Ngủ chập chờn được vài canh giờ, cũng đã đến lúc phải dậy mở tiệm, đã trưa rồi, Mạc Ly nhấc cái đầu trương phình bò dậy.
May mà hôm nay vắng khách, chuẩn bị hết nguyên liệu còn lại trong trạn, ướp thêm mắm muối vừa miệng, thế là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệt tình chào khách xong, Mạc Ly không mau chóng thu dọn sảnh mà vội vàng gọi nông hộ hàng xóm giúp khiêng người bệnh đi nơi khác.
Người trong thôn chất phác hiền lành, với sự kiện tự nhiên có bệnh nhân bị thương nặng bỗng xuất hiện trong khách điếm không lấy gì làm kinh ngạc, hết mình hỗ trợ, đến tiền Mạc Ly đưa cảm ơn cũng không nhận.
Vất vả mãi mới an bài ổn thỏa cho người đàn ông, rồi tiễn mấy thôn dân nhiệt tình đi, Mạc Ly vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục kiểm tra thương thế cho người nọ.
Hắn ta vẫn mê man, với sự đụng chạm khắp cơ thểấy mà không có phản ứng gì.
Mạc Ly mở lớp băng gạc trước ngực hắn ra, may thật, vết khâu không vỡ.Rắc thêm một lớp thuốc xong, Mạc Ly đi nấu cháo loãng, thử xem có rót được vào miệng bệnh nhân không. Nếu không được thì đành phải truyền dịch thôi.
Bóp nhẹ cằm hắn, Mạc Ly bón một thìa cháo vào. Khép cằm lại, vỗ nhẹ vào phần cổ hắc y nhân. Yết hầu có chuyển động, xem chừng là nuốt được.
Mạc Ly mừng thầm, mau chóng bón hết bát cháo loãng.
Đến tối, cơn sốt của nam nhân hạ xuống, nhưng hình như lại xuống thấp quá.
Với cá tính kinh khủng của người này, Mạc Ly còn chưa đủ can đảm dùng phương pháp truyền thống “lấy thân ủ ấm” như tiểu thuyết, chỉ có thể đắp thêm chăn cho anh ta, đốt lửa lò sưởi lớn hơn, lại nhét một bình nước ấm vào trong đệm.
Với nguồn nhiệt ấm áp như vậy, ngũ quan trên gương mặt nam nhân vốn đang nhắn nhó, tựa hồ thả lỏng hơn.
Mạc Ly đã làm hết sức, giờ chỉ còn dựa vào ý trời.May mà số mạng của người đàn ông này vẫn chưa đứt, ngủ say ba ngày cuối cùng cũng tỉnh.
Lúc hắn tỉnh lại là vào đêm khuya. Mạc Ly cũng ngủ trong phòng mình, không biết trong căn phòng cách vách xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, y lập tức tỉnh táo, áo cũng chưa kịp khoác đã chạy sang.
Dừng chân trước cửa phòng.
Có nên vào hay không? Đây là một vấn đề.
Còn đang do dự, trong phòng lại truyền ra âm thanh chói tai.
Mạc Ly không suy nghĩ nữa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Nam nhân té ngồi trên nền đất lạnh, hung tợn nhìn Mạc Ly chằm chằm.
Sống lưng Mạc Ly lạnh toát, “Ta phát hiện ngươi bị vùi trong tuyết ngoài cửa nhà ta trên người lại mang thương tích hôn mê bất tỉnh nên ta cứu ngươinếu ngươi có chuyện gấp thì cứ rời đi ta coi như không biết gì hết.”
[13: Để dễ hiểu, mình xin thêm dấu ngắt câu vào: “Ta phát hiện ngươi bị vùi trong tuyết ngoài cửa nhà ta, trên người lại mang thương tích, hôn mê bất tỉnh nên ta cứu ngươi. Nếu ngươi có chuyện gấp thì cứ rời đi, ta coi như không biết gì hết.”]
Nói liền tù tì không ngừng hơi, Mạc Ly chỉ hy vọng mình khác với Lã Đồng Tân.
[14: Xuất phát từ câu “chó cắn Lã Đồng Tân” — ý chỉ việc giúp đỡ nhưng lại gặp phải kẻ không biết phân biệt tốt xấu.]
Nam nhân nghe thế mà không phản ứng, vẫn giữ nguyên biểu cảm, nhìn y không chớp mắt.
Mạc Ly không biết nên làm gì, đành đứng yên, lúng túng đối đầu với hắn.Đoán chừng đến lúc hắn ta ngồi đất thấy lạnh, tay chân thon dài co lại, không đầu không đuôi thốt lên: “Ta lạnh.”
