Các thị tỳ đứng canh giữ ngoài tẩm cung thấy Văn Sát đi tới, lập tức nhu thuận, nhẹ nhàng mở cửa ra. Giờ đã tối, Mạc Ly sớm đã nằm trên giường thiếp ngủ. Y bao giờ cũng thích cuộn mình vào chăn, nhưng chân lại thò ra ngoài.
Văn Sát ngồi bên giường, để hộp gấm đang cầm sang một bên. Bàn tay lớn nắm lấy bàn chân lạnh của Mạc Ly. Trước kia, Văn Sát chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình không thể nhịn nổi muốn chạm vào bàn chân người khác.
Nói tóm lại, khi hắn ở cùng Mạc Ly, sao lắm chuyện ngoại lệ.
Mạc Ly cảm nhận được hơi ấm bao lấy chân mình, ngủ càng thoải mái. Y khẽ trở mình một chút, khuôn mặt lại bị giấu vào chănthêm một chút. Đang vậy, đôi mắt Mạc Ly khẽ mở, thấy đúng là Văn Sát, miệng lẩm bẩm đôi ba câu, cũng không hiểu là nói gì.
Đột nhiên Văn Sát thấy Mạc Ly thập phần khả ái, nâng lấy cằm y hôn một cái. Nửa tỉnh nửa mơ, đôi môi Mạc Ly thật dễ bị khai mở.Lưỡi Văn Sát tiến thẳng vào, điên cuồng cướp bóc những giọt đê mê trong vòm miệng y.
“Ưm…”
Mạc Ly hơi hổn hển, phát ra một tiếng kháng nghị. Văn Sát buông bờ môi y ra để y hít sâu, nhưng lực đạo bàn tay một chút cũng không nơi lỏng, chẳng mấy chốc mà cởi hết chiếc áo ngủ của Mạc Ly.
Ôm tấm thân trần của Mạc Ly lên đùi mình, tay Văn Sát không chút do dự đi xuống thân hạ y. Lúc bấy giờ, Mạc Ly không muốn tỉnh cũng không được.Tuy biết làkhó có thểdừng bàn tay đang không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ thể mình, nhưng Mạc Ly vẫn ngăn hắn lại.
“Không mà… Rất đau…”
Văn Sát nhấm nháp chiếc cổ của y, rồi lại lưu lại trước ngực Mạc Ly một dòng chỉ bạc mờ mờ, “Lần này sẽ không đau.”
Mạc Ly còn muốn nói nữa, nhưng phát hiện có một vật thể rất lạnh thay thế sự vân vê của Văn Sát. Hơi ấm của cơ thể đột ngột hạ thấp, Mạc Ly bất giác rùng mình một cái. Y vội vàng nhìn lại, phát hiện Văn Sát đang muốn đẩy một khối cầu bằng ngọc trắng vào mình.
Kinh hãi, Mạc Ly hấp tấp bám vào vai Văn Sát ngồi dậy một chút, “Đây là cái gì?” Y cả kinh kêu lên.
Văn Sát vỗ nhẹ thắt lưng Mạc Ly, ý bảo y đừng động đậy, không định trả lời.
Mạc Ly đại khái ý thức được điều gì đó, thanh âm run rẩy nói: “Văn Sát, ngươi không thể làm vậy với ta…”
Đôi mắt Văn Sát nhìn lại y, có phần xem thường, càng lúc càng ngang ngược. Nhìn thấy nhãn thần như vậy của Văn Sát, Mạc Ly đã biết chuyện không còn cách nào cứu vãn. Y đang giãy giụa, thình lình bất động lại, thân thể cũng mềm đi, làm Văn Sát còn tưởng y đã bỏ ý định kháng cự, lực tay mới giảm nhẹ.
Ai ngờ ngay lúc đó, Mạc Ly giống như phát điên, đẩy mạnh Văn Sát, bản thân cũng không biết vì dùng sức quá lực, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Văn Sát nhanh tay, bắt được Mạc Ly quay lại, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một cái tát. Văn Sát sao có thể khoan dung cho một Mạc Ly láo xược như vậy. Tay phải ngăn lấy y, thật dễ dàng.
Mạc Ly không đếm xỉa đến cơn tê dại, tức khắc khua loạn lên chống trả. Một tay không được thì hai tay.
Văn Sát chẳng hiểu tại sao Mạc Ly lại phát điên lên vậy, cũng mất kiên nhẫn, đơn giản bắt chéo lấy hai tay Mạc Ly ra sau lưng, ép Mạc Ly xuống dưới đệm.
Mạc Ly tuy tay không thể động đậy, nhưng hai chân vẫn tự do tung cước. Văn Sát giận dữ, liền dùng hai đầu gối áp chế y.
Mạc Ly lúc này giống hệt con cá mới từ trong nước vọt lên, đã bị đặt trên cái thớt. Văn Sát nhặt lấy ngọc cầu mà Mạc Ly làm rơi. Những phản kháng ít ỏi của Mạc Ly, đáng tiếc gần như tiêu thất hết, huyệt khẩu lại mạnh mẽ bị ép vào.
Mạc Ly chôn chặt khuôn mặt trong chăn, cắn răng nín thở, thân thể cứng ngắc như tảng đá, khiến ngọc cầu kia vô pháp xâm nhập dù chỉ một nửa. Trong cơn nộ khí, Văn Sát điểm ma huyệt vào hạ thân của Mạc Ly. Từng chấn động mạnh mẽ từ bên trong theo huyệt đạo, thân thể Mạc Ly cũng không cứng được nữa, ngọc cầu được tẩm dược du từng chút từng chút đi vào.
Văn Sát thấy toàn bộ ngọc cầu đã được nuốt, liền ôm Mạc Ly lên, để y ngồi trên đùi mình như cũ. Mạc Ly vẫn tiếp tục chống cự trong im lặng. Tay y không ngừng đẩy khuôn ngực rắn như thiết bàn của Văn Sát, toàn bộ cơ thể đều run rẩy dữ dội.
