Hô Nhĩ Xích.

Ai ngờ chân còn chưa chạm nền nhà, cửa phòng đã bị người mở ra.

Mạnh Thanh Li giật mình ngẩng đầu nhìn người xông vào phòng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, còn tưởng người ta nhầm phòng.

Phản ứng của Hô Nhĩ Xích mau hơn Mạnh Thanh Li, thấy có người không mới mà đến, lập tức dùng chăn mỏng quấn lấy thân thể xích lõa của Mạnh Thanh Li, còn mình thì chẳng có gì.

Hai người bước vào, một bạch y, giản dị sạch sẽ, ngoài trừ bên hông đeo một ngọc bội xanh biếc, thì không có đồ trang sức dư thừa nào khác. Người nay phi mi nhập tấn (*), con ngươi như sao mai, khí độ thản nhiên, khiến người ta có cảm giác là đạo cốt tiên phong một đời.

(*) phi mi nhập tấn: lông mi và tóc bay bay =)) <~ lối dịch vớ vẩn của bạn Lu. Thực ra thì đó là kiểu lông mày dài và xếch kiểu các anh dzai kiếm hiệp, nhìn như dính liền với tóc mai –  Hôm nay (27/11) Lu mới được khai thông bởi emerald ~

Người còn lại vận hắc y, mỗi đường thêu đều tuyệt hảo, Thanh Long đồ án đứng đầu tứ thần bay vòng quanh thiên địa, vũ khí trên tay phải như quỷ trảo. Người này làm người ta cảm thấy khác hẳn với bạch y nhân, tuy rằng cũng tuấn mỹ thần công phủ tạc, nhưng có một loại tà mị cực điểm khiến người ta phải sợ hãi sát khí đó.

Nhìn trận thức này, thực rõ lai giả bất thiện.

Hô Nhĩ Xích cũng tập trung tinh lực dò nội tức của cả hai. Hít thở đều đặn, hữu lực hùng hậu, tuyệt đối là cao thủ của cao thủ.

Người của khách điếm và thủ vệ, phỏng chừng sớm đã vô thanh vô tức bị giết chết.

Địch trong tối ta ngoài sáng, Hô Nhĩ Xích nhất thời cũng không biết mục đích của hai người này.

Mạnh Thanh Li nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay phải hắc y nhân, cảm thấy thực quen mắt. Trong đầu chợt thình lình xuất hiện một màn dẹp cướp hàng năm của Tống Việt.

“Nhất Ngôn đường đường chủ?”

Một câu nghi vấn điển hình, có ý tứ thăm dò.

Hắc y nhân kia vẫn trầm mặc không đáp, còn bạch y nhân lại cười: “Không hổ là đệ tử tâm đắc của Vạn Độc môn môn chủ, vậy mà đã đoán ra thân phận của Nhất Ngôn đường đường chủ, tại hạ bội phục.”

Giọng nói trầm thấp khiến người ta vô cùng thoải mái, hơn nữa hình như không có bất luận tà ý gì, cơ thể căng thẳng của Mạnh Thanh Li thoáng thả lỏng.

“Tại hạ Hàn Tử Tự, về phần thân phận tên kia, Mạnh công tử hẳn đoán được, hắn là Nhất Ngôn đường đường chủ Văn Sát.”

Hô Nhĩ Xích bế Mạnh Thanh Li quay lại, bảo hộ phía sau.

“Hàn Tử Tự? Thiên Đạo môn môn chủ?”

Bạch y nhân kia cười không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Mạnh Thanh Li ở Vạn Độc cốc một thời gian, cảnh cục giang hồ cũng biết một chút.

Thiên Đạo môn này đứng đầu võ lâm bạch đạo, mà Nhất Ngôn đường lại cầm quyền hắc đạo, hai phái từ trước tới giờ sống chết đối đầu. Hôm nay có Hô Nhĩ Xích ở đây, mà thế lực giang hồ từ trước tới nay đều ít dính lứu tới triều đình quốc gia, hai đại đầu sỏ sao lại cùng xuất hiện tại khách điếm nhỏ này? “Các ngươi có chuyện gì?”

Hàn Tử Tự vẫn một bộ khẩu Phật tâm xà.