“Hả?”Ngoài ý muốn, Mạc Ly há hốc miệng.
“Đau quá.” Người đàn ông chạm vào ngực mình, đáng thương nói.
Mạc Ly sợ ngây người, bởi vì cái người mang gương mặt hoàn hảo không tả nổi này lại có biểu cảm như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Mình hoa mắt?Mạc Ly dụi mắt, lại trợn to hơn.
Người ngồi dưới đất kia đang bất mãn, “Ngươi là ai?”
Mạc Ly sửng sốt, đáp: “Ta là lão bản khách điếm này, tên ta là Mạc Ly.”
“Mạc Ly?” Người kia nhíu chặt mày, “Vậy, ta là ai?”
Nghe câu hỏi này, Mạc Ly cảm thấy mình như bị thứ gì đó phang vào đầu. Chẳng lẽy lại tốt số thế, cả chuyện mất trí nhớ cũng gặp phải. Giọng run run: “Ngươi, ngươi không nhớ ngươi là ai?”
Nam nhân hoang mang: “Ta nhất định phải biết ta là ai không?”
Mạc Ly bất đắc dĩ: “Bình thường là vậy.”
Có được lời giải đáp này, người nọ nghiêng đầu, “Vậy làm sao bây giờ?”
Mạc Ly thầm rống to: Ta mới là người phải hỏi làm sao bây giờ! Thấy Mạc Ly mãi vẫn không đáp, người kia liền lên tiếng: “Ngươi muốn quăng ta đi ư?”Giọng nói đầy ai oán.
Câu hỏi này cùng với hình tượng bên ngoài của nam nhân khiên Mạc Ly càng kinh ngạc, lại mềm lòng, “Ừm, ta không có ý đó. Nếu ngươi nguyện ý, thời gian khôi phục trí nhớ có thể ở tạm đây.”
Nam nhân nở nụ cười như hoa, tuấn tú tới nỗi Mạc Ly thấy chói cả mắt.
“Vậy ngươi cũng sẽ giúp ta tìm mẹ chứ?”Mạc Ly tới gần hắn, muốn đỡ hắn dậy.Người nọ nhân cơ hội, nắm tay Mạc Ly mà hỏi.
Mạc Ly cười: “Giờ ngươi là ai còn không nhớ, chẳng lẽ lại nhớ được mẹ mình?” Y vừa dứt lời đã muốn tự vả miệng, người kia muốn òa khóc.
Tuy biểu cảm này do một người đàn ông trưởng thành trưng lên thì có phần khó chấp nhận, nhưng ở người này lại không hề phản cảm, “Ta không nhớ… Nhưng trẻ con thì phải có mẹ chứ, đúng không?”
Một lần nữa, Mạc Ly cảm tưởng bị đánh thêm một cái vào đầu, “Trẻ, trẻ con?” Ánh mắt ai đó lấp lánh nhìn y. “Ừm, vậy cho ta hỏi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Người nọ cúi đầu, xòe tay ra đếm ngón: “Một, hai, ba, bốn, năm…” Hắn lại lắc đầu, “Không đủ…” rồi xòe bàn tay bên kia “Sáu, bảy… Đủ rồi!”
Thình lình hét lớn như thế, dọa Mạc Ly suýt bay cả tim, “Ta năm nay bảy tuổi, ta còn nhớ mà!!”
Mạc Ly trượt chân, suýt té sấp, “Bảy, bảy tuổi?!” Biểu cảm vặn vẹo.
Đối phương vẫn giơ bảy ngón tay, cười híp mắt nhìn y.
Hai chân vô lực, Mạc Ly đành phải ngồi xuống cạnh nam nhân.
Hắn thấy Mạc Ly ngồi xuống, vội kéo vạt áo y, “Nếu ta không tìm được mẹ, ngươi làm mẹ ta nhé?”
Với những lời “con nít” không chút kiêng dè này, Mạc Ly nghe như sấm nổ bên tai. Y yếu ớt nói: “Ta là đàn ông, không thể làm mẹ ngươi.”
Lẽ nào đây là hiệu ứng gà con trong truyền thuyết? Thấy bộ dạng kích động của nam nhân, Mạc Ly đưa tay xoa đầu hắn.
[15: Gà vừa đẻ ra, nhìn thấy thứ gì đầu tiên sẽ nhận làm mẹ mình. (Tác giả)]
Người nọ rất cao, Mạc Ly phải duỗi thẳng tay mới miễn cưỡng chạm vào đầu hắn được, “Đừng lo, ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Hắn nhìn Mạc Ly, mỉm cười, từ đuôi mày đến khóe mắt đều toát lên những gợn sóng hạnh phúc.