Văn Sát không hề nhẫn nại, một tay tóm lấy bàn tay đang càn quấy vung vẩy của Mạc Ly, tay kia xoa thắt lưng y. Hai tay Mạc Ly bị khống chế, thế nhưng không hề cam tâm bị người ta xem như món đồ chơi, lập tức tức giận công tâm, hung hăng mở lớn miệng, nhằm cắn mạnh vào động mạch cổ của Văn Sát.
Nhưng Văn Sát đã thấy rõ cử động của Mạc Ly, nhanh chóng tránh chỗ hiểm. Hàm răng của Mạc Ly ngoạm vào bả vai hắn.
Mạc Ly cắn rất mạnh. Y siết chặt khớp hàm. Hàm răng găm thật sâu vào tận thịt.Đôi mắt vốn trong trẻo ôn nhuận, đã bị thần sắc phẫn hận chiếm giữ.
Rất nhanh, khoang miệng y tràn vị ngọt của sắt. Máu theo khóe môi Mạc Ly chảy ra, rồi dọc theo những đường cong cơ bắp của Văn Sát, liên tục chảy xuống. Đây là lần đầu tiên Văn Sát cảm nhận được hận ý của Mạc Ly.
Đúng vậy.
Những gai góc của con người, xác thực sẽ bị thời gian mài mòn, cũng là khúc triết trong cuộc sống bị san phẳng, như thỏa hiệp, như ngạo khí, như thanh cao. Nhưng, dù sao vẫn có ngoại lệ.
Có những chiếc gai giống như sinh mệnh của người đó. Những góc cạnh này, dù đối mặt với cái chết cũng vô pháp bị mảy may lay động.Tỷ như, tôn nghiêm.
Mạc Ly giờ khắc này, đã bị Văn Sát bức tới vách đá chênh vênh, sắp hụt chân đến nơi. Đây là một trận đấu không tiếng động, cường giả và kẻ yếu đối kháng với nhau. Không có khói súng, nhưng tràn ngập mùi tanh nồng của máu. Có lẽ lúc này, Mạc Ly như bươm bướm sa lầm vào mạng nhện, cho dù đôi cánh mỹ lệ có bị phá cũng không màng. Chỉ cần có thể thoát, có thể thoát…
Trên đời này, người thấy máu của Văn Sát không nhiều lắm. Hơn nữa trước kia, gần như chỉ là dịp đến báo cáo với Diêm vương.
Văn Sát không hề là một chủ thượng chính nghĩa hay lương thiện chi. Mạc Ly, sau khi khiến hắn đổ máu, hẳn phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả vì làm Văn Sát tức giận.Mà nói đến cơn thịnh nộ này, Văn Sát so với Mạc Ly chẳng nhỏ bé hơn bao nhiêu.
Hắn có thói cao cao tại thượng, quen được mọi người ngon ngọt. Thế nhưng trước mắt chỉ là một nam nhân gầy yếu, lại dám nhiều lần lặp đi lặp lại sự khiêu chiến.
Hắn giơ tay lên, muốn một chưởng hướng về hàm răng cắn chặt của Mạc Ly. Chỉ có điều lúc sắp hạ thủ lại dừng lại.
Bởi vì… hắn trông thấy lệ… trên khuôn mặt Mạc Ly…
Những giọt nước trong suốt, liên tục tuôn rơi, theo khóe mắt đong đầy chảy xuống. Rất nhiều lệ, giống như thác đổ. Không ngừng, không ngừng tràn xuống.
Có những giọt trào cả xuống hàm, có những giọt lại hòa lẫn với tiên huyết trong miệng Mạc Ly. Nhưng giọt muối ấm áp này, tí tách rơi xuống vai Văn Sát, rõ ràng, giống như lời tố cáo.
Bàn tay kia sao có thể hạ xuống?Nóáp vào gáy Mạc Ly, xoa nhẹ. Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng loạn của Mạc Ly, Văn Sát hiếm khi lắm cũng phải thở dài. Thích cắn thì cắn đi.
Văn Sát thì thầm vào tai Mạc Ly: “Rặn ra, từng viên từng viên một.”
Còn chưa nói hết câu, đau đớn trên vai càng lúc càng tăng. Mạc Ly cắn mỗi lúc một mạnh. Bất quá chỉ là tiểu thương, Văn Sát còn không thèm để mắt đến, “Nếu làm theo, ta sẽ cho ngươi gặp hai người kia.”
Lại cảm giác người trong lòng sửng sốt, lực hàm thoáng chốc giảm đi không ít. Văn Sát xoa lưng Mạc Ly, “Ta nói là làm.”
Mạc Ly run rẩy buông bả vai Văn Sát ra. Khoảng thịt đó tạo thành một vết mờ nhạt. Mặc cho nước mắt tuôn như vỡ đê, Mạc Ly thình lình phát ra một tiếng kêu thảm như người sắp chết.
Tiếng kêu tuyệt vọng này, cho dù là ma đầu sát nhân như Văn Sát, cũng phải giật mình.Chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly ngửa ra sau, nước mắt và máu hòa làm một, vấy bẩn cả bở ngực phía trước. Y cứ khàn giọng mà kêu như vậy, từng tiếng kêu là từng nỗi đau, không hề che giấu, phảng phất ăn thấu nhân tâm.
Mãi đến khi không phát ra được thanh âm nữa, Mạc Ly chỉ có thể câm lặng khóc thảm. Tiếng nức nở kịch liệt khiến ***g ngực đơn bạc phập phồng, thân thể tựa đã mất hết khí lực, mềm nhũn dựa vào Văn Sát.
Dài như một thế kỷ trôi qua, hậu huyệt của Mạc Ly hơi hơi đóng mở, tựa hồ muốn đẩy những dị vật kia ra.
Văn Sát vẫn xoa thắt lưng y, chưa hề ngơi tay. Mười ngón tay của Mạc Ly cào mạnh vào lưng Văn Sát, lưu lại những vệt dài. Hành động lần này, tuyệt đối là vô ý. Cố gắng điều chỉnh hô hấp vô số lần, hai mắt Mạc Ly nhắm nghiền.