“Không hẳn. Kỳ thực hôm qua khi hai vị xông ra Vạn Độc cốc, chúng ta vẫn luôn bám theo. Vốn tưởng sẽ sớm được hiện thân, nhưng hai vị…”

Nghĩ tới chuyện hôm qua đều bị người ta thu sạch vào mắt, Mạnh Thanh Li quả thực muốn chết. Hô Nhĩ Xích dù không để tâm, nhưng bị người ta xem lén, sắc mặt nhất thời cũng chuyển xanh đen.

“Tình phi đắc dĩ, mong hai vị thứ lỗi. Dù ít nhiều mạo phạm, nhưng hôm nay chúng ta muốn thỉnh Mạnh công tử tới phủ một chuyến.”

Nghe thấy lời ấy, đáy mắt Hô Nhĩ Xích lộ hàn quang.

“Làm càn, Thanh Li há ngươi nói mang là mang đi được?”

Hàn Tử Tự khoát tay: “Hung Nô vương chớ tức giận, chúng ta không có ác ý, chỉ là nội nhân sinh bệnh, dược thạch vô hiệu, nghi là trúng kỳ độc, mong Mạnh công tử có thể giúp đỡ.”

Mạnh Thanh Li nghi hoặc hỏi: “Hàn công tử chọn ngay lúc này tới, chẳng phải là làm khó sao?”

Vẫn luôn đứng sau Hàn Tử Tự, Văn Sát đã vô cùng sốt ruột.

“Trực tiếp dẫn đi là được rồi, nói nhảm làm gì.”

Không đợi Hàn Tử Tự có phản ứng, Văn Sát đã tấn công Mạnh Thanh Li.

Hô Nhĩ Xích vốn bị trọng thương, tuy tối qua độc đã được giải, nội lực cũng chỉ mới hồi phục khoảng ba thanh, nhưng thấy Văn Sát tấn công sao có thể đứng yên nhìn Mạnh Thanh Li rơi vào tay hắn.

Hô Nhĩ Xích ra tay, đẩy lui thế tiến công của Văn Sát.

Văn Sát vốn không coi ai ra gì, là kẻ không sợ mạo phạm ai. Gặp Hung Nô vương, bị thương đi nửa cái mạng rồi, còn dám cùng hắn đối địch, liền không lưu tình đánh về phía Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích cũng không phải loại dễ xơi, Long Trảo thủ đọ sức có thể uy vũ sinh phong, làm Văn Sát phải rời xa Mạnh Thanh Li một chút, tránh y bị vũ lực đả thương.

Văn Sát vốn có tâm lý khinh địch với Hô Nhĩ Xích, lắc mình một cái đã bị quyền phong của Hô Nhĩ Xích cắt ngang mặt.

Văn Sát nổi giận, sát khí sôi trào. Xuất bảy tầng công lực, chiêu chiêu đánh vào tử huyệt của Hô Nhĩ Xích. Nội lực của Hô Nhĩ Xích không đủ chống đỡ.

Hàn Tử Tự nhìn hai tuyệt thế cao thủ trước mặt sắp phá hủy khách điếm mà đau đầu, chỉ có thể xuất thủ tham gia cuộc chiến, cản lại thế tiến công mãnh liệt của Văn Sát. Huyền Kiếm cản lại Ưng Câu của Văn Sát.

“Ngươi điên à, chúng ta tới thỉnh người giúp, không phải tới giết người.”

Người chết trong tay Văn Sát tính toán được chăng, Nhất Ngôn đường đường chủ sớm quen giết người để giải quyết vấn đề, sao chịu nổi có người khiêu khích hắn.

“Ta mặc kệ, kẻ làm ta bị thương, không thể sống trên đời.”

Dứt lời lại động tay.

Đúng lúc đó, thanh âm của Mạnh Thanh Li truyền tới, bình tĩnh, không chút sợ hãi.

“Nếu người làm hắn bị thương, dù ta có chết cũng không cứu người ngươi yêu.”

Mạnh Thanh Li khoác sàng đan đứng dậy: “Nếu có việc cầu người, phải là một thái độ khác. Người thường đều minh bạch đạo lý này, chẳng lẽ Văn đường chủ không biết?”

Văn Sát dừng tay.

“Ngươi uy hiếp ta?”

Mạnh Thanh Li lại gần Hô Nhĩ Xích.