May mà hôm nay vắng khách, chuẩn bị hết nguyên liệu còn lại trong trạn, ướp thêm mắm muối vừa miệng, thế là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệt tình chào khách xong, Mạc Ly không mau chóng thu dọn sảnh mà vội vàng gọi nông hộ hàng xóm giúp khiêng người bệnh đi nơi khác.
Người trong thôn chất phác hiền lành, với sự kiện tự nhiên có bệnh nhân bị thương nặng bỗng xuất hiện trong khách điếm không lấy gì làm kinh ngạc, hết mình hỗ trợ, đến tiền Mạc Ly đưa cảm ơn cũng không nhận.
Vất vả mãi mới an bài ổn thỏa cho người đàn ông, rồi tiễn mấy thôn dân nhiệt tình đi, Mạc Ly vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục kiểm tra thương thế cho người nọ.
Hắn ta vẫn mê man, với sự đụng chạm khắp cơ thểấy mà không có phản ứng gì.
Mạc Ly mở lớp băng gạc trước ngực hắn ra, may thật, vết khâu không vỡ.Rắc thêm một lớp thuốc xong, Mạc Ly đi nấu cháo loãng, thử xem có rót được vào miệng bệnh nhân không. Nếu không được thì đành phải truyền dịch thôi.
Bóp nhẹ cằm hắn, Mạc Ly bón một thìa cháo vào. Khép cằm lại, vỗ nhẹ vào phần cổ hắc y nhân. Yết hầu có chuyển động, xem chừng là nuốt được.
Mạc Ly mừng thầm, mau chóng bón hết bát cháo loãng.
Đến tối, cơn sốt của nam nhân hạ xuống, nhưng hình như lại xuống thấp quá.
Với cá tính kinh khủng của người này, Mạc Ly còn chưa đủ can đảm dùng phương pháp truyền thống “lấy thân ủ ấm” như tiểu thuyết, chỉ có thể đắp thêm chăn cho anh ta, đốt lửa lò sưởi lớn hơn, lại nhét một bình nước ấm vào trong đệm.
Với nguồn nhiệt ấm áp như vậy, ngũ quan trên gương mặt nam nhân vốn đang nhắn nhó, tựa hồ thả lỏng hơn.
Mạc Ly đã làm hết sức, giờ chỉ còn dựa vào ý trời.May mà số mạng của người đàn ông này vẫn chưa đứt, ngủ say ba ngày cuối cùng cũng tỉnh.
Lúc hắn tỉnh lại là vào đêm khuya. Mạc Ly cũng ngủ trong phòng mình, không biết trong căn phòng cách vách xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, y lập tức tỉnh táo, áo cũng chưa kịp khoác đã chạy sang.
Dừng chân trước cửa phòng.
Có nên vào hay không? Đây là một vấn đề.
Còn đang do dự, trong phòng lại truyền ra âm thanh chói tai.
Mạc Ly không suy nghĩ nữa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Nam nhân té ngồi trên nền đất lạnh, hung tợn nhìn Mạc Ly chằm chằm.
Sống lưng Mạc Ly lạnh toát, “Ta phát hiện ngươi bị vùi trong tuyết ngoài cửa nhà ta trên người lại mang thương tích hôn mê bất tỉnh nên ta cứu ngươinếu ngươi có chuyện gấp thì cứ rời đi ta coi như không biết gì hết.”
[13: Để dễ hiểu, mình xin thêm dấu ngắt câu vào: “Ta phát hiện ngươi bị vùi trong tuyết ngoài cửa nhà ta, trên người lại mang thương tích, hôn mê bất tỉnh nên ta cứu ngươi. Nếu ngươi có chuyện gấp thì cứ rời đi, ta coi như không biết gì hết.”]
Nói liền tù tì không ngừng hơi, Mạc Ly chỉ hy vọng mình khác với Lã Đồng Tân.
[14: Xuất phát từ câu “chó cắn Lã Đồng Tân” — ý chỉ việc giúp đỡ nhưng lại gặp phải kẻ không biết phân biệt tốt xấu.]
Nam nhân nghe thế mà không phản ứng, vẫn giữ nguyên biểu cảm, nhìn y không chớp mắt.
Mạc Ly không biết nên làm gì, đành đứng yên, lúng túng đối đầu với hắn.Đoán chừng đến lúc hắn ta ngồi đất thấy lạnh, tay chân thon dài co lại, không đầu không đuôi thốt lên: “Ta lạnh.”
“Hả?”Ngoài ý muốn, Mạc Ly há hốc miệng.