Ngọc cầu thứ nhất được bài ra ngoài, Văn Sát rõ ràng thở phào. Ngọc cầu lăn ra giường, phát ra một tiếng vang nhỏ. Thật là một quá trình dài. Lần lượt năm khối cầu bằng ngọc, chỉ là năm khối, nhưng giống như thanh đao dùng để lăng trì, từng nhát từng nhát, không lưu tình chém vào người Mạc Ly.
Có thể so sánh được với bất kì cực hình nào sẽ khiến y chỉ còn trơ lại bộ xương khô, không còn tí thịt.
Đợi khi khối cầu ngọc cuối cùng rơi ra, Mạc Ly suy yếu dựa trên vai Văn Sát.
Văn Sát đỡ y nằm xuống giường. Cũng không nghĩ đến việc xử lý vết thương trên vai, tâm tình Văn Sát rất phức tạp, nhìn Mạc Ly vẫn yên lặng rơi lệ.
Trong thế giới trước kia của Văn Sát, từ trước đến giờ chỉ có một mình hắn.
Hắn không hề lưu tâm, mà cũng không cần phải lưu tâm đến mong muốn của người khác. Hắn là tất cả. Tất cả chỉ vì mình.
Nhưng bây giờ, tựa hồ đã có sự khác biệt.Hắn muốn biết Mạc Ly rốt cục đang suy nghĩ gì, y rốt cục muốn cái gì.
Nếu như bây giờ, thiên hạ này nằm dưới sự điều khiển của hắn, ngay cả vệt sáng của ánh trăng nơi xa xăm kia, hắn nhất định cũng sẽ hái xuống cho y.
Thế nhưng, Mạc Ly vẫn khóc, vẫn khóc. Ngay cả một cái liếc mắt xem là thừa thãi cũng không muốn cho hắn. Văn Sát đột nhiên thấy mất mát.
Loại cảm giác này thật vô cùng đáng sợ, đặc biệt đối với những người luôn luôn nắm chặt quyền lực như hắn, tay không có được vật mình muốn, sẽ luôn ở trạng thái bất an.
Sự tồn tại của Mạc Ly đối với Văn Sát, càng ngày càng giống như vậy.
Văn Sát ôm chặt lấy Mạc Ly vào ***g ngực. Nếu có thể biến y thành xương cốt của mình thì tốt biết mấy. Hắn nghĩ vậy. Có điều, còn lâu hắn mới học được cách suy nghĩ cho người khác.
Nhiệt độ cơ thể Mạc Ly dần nóng lên. Dược du trong hộp sơn vàng kia, vốn là thuốc dùng để chuẩn bị trước khi làm chuyện đó, dược du ngoài công dụng bôi trơn, còn có tác dụng kích dục rất mạnh.Nước mắt của Mạc Ly đã ngừng, dục vọng trong cơ thể bắt đầu điên cuồng trỗi dậy. Hậu huyệt giống như bị vạn ngọn lửa nhỏ thiêu khô, nhức nhối đến đau đớn, nhức nhối đến trống rỗng.
Mạc Ly cắn chặt môi dưới, cố gắng cuộn mình lại. Văn Sát ngay sát y, nhanh chóng cảm nhận thấy sự khác thường của Mạc Ly. Hắn nâng thân y lên, ngón tay nhẹ nhàng chúi đi vệt mau còn lưu lại trên làn môi ấy.
Mạc Ly lúc này, như tiểu thú rơi vào cạm bẫy, mặc dù thụ thương, nhưng máu và sự sợ hãi chỉ càng làm cho tên thợ săn bùng lên ham muốn.Trong tiềm thức của Văn Sát, đã sớm không thể chống lại sự mê hoặc tản mạn trên người Mạc Ly, không tự chủ mà nhẹ nhàng hôn xuống hạ thân y.
Khuôn mặt coi như bình thường không còn là bình thường nữa, thần tình quật cường cắn răng, không chịu thua, trong mắt Văn Sát, là tuyệt phẩm thiên kim bất hoán.
[19: Thiên kim bất hoán: nghìn lần quý giá, hơn cả vàng.]
Hắn không còn phân biệt nổi nữa rồi, trúng dược tột cùng là Mạc Ly hay chính là hắn? Dưới sự vỗ về của Văn Sát, Mạc Ly rốt cục cũng không thể chống cự được sự ăn mòn của dược tính, bắt đầu phát ra tiếng thở dốc đầy ngọt ngào.
Văn Sát đại hỉ, cả tay và miệng đều đồng thời hành động. Thấy Mạc Ly đã mất đi phản kháng, Văn Sát mở hai chân y ra, vùi vào bên trong cơ thể Mạc Ly. Ngay lúc đó, Mạc Ly nở một nụ cười với Văn Sát.
Khiến hắn thất thần…
“Ta hận ngươi.”
Giờ khắc này, Văn Sát trong mắt Mạc Ly, không thể tin tưởng được.
Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng trong lòng Mạc Ly lại sản sinh ra một cảm giác sảng khoái vì trả được thù.
“Ha ha…” Tiếng cười nhẹ khàn khàn của Mạc Ly, “Văn Sát, ta hận ngươi, ta hận ngươi…”Mạc Ly vừa cười vừa buông ra câu nói như đâm người kia.
Trong mắt Văn Sát bùng lên sát ý. Bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly, cúi đến sát mặt y, “Nói lại lần nữa.”
Con ngươi đen láy của Mạc Ly yên lặng nhìn hắn, từng chữ phun ra, “Ta. Hận. Ngươi!”
Không nghiến răng, không phát cuồng thất thố.
Mạc Ly chỉ bình tĩnh nói, nói ra điều có thể phá hủy tâm trí Văn Sát. Trong mắt Văn Sát nhuốm một màu đỏ sậm. Hắn nắm lấy cánh tay Mạc Ly, đến nỗi gân xanh phải nổi lên. Ai cũng có thể nhìn ra, hắn đang cực lực áp chế lửa thiêu điên cuồng.
Đầu ngón tay quét qua gương mặt Mạc Ly, tạo thành một vệt mờ dài nhỏ.Mạc Ly bị đau, mi đầu cau lại.Văn Sát lại thản nhiên liếm đi tơ máu.