“Không sai, ta đang uy hiếp ngươi.”

Đối mặt với kẻ xấc lược lại làm thương thể Hô Nhĩ Xích thêm nghiêm trọng kia, Mạnh Thanh Li đã một bụng hỏa khí.

“Ta muốn xem xem, có ai có thể uy hiếp ngươi mà còn sống không!”

Văn Sát vốn là kẻ hỉ nộ vô thường, nghe Mạnh Thanh Li nói vậy, trái lại cười ha hả.

“Ngươi có dũng khí, nể mặt ngươi, giờ ta tha cho nam nhân của ngươi.”

Mạnh Thanh Li bị cụm “nam nhân của ngươi” làm đỏ mặt, nhất thời không biết phải nói gì.

Thấy bầu không khí có phần dịu đi, Hàn Tử Tự ra mặt làm hòa.

“Hôm nay đã mạo phạm nhiều, sau này sẽ bồi tội với nhị vị. Nhưng thân thể nội nhân đang dần kém đi, chúng ta thực sự không còn biện pháp phải dùng hạ sách. Hai vị tình cảm thâm hậu, chia lìa lâu như vậy mới gương vỡ lại lành, Hung Nô vương không muốn để Mạnh công tử theo chúng ta, rơi vào đường cùng không thể làm gì hơn phải tiên hạ thủ vi cường, mong công tử đại nhân đại lượng, cứu người như nước cứu lửa.”

Mạnh Thanh Li biết tổ chức tình báo của Thiên Đạo môn và Nhất Ngôn đường lợi hại thế nào, bọn họ rõ ràng không lạ lẫm gì với chuyện của mình, nhưng vẫn có điều khiến y không hiểu: “Tâm tình của Hàn môn chủ ta hiểu, nhưng mà, cả Văn đường chủ cũng có liên quan…”

Lúc này đến phiên hai kẻ kia xấu hổ.

Thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Thanh Li bừng tỉnh, trong lòng không khỏi cảm thán: Thế giới này, rõ loạn!

Tay Hô Nhĩ Xích vẫn ôm chặt eo Mạnh Thanh Li.

Vì chuyện Mạnh Thanh Li đào hôn, vốn là nhất cá đầu lưỡng cá đại, chuyện cứu Tống Việt vẫn chưa xong. Giờ vết thương Hô Nhĩ Xích chưa lành không nói, trong lòng y còn nỗi nhớ tiểu Ma Lặc nơi vương đô.

Hai năm không gặp Ma Lặc, giờ y chỉ muốn về xem tiểu tử kia đã, ai ngờ lại bị hai người này quấn lấy. Đến lúc đó, không cứu được nội nhân của bọn họ, hoặc giữa đường gặp họa, còn mệnh quay về hay không cũng là một vấn đề, hài tử trong tâm niệm y phải làm sao.

“Chuyện này không thể từ từ? Hai vị thật có phần gây khó.” Sắc mặt Mạnh Thanh Li không vui.

Hàn Tử Tự đáp: “Nếu chờ thể trạng Hung Nô vương phục hồi hoàn toàn, có thể đưa Mạnh công tử đi được không thật khó đoán, cho nên không thể làm gì khác hơn lợi dụng…”

Văn Sát không đợi Hàn Tử Tự nói xong, cười lạnh: “Nực cười, gì mà gây khó? Cái gì là thực gây khó e ngươi còn chưa từng thưởng thức? Đừng nói nam nhân của ngươi hiện tại không còn chút sức, muốn giết hắn chả cần khách khí! Hơn nữa nghe nói, tiểu hài nhi tại Hung Nô vương đô, tên gì ấy nhỉ? Ma Lặc?”

Mạnh Thanh Li nghe thấy tên Ma Lặc, sát ý bỗng nổi lên.

“Ngươi dám động vào con ta xem!” Mạnh Thanh Li cả giận.

Giờ Hô Nhĩ Xích dù nằm trong tình thế bất lợi, nhưng ngang ngược không thiếu: “Không sao đâu, bọn chúng kích ngươi thôi. Hung Nô hơn vạn thiết kỵ, còn sợ không lại Vô Xá cốc?”