“Đau quá.” Người đàn ông chạm vào ngực mình, đáng thương nói.
Mạc Ly sợ ngây người, bởi vì cái người mang gương mặt hoàn hảo không tả nổi này lại có biểu cảm như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Mình hoa mắt?Mạc Ly dụi mắt, lại trợn to hơn.
Người ngồi dưới đất kia đang bất mãn, “Ngươi là ai?”
Mạc Ly sửng sốt, đáp: “Ta là lão bản khách điếm này, tên ta là Mạc Ly.”
“Mạc Ly?” Người kia nhíu chặt mày, “Vậy, ta là ai?”
Nghe câu hỏi này, Mạc Ly cảm thấy mình như bị thứ gì đó phang vào đầu. Chẳng lẽy lại tốt số thế, cả chuyện mất trí nhớ cũng gặp phải. Giọng run run: “Ngươi, ngươi không nhớ ngươi là ai?”
Nam nhân hoang mang: “Ta nhất định phải biết ta là ai không?”
Mạc Ly bất đắc dĩ: “Bình thường là vậy.”
Có được lời giải đáp này, người nọ nghiêng đầu, “Vậy làm sao bây giờ?”
Mạc Ly thầm rống to: Ta mới là người phải hỏi làm sao bây giờ! Thấy Mạc Ly mãi vẫn không đáp, người kia liền lên tiếng: “Ngươi muốn quăng ta đi ư?”Giọng nói đầy ai oán.
Câu hỏi này cùng với hình tượng bên ngoài của nam nhân khiên Mạc Ly càng kinh ngạc, lại mềm lòng, “Ừm, ta không có ý đó. Nếu ngươi nguyện ý, thời gian khôi phục trí nhớ có thể ở tạm đây.”
Nam nhân nở nụ cười như hoa, tuấn tú tới nỗi Mạc Ly thấy chói cả mắt.
“Vậy ngươi cũng sẽ giúp ta tìm mẹ chứ?”Mạc Ly tới gần hắn, muốn đỡ hắn dậy.Người nọ nhân cơ hội, nắm tay Mạc Ly mà hỏi.
Mạc Ly cười: “Giờ ngươi là ai còn không nhớ, chẳng lẽ lại nhớ được mẹ mình?” Y vừa dứt lời đã muốn tự vả miệng, người kia muốn òa khóc.
Tuy biểu cảm này do một người đàn ông trưởng thành trưng lên thì có phần khó chấp nhận, nhưng ở người này lại không hề phản cảm, “Ta không nhớ… Nhưng trẻ con thì phải có mẹ chứ, đúng không?”
Một lần nữa, Mạc Ly cảm tưởng bị đánh thêm một cái vào đầu, “Trẻ, trẻ con?” Ánh mắt ai đó lấp lánh nhìn y. “Ừm, vậy cho ta hỏi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Người nọ cúi đầu, xòe tay ra đếm ngón: “Một, hai, ba, bốn, năm…” Hắn lại lắc đầu, “Không đủ…” rồi xòe bàn tay bên kia “Sáu, bảy… Đủ rồi!”
Thình lình hét lớn như thế, dọa Mạc Ly suýt bay cả tim, “Ta năm nay bảy tuổi, ta còn nhớ mà!!”
Mạc Ly trượt chân, suýt té sấp, “Bảy, bảy tuổi?!” Biểu cảm vặn vẹo.
Đối phương vẫn giơ bảy ngón tay, cười híp mắt nhìn y.
Hai chân vô lực, Mạc Ly đành phải ngồi xuống cạnh nam nhân.
Hắn thấy Mạc Ly ngồi xuống, vội kéo vạt áo y, “Nếu ta không tìm được mẹ, ngươi làm mẹ ta nhé?”
Với những lời “con nít” không chút kiêng dè này, Mạc Ly nghe như sấm nổ bên tai. Y yếu ớt nói: “Ta là đàn ông, không thể làm mẹ ngươi.”
Lẽ nào đây là hiệu ứng gà con trong truyền thuyết? Thấy bộ dạng kích động của nam nhân, Mạc Ly đưa tay xoa đầu hắn.
[15: Gà vừa đẻ ra, nhìn thấy thứ gì đầu tiên sẽ nhận làm mẹ mình. (Tác giả)]
Người nọ rất cao, Mạc Ly phải duỗi thẳng tay mới miễn cưỡng chạm vào đầu hắn được, “Đừng lo, ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Hắn nhìn Mạc Ly, mỉm cười, từ đuôi mày đến khóe mắt đều toát lên những gợn sóng hạnh phúc.
Danh sách chương