“Hận sao?Không việc gì, ngươi có thể hận ta thêm chút nữa.”
Thô bạo lật cơ thể Mạc Ly lại, Văn Sát không muốn nhìn thấy hận ý trong đôi con ngươi kia.Cự vật dưới thân được hỗ trợ, Văn Sát muốn đem bản thân chôn cả vào cơ thể Mạc Ly.
Nhưng đúng lúc này, động tác của hắn lại bị một người vô thanh vô tức ngăn lại. Văn Sát liếc qua, phát hiện người ngăn hắn là Vương Chấn.
Vừa rồi khi Mạc Ly suýt nữa phát điên, hắn thiếu chút thì quên sự có mặt của con người đó. Mà tên Vương Chấn này, lá gan cũng lớn thật, đúng giờ phút mấu chốt tên đã lên dây, dám ra phá rối hắn.
Nhưng Vương Chấn đưa một ngón tay lên, làm động tác ý bảo Văn Sát đừng lên tiếng. Văn Sát không biết lão muốn làm gì, chỉ im lặng.
Khuôn mặt Mạc Ly vẫn úp xuống gối, quay lưng với Văn Sát, tất nhiên không phát hiện có hơn một người ở đằng sau mình.
Tay Vương Chấn dò đến hạ thể của Mạc Ly, ngón tay đã tẩm dược du, nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Mạc Ly vẫn còn tưởng là Văn Sát, không hề có dự định quay lại nhìn, vẫn nhắm mắt cắn răng nén nhịn.
Vương Chấn quả thật là một cao thủ, rất nhanh đã cho được ba ngón tay vào huyệt nội Mạc Ly, dễ dàng tìm được điểm quan trọng nhất. Chỉ cần nhẹ nhàng nhấn vào nơi ấy, thân thể của Mạc Ly liền phản ứng thật rõ rệt.
“A…”Một tiếng rên bật ra.
Tay Văn Sát cũng chuyển tay về phía trước Mạc Ly, cảm giác ngọc khí *** xảo kia bắt đầu ngẩng đầu. Tay Văn Sát nhẹ nhàng chuyển động, Vương Chấn ở phía sau nhấn liên tục, thắt lưng Mạc Ly không tự chủ được mà cong lên, hai chân cũng mở rộng ra hơn.
Thủ pháp của Vương Chấn thuần thục, người không bị ảnh hưởng của thuốc còn khó chống đỡ nữa là Mạc Ly đã bị thượng dược.Thân thể mẫn cảm của Mạc Ly rất nhanh không ngừng bị tiền hậu giáp kích, đầu óc trắng xóa, đã tiết ra. Lúc này, Vương Chấn lập tức rút ngón tay, dùng nhãn thần ra hiệu cho Văn Sát.
Hậu huyệt Mạc Ly bây giờ đã giãn nở ra rất nhiều, cao nhiệt mà mềm mại, đủ để tiếp nhận cự đại của Văn Sát.
Hắn liền tiến công vào. Lần tiến nhập này phi thường thư sướng. Nội bích nóng bỏng của Mạc Ly gắt gao nuốt chặt cự vật của Văn Sát, tựa hồ không còn chút co rút.
Văn Sát bắt đầu mãnh liệt hoạt động. Thắt lưng Mạc Ly bị Văn Sát nâng cao, chỉ có thể dùng đầu gối quỳ phục úp sấp mà chống đỡ.
Vương Chấn kia không biết đã sớm ẩn đi nơi nào.
Đây thực sự là một khoái ý mà Văn Sát chưa từng thưởng thức.
Lần mập hợp trước, bởi vì thân thể Mạc Ly rất căng thẳng, nên ngay cả phía công cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này, thân thể Mạc Ly như hòa vào nước, vô cùng mềm dẻo.
Ôm Mạc Ly lên, Văn Sát chứng kiến một vẻ mặt đang bị *** dày vò. Không còn vẻ đạm mạc lúc nãy, chỉ có khóe mắt hây hây và hơi thở điềm mỹ. Một Mạc Ly như thủy thế này, Văn Sát càng muốn, tính ngừng cũng không ngừng được.
Yêu căn mạnh mẽ va chạm, điên cuồng chiếm giữ người dưới thân.Mông Mạc Ly được nâng cao lên, được cố định bởi hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Văn Sát, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nuốt trọn căn nhiệt vật kia.
Dưới sự chỉ điểm của Vương Chấn, khi tiến nhập, hắn đơn giản biết phải kích thích nơi nào sẽ làm Mạc Ly có phản ứng. Vì thế càng dốc hết sức lực trùng kích vào cái điểm nhỏ hơi nhô lên đó.
Mạc Ly bị khoái cảm đến rung chuyển trời đất chôn vùi, mười ngón tay chỉ có thể bất lực nắm lấy sàng chăn trải giường, miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ kích thích thần kinh người ta: “Ư a…”
Văn Sát cảm thấy tư thế này tựa hồ khiến Mạc Ly rất khó chịu, liền ôm lấy y, để y ngồi dựa vào mình. Khi làm vậy, cự vật của Văn Sát phải tạm thời ly khai cơ thể Mạc Ly.
“Ưm…”Đó là một thanh âm mang theo bất mãn.
Văn Sát sao có thể chịu đựng được sự mê hoặc như vậy, lập tức lại đưa ngay cự vật vào cơ thể Mạc Ly.Hai chân Mạc Ly mở rất lớn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều lấy nam căn của Văn Sát làm điểm tựa.Cảm giác quá dạt dào này khiến thần kinh Mạc Ly chốc lát như rơi rớt hết cả.
“A… Không được… Quá sâu…”
Hàm răng Văn Sát dính lấy nhũ thủcủa Mạc Ly.
“Vòng tay qua ta.” Vắt cánh tay Mạc Ly lên vai mình.
Thân trên của Mạc Ly không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Văn Sát.
“Ô ô… Ưm…”
Tình dục đã thiêu cháy hết lý trí. Hai người cứ trần truồng mà dây dưa như vậy, đối với Văn Sát, cho dù ngày diệt vong của Minh triều có tới, cũng không vấn đề gì.