Vô Thiệp cốc kia chưa phải là trung tâm Nhất Ngôn đường. Ánh mắt Văn Sát ánh lên, đột nhiên gây rối, dùng khinh công cực nhanh lướt qua Mạnh Thanh Li, điểm trúng đại huyệt toàn thân Hô Nhĩ Xích.

Ưng trảo sắc bén áp vào cổ Hô Nhĩ Xích, hăm dọa:

“Bớt sàm ngôn đi, hôm nay ngươi nguyện ý cũng tốt, không cũng tốt, đằng nào cũng phải theo!”

Trong lòng Mạnh Thanh Li thầm tính toàn: “Với khả năng của các người thì thôi rồi, nhưng dù sao cũng phải để ta mặc quần áo chứ.”

Hàn Tử Tự cười: “Xin lỗi, Mạnh công tử là người của Vạn Độc môn, ai có thể bảo chứng trong y phục ngươi không có một hai loại thuốc bột? Mạnh công tử cứ thế này là ổn rồi.”

Mạnh Thanh Li mắt bốc hỏa.

Hàn Tử Tự này lòng dạ quả nham hiểm, ngay cả tiểu mưu lược cuối cùng của y cũng không bị mắc. Mạnh Thanh Li thở dài.

Bước mấy bước lại kéo đầu Hô Nhĩ Xích xuống, hôn một cái thật sâu lên môi Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích ngây ngươi một lúc, tiếp đó thức thời nhằm mắt, hưởng thụ nụ hôn của vợ (ta biết phải dùng từ khác, nhưng ta thích từ “vợ” >x< không lằng nhằng).

Nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau, vẻ mặt cả hai xuất thần, cảm giác thực duy mỹ.

Nụ hôn kết thúc, Mạnh Thanh Li thì thầm trên môi Hô Nhĩ Xích: “Trở về trước bảo hộ Ma Lặc, đừng lo cho ta.”

Xoay người nói với Hàn Tử Tự: “Đi thôi.”

Hàn Tử Tự tiến tới chắp tay: “Đắc tội rồi.”

Dứt lời dùng tấm chăn ôm lấy Mạnh Thanh Li, lưỡng đạo một trắng một đen dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Lát sau, trong không khí văng vẳng âm thanh.

“Hung Nô vương, huyệt đạo của ngươi nửa canh giờ sau sẽ tự động giải.”

Hô Nhĩ Xích cau mày.

Thiên lý truyền âm.

Tu vi nội công của Hàn Tử Tự đã đạt tới cảnh giới này, sự tình có chút phiền phức đây.

Hô Nhĩ Xích hồi tâm, phun thứ gì đó từ miệng ra.

Là một viên đồng tinh xảo, chỉ nhỏ bằng nửa ngón út, là lúc Mạnh Thanh Li hôn môi đã chuyển cho hắn.

Mối thù hôm nay, không báo không phải ta.

Hô Nhĩ Xích nhắm mắt lại, lẳng lặng điều tức.

Mạnh Thanh Li bị chuyển đủ loại phương tiện, mắt bị bịt, trong trí nhớ như có ngồi xe ngựa, như có ngồi thuyền. Không rõ thế nào, cảm giác hai người cố ý vòng vèo, đề phòng y ghi nhớ phương hướng.

Mạnh Thanh Li trải qua chuyện hôm qua, thể lực vốn không trụ nổi, trên đường xóc nảy cũng không chống đỡ được, nặng nề thiếp đi.

Đợi khi tỉnh lại, người đã ở trong một tòa cung điện xa hoa.

Gọi là cung điện thực không quá, riêng những tấm mành lụa tinh xảo lộng lấy, rương cột chạm trổ tinh vi, không kém Hung Nô vương đình hay Thiên triều hoàng cung bao nhiêu, quả thực chính là vương cung dân gian.

Không thấy Hàn Tử Tự và Văn Sát đâu. Nếu đã tới địa bàn của bọn họ, mình cũng đành phải nghe theo số mệnh thôi.

Tắm rửa thay y phục, bể tắm bạch ngọc, nước nóng phun ra ào ào từ đầu sư tử vàng. Tẩy rửa toàn thân, nhận y vật từ tỳ nữ. Vừa nhìn đã biết đây là quần áo thường ngày của mình. Chi tiết như thế, thực không dám tưởng nổi thế lực của cả hai đã tới mức độ nào. Mạnh Thanh Li tâm tình phức tạp chỉnh trang quần áo, dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân, tới một nơi nào đó trong cung điện.