Chỉ cần có y.
Văn Sát ngồi bên giường, để hộp gấm đang cầm sang một bên. Bàn tay lớn nắm lấy bàn chân lạnh của Mạc Ly. Trước kia, Văn Sát chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình không thể nhịn nổi muốn chạm vào bàn chân người khác.
Nói tóm lại, khi hắn ở cùng Mạc Ly, sao lắm chuyện ngoại lệ.
Mạc Ly cảm nhận được hơi ấm bao lấy chân mình, ngủ càng thoải mái. Y khẽ trở mình một chút, khuôn mặt lại bị giấu vào chănthêm một chút. Đang vậy, đôi mắt Mạc Ly khẽ mở, thấy đúng là Văn Sát, miệng lẩm bẩm đôi ba câu, cũng không hiểu là nói gì.
Đột nhiên Văn Sát thấy Mạc Ly thập phần khả ái, nâng lấy cằm y hôn một cái. Nửa tỉnh nửa mơ, đôi môi Mạc Ly thật dễ bị khai mở.Lưỡi Văn Sát tiến thẳng vào, điên cuồng cướp bóc những giọt đê mê trong vòm miệng y.
“Ưm…”
Mạc Ly hơi hổn hển, phát ra một tiếng kháng nghị. Văn Sát buông bờ môi y ra để y hít sâu, nhưng lực đạo bàn tay một chút cũng không nơi lỏng, chẳng mấy chốc mà cởi hết chiếc áo ngủ của Mạc Ly.
Ôm tấm thân trần của Mạc Ly lên đùi mình, tay Văn Sát không chút do dự đi xuống thân hạ y. Lúc bấy giờ, Mạc Ly không muốn tỉnh cũng không được.Tuy biết làkhó có thểdừng bàn tay đang không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ thể mình, nhưng Mạc Ly vẫn ngăn hắn lại.
“Không mà… Rất đau…”
Văn Sát nhấm nháp chiếc cổ của y, rồi lại lưu lại trước ngực Mạc Ly một dòng chỉ bạc mờ mờ, “Lần này sẽ không đau.”
Mạc Ly còn muốn nói nữa, nhưng phát hiện có một vật thể rất lạnh thay thế sự vân vê của Văn Sát. Hơi ấm của cơ thể đột ngột hạ thấp, Mạc Ly bất giác rùng mình một cái. Y vội vàng nhìn lại, phát hiện Văn Sát đang muốn đẩy một khối cầu bằng ngọc trắng vào mình.
Kinh hãi, Mạc Ly hấp tấp bám vào vai Văn Sát ngồi dậy một chút, “Đây là cái gì?” Y cả kinh kêu lên.
Văn Sát vỗ nhẹ thắt lưng Mạc Ly, ý bảo y đừng động đậy, không định trả lời.
Mạc Ly đại khái ý thức được điều gì đó, thanh âm run rẩy nói: “Văn Sát, ngươi không thể làm vậy với ta…”
Đôi mắt Văn Sát nhìn lại y, có phần xem thường, càng lúc càng ngang ngược. Nhìn thấy nhãn thần như vậy của Văn Sát, Mạc Ly đã biết chuyện không còn cách nào cứu vãn. Y đang giãy giụa, thình lình bất động lại, thân thể cũng mềm đi, làm Văn Sát còn tưởng y đã bỏ ý định kháng cự, lực tay mới giảm nhẹ.
Ai ngờ ngay lúc đó, Mạc Ly giống như phát điên, đẩy mạnh Văn Sát, bản thân cũng không biết vì dùng sức quá lực, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Văn Sát nhanh tay, bắt được Mạc Ly quay lại, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một cái tát. Văn Sát sao có thể khoan dung cho một Mạc Ly láo xược như vậy. Tay phải ngăn lấy y, thật dễ dàng.
Mạc Ly không đếm xỉa đến cơn tê dại, tức khắc khua loạn lên chống trả. Một tay không được thì hai tay.
Văn Sát chẳng hiểu tại sao Mạc Ly lại phát điên lên vậy, cũng mất kiên nhẫn, đơn giản bắt chéo lấy hai tay Mạc Ly ra sau lưng, ép Mạc Ly xuống dưới đệm.
Mạc Ly tuy tay không thể động đậy, nhưng hai chân vẫn tự do tung cước. Văn Sát giận dữ, liền dùng hai đầu gối áp chế y.
Mạc Ly lúc này giống hệt con cá mới từ trong nước vọt lên, đã bị đặt trên cái thớt. Văn Sát nhặt lấy ngọc cầu mà Mạc Ly làm rơi. Những phản kháng ít ỏi của Mạc Ly, đáng tiếc gần như tiêu thất hết, huyệt khẩu lại mạnh mẽ bị ép vào.
Mạc Ly chôn chặt khuôn mặt trong chăn, cắn răng nín thở, thân thể cứng ngắc như tảng đá, khiến ngọc cầu kia vô pháp xâm nhập dù chỉ một nửa. Trong cơn nộ khí, Văn Sát điểm ma huyệt vào hạ thân của Mạc Ly. Từng chấn động mạnh mẽ từ bên trong theo huyệt đạo, thân thể Mạc Ly cũng không cứng được nữa, ngọc cầu được tẩm dược du từng chút từng chút đi vào.
Văn Sát thấy toàn bộ ngọc cầu đã được nuốt, liền ôm Mạc Ly lên, để y ngồi trên đùi mình như cũ. Mạc Ly vẫn tiếp tục chống cự trong im lặng. Tay y không ngừng đẩy khuôn ngực rắn như thiết bàn của Văn Sát, toàn bộ cơ thể đều run rẩy dữ dội.
Văn Sát không hề nhẫn nại, một tay tóm lấy bàn tay đang càn quấy vung vẩy của Mạc Ly, tay kia xoa thắt lưng y. Hai tay Mạc Ly bị khống chế, thế nhưng không hề cam tâm bị người ta xem như món đồ chơi, lập tức tức giận công tâm, hung hăng mở lớn miệng, nhằm cắn mạnh vào động mạch cổ của Văn Sát.