Hạ nhân cúi đầu nói: “Công tử, phía trước là cấm địa, chúng ta không thể vào, thỉnh công tử tự mình đi thẳng là tới.”

Mạnh Thanh Li đi theo lời chỉ dẫn, hết hành lang, đẩy cửa vào, bị cảnh tượng trước mặt làm ngây người.

Nếu như vừa rồi y ở đại điện vàng son lộng lẫy, giờ thì không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả căn phòng này.

Mạnh Thanh Li nhíu mày.

Gian phòng tuy mỹ lệ, nhưng chung quy cũng là làm người ta khó chịu. Cảm giác như một lồng vàng giam cầm tự do, bầu không khí áp lực ghê gớm. Trong không gian có một mùi hương nhàn nhạt, đó là cực phẩm của hoàng tộc Tây Vực.

Hàn Tử Tự thấy Mạnh Thanh Li tới, đứng ở cửa nghênh tiếp.

Văn Sát vẫn trước sau như một chuyện ta ta làm, ngồi trong sa liêm vàng nhạt, tựa hồ đang nhẹ nhàng nói chuyện với người trên giường.

Lúc vào hành lang này, Mạnh Thanh Li đã nghĩ, rốt cục là mỹ nhân nào, tài năng ra sao mới khiến hai thủ lĩnh một hắc một bạch vứt bỏ ân oán tình cừu nhiều năm, cũng vứt luôn vẻ kiêu ngạo tự phụ, ách, chung vợ?

Với tính cách cả hai, thói độc chiếm hẳn phải cực mạnh mẽ chứ, sao lại…

Mạnh Thanh Li cũng bắt đầu chờ mong, trong lòng tưởng tượng dung nhan mỹ nhân. Nhưng đến khi Hàn Tử Tự vén sa liêm, Mạnh Thanh Li còn kinh ngạc hơn.

Nói thế nào nhỉ, người trước mặt, chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả.

Tầm thường.

Người đó cực kỳ bình thường, hòa lẫn trong cả đám người. Y gầy lắm, sắc mặt vàng vọt. Đôi mặt dại ra, không có tiêu cự. Còn là một nam nhân!

Thảo nào hắc bạch song sát thấy y và Hô Nhĩ Xích như thế cũng không phản ứng, nguyên lai bọn họ còn làm chuyện quái dị hơn.

Mạnh Thanh Li bước tới trước giường, người nọ cũng không phản ứng.

Hàn Tử Tự cười khổ: “Chúng ta định mời Triển Cửu Giang đến xem cho Ly nhi, nhưng ngươi cũng biết sư phụ ngươi tính tình cổ quái, hơn nữa Ly nhi không phải người Miêu Cương, hắn nhất định sẽ không giúp. Chúng ta vừa nghe nói hắn có một đồ đệ hậu sinh khả úy, mới cảm thấy có hy vọng.”

Mạnh Thanh Li liếc Hàn Tử Tự.

Đừng tưởng nói thế là ta mềm lòng, các ngươi dùng Ma Lặc uy hiếp ta ta còn nhớ đó, tấn công bi tình với ta là không hiệu quả đâu.

Đương nhiên, ngoài mặt sao dám nói thế, Mạnh Thanh Li không ngốc như vậy.

“Tình trạng của hắn thế nào? Nói ta nghe xem nào.”

Mạnh Thanh Li vẫn lạnh mặt.

Hàn Tử Tự ngồi bên người nọ, tay phải vuốt ve gương mặt bình thường.

“Ly nhi, chúng ta tìm một đại phu mới cho ngươi, chào hắn đi!”

Người được gọi là Ly nhi trừng đôi mặt vô thần, gật gật đầu với Mạnh Thanh Li.

Xương sống Mạnh Thanh Li rét run.

Đây không phải người sống, mà là một con rối không hồn.

“Hắn rất nghe lời, nhưng mà… Chính là quá nghe lời, hắn không giống Ly nhi trước đây.”

Thấy dáng vẻ chân thành thâm tình của Hàn Tử Tự, Mạnh Thanh Li nổi thêm trận rét. Trong lòng thấy kỳ quái không nên lời, nhưng không biết phải nói sao.