Nhưng Văn Sát đã thấy rõ cử động của Mạc Ly, nhanh chóng tránh chỗ hiểm. Hàm răng của Mạc Ly ngoạm vào bả vai hắn.
Mạc Ly cắn rất mạnh. Y siết chặt khớp hàm. Hàm răng găm thật sâu vào tận thịt.Đôi mắt vốn trong trẻo ôn nhuận, đã bị thần sắc phẫn hận chiếm giữ.
Rất nhanh, khoang miệng y tràn vị ngọt của sắt. Máu theo khóe môi Mạc Ly chảy ra, rồi dọc theo những đường cong cơ bắp của Văn Sát, liên tục chảy xuống. Đây là lần đầu tiên Văn Sát cảm nhận được hận ý của Mạc Ly.
Đúng vậy.
Những gai góc của con người, xác thực sẽ bị thời gian mài mòn, cũng là khúc triết trong cuộc sống bị san phẳng, như thỏa hiệp, như ngạo khí, như thanh cao. Nhưng, dù sao vẫn có ngoại lệ.
Có những chiếc gai giống như sinh mệnh của người đó. Những góc cạnh này, dù đối mặt với cái chết cũng vô pháp bị mảy may lay động.Tỷ như, tôn nghiêm.
Mạc Ly giờ khắc này, đã bị Văn Sát bức tới vách đá chênh vênh, sắp hụt chân đến nơi. Đây là một trận đấu không tiếng động, cường giả và kẻ yếu đối kháng với nhau. Không có khói súng, nhưng tràn ngập mùi tanh nồng của máu. Có lẽ lúc này, Mạc Ly như bươm bướm sa lầm vào mạng nhện, cho dù đôi cánh mỹ lệ có bị phá cũng không màng. Chỉ cần có thể thoát, có thể thoát…
Trên đời này, người thấy máu của Văn Sát không nhiều lắm. Hơn nữa trước kia, gần như chỉ là dịp đến báo cáo với Diêm vương.
Văn Sát không hề là một chủ thượng chính nghĩa hay lương thiện chi. Mạc Ly, sau khi khiến hắn đổ máu, hẳn phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả vì làm Văn Sát tức giận.Mà nói đến cơn thịnh nộ này, Văn Sát so với Mạc Ly chẳng nhỏ bé hơn bao nhiêu.
Hắn có thói cao cao tại thượng, quen được mọi người ngon ngọt. Thế nhưng trước mắt chỉ là một nam nhân gầy yếu, lại dám nhiều lần lặp đi lặp lại sự khiêu chiến.
Hắn giơ tay lên, muốn một chưởng hướng về hàm răng cắn chặt của Mạc Ly. Chỉ có điều lúc sắp hạ thủ lại dừng lại.
Bởi vì… hắn trông thấy lệ… trên khuôn mặt Mạc Ly…
Những giọt nước trong suốt, liên tục tuôn rơi, theo khóe mắt đong đầy chảy xuống. Rất nhiều lệ, giống như thác đổ. Không ngừng, không ngừng tràn xuống.
Có những giọt trào cả xuống hàm, có những giọt lại hòa lẫn với tiên huyết trong miệng Mạc Ly. Nhưng giọt muối ấm áp này, tí tách rơi xuống vai Văn Sát, rõ ràng, giống như lời tố cáo.
Bàn tay kia sao có thể hạ xuống?Nóáp vào gáy Mạc Ly, xoa nhẹ. Cảm nhận được sự run rẩy và hoảng loạn của Mạc Ly, Văn Sát hiếm khi lắm cũng phải thở dài. Thích cắn thì cắn đi.
Văn Sát thì thầm vào tai Mạc Ly: “Rặn ra, từng viên từng viên một.”
Còn chưa nói hết câu, đau đớn trên vai càng lúc càng tăng. Mạc Ly cắn mỗi lúc một mạnh. Bất quá chỉ là tiểu thương, Văn Sát còn không thèm để mắt đến, “Nếu làm theo, ta sẽ cho ngươi gặp hai người kia.”
Lại cảm giác người trong lòng sửng sốt, lực hàm thoáng chốc giảm đi không ít. Văn Sát xoa lưng Mạc Ly, “Ta nói là làm.”
Mạc Ly run rẩy buông bả vai Văn Sát ra. Khoảng thịt đó tạo thành một vết mờ nhạt. Mặc cho nước mắt tuôn như vỡ đê, Mạc Ly thình lình phát ra một tiếng kêu thảm như người sắp chết.
Tiếng kêu tuyệt vọng này, cho dù là ma đầu sát nhân như Văn Sát, cũng phải giật mình.Chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly ngửa ra sau, nước mắt và máu hòa làm một, vấy bẩn cả bở ngực phía trước. Y cứ khàn giọng mà kêu như vậy, từng tiếng kêu là từng nỗi đau, không hề che giấu, phảng phất ăn thấu nhân tâm.
Mãi đến khi không phát ra được thanh âm nữa, Mạc Ly chỉ có thể câm lặng khóc thảm. Tiếng nức nở kịch liệt khiến ***g ngực đơn bạc phập phồng, thân thể tựa đã mất hết khí lực, mềm nhũn dựa vào Văn Sát.
Dài như một thế kỷ trôi qua, hậu huyệt của Mạc Ly hơi hơi đóng mở, tựa hồ muốn đẩy những dị vật kia ra.
Văn Sát vẫn xoa thắt lưng y, chưa hề ngơi tay. Mười ngón tay của Mạc Ly cào mạnh vào lưng Văn Sát, lưu lại những vệt dài. Hành động lần này, tuyệt đối là vô ý. Cố gắng điều chỉnh hô hấp vô số lần, hai mắt Mạc Ly nhắm nghiền.
Ngọc cầu thứ nhất được bài ra ngoài, Văn Sát rõ ràng thở phào. Ngọc cầu lăn ra giường, phát ra một tiếng vang nhỏ. Thật là một quá trình dài. Lần lượt năm khối cầu bằng ngọc, chỉ là năm khối, nhưng giống như thanh đao dùng để lăng trì, từng nhát từng nhát, không lưu tình chém vào người Mạc Ly.