“Hắn thế này bao lâu rồi? Ai nói hắn cũng nghe sao?” Mạnh Thanh Li hỏi.

“Không, hắn chỉ nghe ta và Văn Sát.”

Tựa hồ để minh chứng cho lời của Hàn Tử Tự, Văn Sát cũng ngồi một bên Ly nhi: “Mạc Mạc ngoan, hôn ta nào.”

Ly nhi kia cũng ngoan ngoan lấy môi chạm vào mặt Văn Sát.

Văn Sát tức khắc thỏa mãn, mỉm cười.

Lần đầu tiên trông thấy nam nhân lãnh khốc vô tình tỏa ra hơi ấm, Mạnh Thanh Li nhất thời cảm thấy thế giới này sao mà giả tạo.

Nhưng có hắc bạch song sát ở đây, thực sự làm Mạnh Thanh Li bị ức chế nhiều.

“Khi ta nghiệm độc không muốn ai quấy rối, thỉnh các ngươi phối hợp một chút.”

Sắc mặt hắc bạch song sát có chút khó coi, nhưng nghĩ có việc cầu người, vẫn làm theo lời Mạnh Thanh Li ra ngoài.

Văn Sát trước khi xuất môn, còn quay đầu lại nói với Mạnh Thanh Li: “Tên hắn là Mạc Ly.”

Mạnh Thanh Li với câu nói quái lạ của Văn Sát nổi da gà, nhưng suy nghĩ một hồi, lại sơ sơ hiểu được hắn nghĩ gì.

Mạc Ly Mạc Ly, ra có cái tên na ná mình.

Mạnh Thanh Li thở dài, lấy ngân châm ra bắt đầu nghiệm độc. Trên đời này cũng phải nghìn vạn loại độc. Độc vật ghi chép trong Độc kinh, có thể dẫn tới kiểu bệnh như Mạc Ly lên tới trăm loại, chỉ là nghiệm thôi cũng phải mất rất nhiều ngày.

Người bị nghiệm độc vốn cực thống khổ, dù sao cũng là bị châm rất nhiều ngân châm, còn phải ngâm mình trong những thùng thuốc khác biệt. Nhưng may mắn, Mạc Ly tựa hồ không ý thức được bản thân, ngược lại là một ưu điểm nhỏ.

Hắc bạch song sát với chuyện của Mạc Ly không ngại làm tay sai vặt, Mạnh Thanh Li bảo gì đều là hai người tự tay thực hiện, khiến Mạnh Thanh Li phải cảm thán ái tình vĩ đại.

Kỳ quái chính là độc nào y cũng đã nghiệm rồi, nhưng không hề có phản ứng?

Mạnh Thanh Li trăm mối tơ vò không lý giải nổi.

Hắc bạch song sát dù không thôi thúc y, nhưng chính y sốt ruột, dù sao vẫn muốn sớm gỡ được cục diện này, còn quay về với Hô Nhĩ Xích và Ma Lặc.

Ngày ấy, sắc trời đã tối, Mạnh Thanh Li nghiệm xong phương pháp cuối cùng, xoa xoa cái cổ mỏi nhừ.

Thế nào vẫn không có phản ứng, y đã thử cả cổ rồi, cũng không được. Thảo nào nhiều danh y thúc thủ vô sách, cả y cũng không có bản lĩnh rồi.

Hắc bạch song sát đi vào thăm Mạc Ly, Mạnh Thanh Li thu thập dụng cụ ra ngoài. Đi trên hành lang vẫn nghĩ vấn đề đó. Bỗng nhiên trong đầu lóe lên: chẳng lẽ là thượng cổ kỳ độc “Tâm Ma”?

Mạnh Thanh Li đúng là hấp tấp, cũng không suy nghĩ nhiều đã xoay người quay lại. Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng thở dốc ám muội. Mạnh Thanh Li không định tọc mạch, nhưng lúc nào cũng hiếu kỳ, liên nhòm vào nhìn thoáng.

Ai ngờ không nhìn thì thôi, chứ nhìn rồi máu bốc nổ đầu.