Có thể so sánh được với bất kì cực hình nào sẽ khiến y chỉ còn trơ lại bộ xương khô, không còn tí thịt.
Đợi khi khối cầu ngọc cuối cùng rơi ra, Mạc Ly suy yếu dựa trên vai Văn Sát.
Văn Sát đỡ y nằm xuống giường. Cũng không nghĩ đến việc xử lý vết thương trên vai, tâm tình Văn Sát rất phức tạp, nhìn Mạc Ly vẫn yên lặng rơi lệ.
Trong thế giới trước kia của Văn Sát, từ trước đến giờ chỉ có một mình hắn.
Hắn không hề lưu tâm, mà cũng không cần phải lưu tâm đến mong muốn của người khác. Hắn là tất cả. Tất cả chỉ vì mình.
Nhưng bây giờ, tựa hồ đã có sự khác biệt.Hắn muốn biết Mạc Ly rốt cục đang suy nghĩ gì, y rốt cục muốn cái gì.
Nếu như bây giờ, thiên hạ này nằm dưới sự điều khiển của hắn, ngay cả vệt sáng của ánh trăng nơi xa xăm kia, hắn nhất định cũng sẽ hái xuống cho y.
Thế nhưng, Mạc Ly vẫn khóc, vẫn khóc. Ngay cả một cái liếc mắt xem là thừa thãi cũng không muốn cho hắn. Văn Sát đột nhiên thấy mất mát.
Loại cảm giác này thật vô cùng đáng sợ, đặc biệt đối với những người luôn luôn nắm chặt quyền lực như hắn, tay không có được vật mình muốn, sẽ luôn ở trạng thái bất an.
Sự tồn tại của Mạc Ly đối với Văn Sát, càng ngày càng giống như vậy.
Văn Sát ôm chặt lấy Mạc Ly vào ***g ngực. Nếu có thể biến y thành xương cốt của mình thì tốt biết mấy. Hắn nghĩ vậy. Có điều, còn lâu hắn mới học được cách suy nghĩ cho người khác.
Nhiệt độ cơ thể Mạc Ly dần nóng lên. Dược du trong hộp sơn vàng kia, vốn là thuốc dùng để chuẩn bị trước khi làm chuyện đó, dược du ngoài công dụng bôi trơn, còn có tác dụng kích dục rất mạnh.Nước mắt của Mạc Ly đã ngừng, dục vọng trong cơ thể bắt đầu điên cuồng trỗi dậy. Hậu huyệt giống như bị vạn ngọn lửa nhỏ thiêu khô, nhức nhối đến đau đớn, nhức nhối đến trống rỗng.
Mạc Ly cắn chặt môi dưới, cố gắng cuộn mình lại. Văn Sát ngay sát y, nhanh chóng cảm nhận thấy sự khác thường của Mạc Ly. Hắn nâng thân y lên, ngón tay nhẹ nhàng chúi đi vệt mau còn lưu lại trên làn môi ấy.
Mạc Ly lúc này, như tiểu thú rơi vào cạm bẫy, mặc dù thụ thương, nhưng máu và sự sợ hãi chỉ càng làm cho tên thợ săn bùng lên ham muốn.Trong tiềm thức của Văn Sát, đã sớm không thể chống lại sự mê hoặc tản mạn trên người Mạc Ly, không tự chủ mà nhẹ nhàng hôn xuống hạ thân y.
Khuôn mặt coi như bình thường không còn là bình thường nữa, thần tình quật cường cắn răng, không chịu thua, trong mắt Văn Sát, là tuyệt phẩm thiên kim bất hoán.
[19: Thiên kim bất hoán: nghìn lần quý giá, hơn cả vàng.]
Hắn không còn phân biệt nổi nữa rồi, trúng dược tột cùng là Mạc Ly hay chính là hắn? Dưới sự vỗ về của Văn Sát, Mạc Ly rốt cục cũng không thể chống cự được sự ăn mòn của dược tính, bắt đầu phát ra tiếng thở dốc đầy ngọt ngào.
Văn Sát đại hỉ, cả tay và miệng đều đồng thời hành động. Thấy Mạc Ly đã mất đi phản kháng, Văn Sát mở hai chân y ra, vùi vào bên trong cơ thể Mạc Ly. Ngay lúc đó, Mạc Ly nở một nụ cười với Văn Sát.
Khiến hắn thất thần…
“Ta hận ngươi.”
Giờ khắc này, Văn Sát trong mắt Mạc Ly, không thể tin tưởng được.
Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng trong lòng Mạc Ly lại sản sinh ra một cảm giác sảng khoái vì trả được thù.
“Ha ha…” Tiếng cười nhẹ khàn khàn của Mạc Ly, “Văn Sát, ta hận ngươi, ta hận ngươi…”Mạc Ly vừa cười vừa buông ra câu nói như đâm người kia.
Trong mắt Văn Sát bùng lên sát ý. Bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Mạc Ly, cúi đến sát mặt y, “Nói lại lần nữa.”
Con ngươi đen láy của Mạc Ly yên lặng nhìn hắn, từng chữ phun ra, “Ta. Hận. Ngươi!”
Không nghiến răng, không phát cuồng thất thố.
Mạc Ly chỉ bình tĩnh nói, nói ra điều có thể phá hủy tâm trí Văn Sát. Trong mắt Văn Sát nhuốm một màu đỏ sậm. Hắn nắm lấy cánh tay Mạc Ly, đến nỗi gân xanh phải nổi lên. Ai cũng có thể nhìn ra, hắn đang cực lực áp chế lửa thiêu điên cuồng.
Đầu ngón tay quét qua gương mặt Mạc Ly, tạo thành một vệt mờ dài nhỏ.Mạc Ly bị đau, mi đầu cau lại.Văn Sát lại thản nhiên liếm đi tơ máu.
“Hận sao?Không việc gì, ngươi có thể hận ta thêm chút nữa.”
Thô bạo lật cơ thể Mạc Ly lại, Văn Sát không muốn nhìn thấy hận ý trong đôi con ngươi kia.Cự vật dưới thân được hỗ trợ, Văn Sát muốn đem bản thân chôn cả vào cơ thể Mạc Ly.
Nhưng đúng lúc này, động tác của hắn lại bị một người vô thanh vô tức ngăn lại. Văn Sát liếc qua, phát hiện người ngăn hắn là Vương Chấn.
Vừa rồi khi Mạc Ly suýt nữa phát điên, hắn thiếu chút thì quên sự có mặt của con người đó. Mà tên Vương Chấn này, lá gan cũng lớn thật, đúng giờ phút mấu chốt tên đã lên dây, dám ra phá rối hắn.
Nhưng Vương Chấn đưa một ngón tay lên, làm động tác ý bảo Văn Sát đừng lên tiếng. Văn Sát không biết lão muốn làm gì, chỉ im lặng.
Khuôn mặt Mạc Ly vẫn úp xuống gối, quay lưng với Văn Sát, tất nhiên không phát hiện có hơn một người ở đằng sau mình.
Tay Vương Chấn dò đến hạ thể của Mạc Ly, ngón tay đã tẩm dược du, nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Mạc Ly vẫn còn tưởng là Văn Sát, không hề có dự định quay lại nhìn, vẫn nhắm mắt cắn răng nén nhịn.
Vương Chấn quả thật là một cao thủ, rất nhanh đã cho được ba ngón tay vào huyệt nội Mạc Ly, dễ dàng tìm được điểm quan trọng nhất. Chỉ cần nhẹ nhàng nhấn vào nơi ấy, thân thể của Mạc Ly liền phản ứng thật rõ rệt.
“A…”Một tiếng rên bật ra.
Tay Văn Sát cũng chuyển tay về phía trước Mạc Ly, cảm giác ngọc khí *** xảo kia bắt đầu ngẩng đầu. Tay Văn Sát nhẹ nhàng chuyển động, Vương Chấn ở phía sau nhấn liên tục, thắt lưng Mạc Ly không tự chủ được mà cong lên, hai chân cũng mở rộng ra hơn.
Thủ pháp của Vương Chấn thuần thục, người không bị ảnh hưởng của thuốc còn khó chống đỡ nữa là Mạc Ly đã bị thượng dược.Thân thể mẫn cảm của Mạc Ly rất nhanh không ngừng bị tiền hậu giáp kích, đầu óc trắng xóa, đã tiết ra. Lúc này, Vương Chấn lập tức rút ngón tay, dùng nhãn thần ra hiệu cho Văn Sát.
Hậu huyệt Mạc Ly bây giờ đã giãn nở ra rất nhiều, cao nhiệt mà mềm mại, đủ để tiếp nhận cự đại của Văn Sát.
Hắn liền tiến công vào. Lần tiến nhập này phi thường thư sướng. Nội bích nóng bỏng của Mạc Ly gắt gao nuốt chặt cự vật của Văn Sát, tựa hồ không còn chút co rút.
Văn Sát bắt đầu mãnh liệt hoạt động. Thắt lưng Mạc Ly bị Văn Sát nâng cao, chỉ có thể dùng đầu gối quỳ phục úp sấp mà chống đỡ.
Vương Chấn kia không biết đã sớm ẩn đi nơi nào.
Đây thực sự là một khoái ý mà Văn Sát chưa từng thưởng thức.
Lần mập hợp trước, bởi vì thân thể Mạc Ly rất căng thẳng, nên ngay cả phía công cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này, thân thể Mạc Ly như hòa vào nước, vô cùng mềm dẻo.
Ôm Mạc Ly lên, Văn Sát chứng kiến một vẻ mặt đang bị *** dày vò. Không còn vẻ đạm mạc lúc nãy, chỉ có khóe mắt hây hây và hơi thở điềm mỹ. Một Mạc Ly như thủy thế này, Văn Sát càng muốn, tính ngừng cũng không ngừng được.
Yêu căn mạnh mẽ va chạm, điên cuồng chiếm giữ người dưới thân.Mông Mạc Ly được nâng cao lên, được cố định bởi hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Văn Sát, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nuốt trọn căn nhiệt vật kia.
Dưới sự chỉ điểm của Vương Chấn, khi tiến nhập, hắn đơn giản biết phải kích thích nơi nào sẽ làm Mạc Ly có phản ứng. Vì thế càng dốc hết sức lực trùng kích vào cái điểm nhỏ hơi nhô lên đó.
Mạc Ly bị khoái cảm đến rung chuyển trời đất chôn vùi, mười ngón tay chỉ có thể bất lực nắm lấy sàng chăn trải giường, miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ kích thích thần kinh người ta: “Ư a…”
Văn Sát cảm thấy tư thế này tựa hồ khiến Mạc Ly rất khó chịu, liền ôm lấy y, để y ngồi dựa vào mình. Khi làm vậy, cự vật của Văn Sát phải tạm thời ly khai cơ thể Mạc Ly.
“Ưm…”Đó là một thanh âm mang theo bất mãn.
Văn Sát sao có thể chịu đựng được sự mê hoặc như vậy, lập tức lại đưa ngay cự vật vào cơ thể Mạc Ly.Hai chân Mạc Ly mở rất lớn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều lấy nam căn của Văn Sát làm điểm tựa.Cảm giác quá dạt dào này khiến thần kinh Mạc Ly chốc lát như rơi rớt hết cả.
“A… Không được… Quá sâu…”
Hàm răng Văn Sát dính lấy nhũ thủcủa Mạc Ly.
“Vòng tay qua ta.” Vắt cánh tay Mạc Ly lên vai mình.
Thân trên của Mạc Ly không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Văn Sát.
“Ô ô… Ưm…”
Tình dục đã thiêu cháy hết lý trí. Hai người cứ trần truồng mà dây dưa như vậy, đối với Văn Sát, cho dù ngày diệt vong của Minh triều có tới, cũng không vấn đề gì.
Chỉ cần có y.
Danh sách chương