Mạc Ly trên giường cả người xích lõa, quỳ gối. Eo bị Văn Sát đè xuống, mông nhếch cao lên. Dương khí của Văn Sát rong ruổi điên cuồng trong hậu huyệt của Mạc Ly. Thân trên Mạc Ly lại úp trên đùi Hàn Tử Tự, miệng nuốt nhả cự vật của Hàn Tử Tự.

Văn Sát và Hàn Tử Tự đều đang chìm đắm trong hoan du, không hề phát hiện Mạnh Thanh Li nửa đường vòng lại.

Thân thể Mạc Ly bị hai người xoay tới xoay lui, thay đổi đủ tư thế đáng xấu hổ. Cho dù ở tình trạng như vậy, nhãn thần Mạc Ly vẫn trống rỗng, dù nước da vì phản ứng thân thể, hưởng thụ hoan nhạc tình ái mà ửng hồng, nhưng sinh lực của y đã sớm bị hút ra.

Mạnh Thanh Li bỗng nhiên thấu hiểu, thở dài, không nhìn màn hoang đường trong phòng nữa, xoay người rời đi.

Sáng hôm sau, Mạnh Thanh Li lần nữa đi vào lồng vàng hoa lệ kia. Bầu không khĩ dâm mỹ đã bị quét sạch, nhưng cảm giác áp bách thì vẫn còn khiến người ta khó chịu.

Hàn Tử Tự và Văn Sát đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, chờ Mạnh Thanh Li tới chẩn bệnh cho Mạc Ly. Tuy thần sắc hai người vẫn như cũ, nhưng Mạnh Thanh Li biết chuyện đêm qua giúp hai người thần thanh khí sảng, chỉ là thái độ với mình sẽ khách khí thêm vài phần.

Mạnh Thanh Li nhíu mày, hai người đều tự biết mình không nên ở đây, liền thức thời rời đi, cũng tiện thể giữ cửa.

Mạnh Thanh Li ngồi trên giường, dùng hai tay bao lấy năm ngón gầy teo của Mạc Ly.

Trong không khí ấm và ẩm, ngón tay Mạc Ly lại có phần lạnh lẽo. Mạnh Thanh Li hy vọng nhiệt độ cơ thể bản thân có thể truyền tới Mạc Ly.

“Mạc Ly, có nghe thấy ta nói không? Ta biết bọn họ yêu ngươi sâu nặng thế nào, ngươi vì không chịu nổi mới trốn đi ra sao.”

Nhớ lại đủ loại hoang đàng trước đó, Mạnh Thanh Li càng thông cảm với nam tử trước mặt.

“Bọn họ yêu ngươi, lại không biết phải yêu ra sao. Thân phận bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, nhất định áp đặt ngươi như đồ vật, khiến ngươi rất khổ sở phải không? Nếu không khổ sở như vậy, sao ngươi sẽ dùng Tâm Ma chứ?”

(lược đoạn nói về Tâm Ma)

Thời gian này theo dõi, Tâm Ma của Mạc Ly nhất định là hắc bạch song sát. Đáng tiếc, hai kẻ đó tựa hồ hoàn toàn không biết, đêm qua vẫn còn làm cái chuyện không bằng cầm thú với người bệnh liệt giường này.

Nói rát cả họng Mạc Ly vẫn chẳng phản ứng, Mạnh Thanh Li khô lưỡi khô miệng. Y thở dài:

“Ai, làm thế nào đây? Dừng! Coi như ta phục vụ vì nhân dân, bảy ngày sau nếu ngươi không phản ứng, thì chứng minh cái thứ độc này không nằm trong phạm vi của ta, cũng là lúc ta chào tạm biệt.”

Nói xong, bàn tay được Mạnh Thanh Li bao lấy tựa hồ có chút giật mình.

Nhúc nhích vô cùng nhẹ.

Mạnh Thanh Li lập tức nhìn người trước mặt.

Vẫn đôi con ngươi không tiêu cự, Mạnh Thanh Li còn tưởng mình loạn rồi. Mạnh Thanh Li lại thử nói thêm với Mạc Ly, vẫn không có bất luận phản ứng.

Mạnh Thanh Li nhíu mày.

Chẳng lẽ những lời vừa rồi khiến Mạc Ly có phản ứng?

Mạnh Thanh Li đần người suy nghĩ hồi lâu, liền nói lại những câu mình vừa nói.

“Bảy ngày sau nếu ngươi không phản ứng, thì chứng minh cái thứ độc này không nằm trong phạm vi của ta, cũng là lúc ta chào tạm biệt.”



“Dừng! Coi như ta phục vụ vì nhân dân.”



“Ai, làm thế nào đây?”



Mạnh Thanh Li nhìn cái người như tượng đá kia, thất vọng.

Y gõ gõ đầu mình, buông tay Mạc Ly ra, đi tới bàn rót chén nước, lòng không ngừng tình toán phải nói gì tiếp với Mạc Ly.

Đột nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên.

“Đồng…”

Mạnh Thanh Li tức khắc ngừng việc uống nước, quay đầu nhìn người trên giường.

Vẫn thế.

Mạnh Thanh Li trợn mắt, xem ra hôm nay mình bị bức điên rồi, nghe thấy cả ảo giác.

Nghĩ tới chuyện Mạc Ly cũng có thể khát, liền đem chén nước lại bón cho Mạc Ly.

Mạnh Thanh Li cầm chén nước tới bên giường Mạc Ly, thế mà chứng kiến một màn đáng kinh hỉ.

Môi Mạc Ly hơi đóng mở, có phản ứng.

Mạnh Thanh Li đánh rơi chén nước, chén nước rơi xuống thảm lông, phát tiếng vang nặng nề. Mạnh Thanh Li ghé sát vào mặt Mạc Ly.

“Mạc Ly, ngươi muốn nói gì?”

Hình như Mạc Ly cũng sốt ruột, Mạnh Thanh Li lấy tay vỗ nhẹ lưng y: “Không vội, nói chậm thôi, chậm thôi…”

Ghé sát tai vào môi Mạc Ly mới nghe thấy. Điều Mạnh Thanh Li nghe được chính là:

“Đồng… Đồng… chí… môn… Tân… Khổ…” (không hiểu lắm ‘___’)

Đầu Mạnh Thanh Li như bị sét đánh oanh, nổ tung.

Y có chút không khống chế nổi nắm lấy tay Mạc Ly: “Anh! Chẳng là anh cũng là…!!”

Nếu y đoán không lầm, Mạc Ly rất có khả năng tồn tại cùng một thời đại với y.

“Tôi là người năm XXXX công nguyên, anh thì sao? Mạc Ly? Trả lời tôi!”

Mạc Ly trúng độc đã lâu, tuy Mạnh Thanh Li đánh bậy đánh bạ lại giải khai khúc mắc cho y, nhưng nếu muốn y khôi phục lại hoàn toàn thì trong thời gian ngắn như vậy là không thể.

(lược, đã đề cập trong KĐLB)

… khối đá trong lòng Mạnh Thanh Li lập tức rơi xuống.

“Đó là đương nhiên, nếu không có nhị vị hộ tống, ta cũng không có biện pháp bảo hộ Mạc Ly tới Biện kinh an toàn. Chỉ là…”

Mạnh Thanh Li dừng một chút, không nói tiếp.

Y quay lại để Mạc Ly nằm vào chăn, cho y dùng thuốc an thần, nhìn Mạc Ly lo lắng đi vào giấc ngủ xong, mới kéo hắc bạch song sát ra khỏi cửa.

“Có chuyện phải dặn hai vị.”

Mạnh Thanh Li có phần xấu hổ.

“Mạc Ly vừa tỉnh lại, các ngươi không thể kích động hắn. Cho nên, ách, chuyện phòng the kia, phải tạm dừng…”

Nhìn sắc mặt cả hai đen như nhọ nồi, Mạnh Thanh Li trong lòng cảm thấy cực không ổn.

“Ách, lần trước ta quay lại, định nói cho các ngươi về Tâm Ma, đúng lúc các ngươi, ách, lại vội… Cho nên… Nói chung là tạm ngừng! Không có việc gì nữa ta đi nghỉ đây!”

Mạnh Thanh Li sau khi kiên trì nói hết thì chạy chối chết.

Rồi sau mấy ngày, Mạnh Thanh Li giúp Mạc Ly nghỉ ngơi và hồi phục, mới “cùng” Hàn Tử Tự và Văn Sát nhằm hướng Biện kinh xuất phát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện