Sau khi tỉnh lại, trước mắt Mạc Ly là một màn sương, xa xa làánh nến chập chờn, dường như chỉ một khắc là nó sẽ lụi tắt.Trong tia sáng đó, bóng tối đặc quánh, ánh sáng đó làm nó mờ đi, khiến y xác định mình không mơ.
“Mạc Ly, tỉnh rồi?”
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, Mạc Ly dần phục hồi, bên giường là Trình Cửu Nhụ.
“Ừ…”
Đỡ Mạc Ly dậy, Trình Cửu Nhụ đặt một chiếc gối sau lưng y.
“Dược Lang đâu?”
Trình Cửu Nhụ đáp: “Ta bảo hắn đi ngủ rồi. Ngươi biết đấy, tính hắn rất lỗ mãng, nếu biết những chuyện không nên biết, ta lo hắn sẽ làm cục diện này hỏng bét.”
Mạc Ly nghe vậy, cảm kích mỉm cười, “Làhuynh chu đáo.”
Trình Cửu Nhụ đưa cho Mạc Ly một chén trà nóng, “ThểHồ ti là độc, kẻ nào hạ, ngươi hẳn rõ ràng hơn ai hết?”
Mạc Ly cầm chén trà mà tay run lên, suýt nữa làm nó đổ lên giường.Ngơ ngác nhìn hơi nước bốc lên, đôi mắt Mạc Ly bị thấm ướt rồi. Mặc dù khổ sở, nhưng y vẫn gật đầu.
“Là Sửu Nô?”
Tay cầm chén trà bất giác siết lại, “Ừ.” Lời đáp nhỏ đến độ không thể nghe thấy.
Trình Cửu Nhụ nhíu mày: “Sửu Nô cố tình hạ loại độc này với ngươi, nếu không phải hữu tình thì hẳn có mục đích khác…”
Mạc Ly khẽ cúi đầu, nhìn về hướng khác, tựa hồ không muốn biết gì hết.
Nhìn Mạc Ly bất giác phản ứng mâu thuẫn vậy, Trình Cửu Nhụ hiểu chuyện đã phát triển theo chiều hướng tương đối nghiêm trọng. Chàng thở dài: “Xem ra không phải là ngươi không có tình ý với hắn. ThểHồ ti tuy là độc tương tư, nhưng hạ vào ngươi lại không thấy dịứng, điều này có lẽ cũng là thuận theo tâm ý ngươi.”Ngón tay Trình Cửu Nhụ khẽ gõ vào ván giường, những tiếng động có quy luật vang lên.
“Có lẽ, đôi khi không biết gì lại vui.”
Trình Cửu Nhụ đỡ Mạc Ly nằm xuống, “Được rồi, ngươi đừng đểý quá, nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì thì để mai nói.”
Đắp chăn cho Mạc Ly xong, Trình Cửu Nhụ muốn ra ngoài.Tay vừa mới chạm vào cánh cửa, tiếng Mạc Lythoáng vang lên, “Cửu Nhụ, ta…”
Trình Cửu Nhụ xoay người lại, “Ngươi chắc chắn? Sự thật có thể khiến ngươi tổn thương.”
Mạc Ly cắn môi, nhắm mắt, đủ thấy trong lòng y cũng đang diễn ra một màn tranh đấu dữ dội. Tay lén đưa vào nội y, mò tới mảnh ngọc quyết mang đậm hơi ấm của mình, “Xin huynh giúp ta, Cửu Nhụ.”Mạc Ly ngẩng lên, con ngươi trong vắt, toát lên sắc thái bình tĩnh.
Trình Cửu Nhụ quay lại bên giường Mạc Ly: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là thân thế Sửu Nô rất thần bí, trong thời gian ngắn ta chưa tra được.”
Mạc Ly vuốt nhẹ mảnh ngọc quyết, “Đêm đó, trước khi rời đi, hắn nói cho ta biết tên hắn — Hàn Tử Tự.”
“Hàn Tử Tự?” Trình Cửu Nhụ nghĩ nghỉ, “Viết như thế nào?”
Mạc Ly viết vào lòng bàn tay Trình Cửu Nhụ. Mỗi một nét chữ lại khiến hai đầu chân mày Trình Cửu Nhụ chau lại,“Chẳng lẽ là người đó? Nhưng thiên hạ này lắm kẻ trùng tên, còn manh mối khác không?”
Mạc Ly lấy miếng ngọc bối trong lòng ra, đưa cho Trình Cửu Nhụ.
Sau một hồi quan sát, Trình Cửu Nhụ vô cùng kinh ngạc: “Ngự Long lệnh?! Hắn đưa ngươi cái này?”
Mạc Ly nghi hoặc: “Đây không phải là một miếng ngọc bình thường à?”
Trình Cửu Nhụ lắc đầu: “Một khối ngọc quyết không hề đơn giản. Ngươi biết đây, thấy ngọc quyết như thấy môn chủ môn phái, không những ra lệnh được cho Thiên môn mà còn cả quần hùng võ lâm thiên hạ, sai đâu đánh đó.Vốn dĩ ta còn chút nghi ngờ, nhưng nếu hắn đã đưa thứ này cho ngươi, thân phận của hắn đã rõ ràng rồi.”
Trình Cửu Nhụ đưa ngọc quyết lại cho Mạc Ly. Y nhận lấy nó. Nghe Trình Cửu Nhụ giải đáp, không biết thì chẳng làm sao, nhưng biết rồi thì y rất coi trọng vật này.
“Hắn đưa nó cho ngươi, lại nói ra tên thật của mình, xem ra hắn đã gián tiếp cho phép ngươi biết thân phận của hắn.Hàn Tử Tự vừa mới tiếp nhận chức môn chủ Thiên môn từ người cha mới qua đời.Nhiều năm trước hắn theo Thiên Hữu cung bái Vô Tâm La Hán làm thầy, trong giang hồ người biết mặt hắn không nhiều lắm.
Thiên Môn là trụ cột của võ lâm bạch đạo, tuy phụ thân của Hàn Tử Tự vì tận lực đối đầu với ma đạo Nhất Ngôn đường mà hy sinh, nhất thời khiến chính đạo như rắn mất đầu, nhưng thế lực của Thiên môn trong võ lâm vẫn không thể khinh thường. Thêm nữa, cha hắn khi sinh thời vẫn đảm nhận chức minh chủ võ lâm, chưa tới đại hội võ lâm bốn năm một lần nên theo thông lệ, cũng do Hàn Tử Tự đại diện tiếp nhận.”
Mạc Ly hỏi: “Chẳng lẽ người bạch đạo bất mãn Hàn Tử Tự còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ to lớn nên mới nhân lúc thế lực của hắn chưa bình ổn, hạ độc thủ?”
Trình Cửu Nhụ vuốt cằm: “Rất có khả năng, giang hồ lòng người hiểm ác, mấy kẻ tự xưng danh môn chính phái, sau lưng ngấm ngầm giở trò, còn hèn hơn cả người trong ma đạo.”
Mạc Ly lo lắng: “Thảo nào lần này hắn bảo, trở về là một phen cửu tử nhất sinh…”Nghĩ tới ngày chia tay hôm đó, trái tim Mạc Ly như bị vạn đao dày xéo, “Cửu Nhụ, huynh nói xem, là vì hắn không muốn liên lụy tới ta nên mới…”
Trình Cửu Nhụ ngắt lời: “Có thể thôi, nhưng chuyện đó vẫn chưa thể giải thích động cơ hắn lại hạ Thể Hồ ti vào ngươi.”
Tâm trạng Mạc Ly rối bời, nhất thời không biết đáp sao.
“Sao ngươi không tự đi hỏi rõ, đỡ mất công nghi ngờ vẩn vơ.”
Mạc Ly chán nản: “Ta cũng có ý này, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết tìm hắn ở đâu?”
Trình Cửu Nhụ lên tiếng: “Chuyện giang hồ, bạn giang hồ. Dù ngươi không có cách, cũng đừng quên ta với Dược Lang, rồi cả bọn Tam Nương nữa, chúng ta lăn lộn bao lâu rồi.Chờ ta gửi một lời nhắn đã, có tin tức về sẽ đưa ngươi đi.”
Mạc Ly yên lòng hơn, cầm tay Trình Cửu Nhụ, “Cảm tạ.”
Bàn tay Mạc Ly hơi lạnh, chênh lệch với Trình Cửu Nhụ rất nhiều. Chàng vỗ vỗ mu bàn tay ấy, “Yên tâm, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”
Mạc Ly gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Trình Cửu Nhụ ra ngoài, khép cửa lại, “Mạc Ly, không biết lúc nào sốmệnh mới mang tới một người chân thành sưởi ấm ngươi…”
Phỏng chừng, tối nay Mạc Ly khó mà chợp mắt.
“Mạc Ly, tỉnh rồi?”
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, Mạc Ly dần phục hồi, bên giường là Trình Cửu Nhụ.
“Ừ…”
Đỡ Mạc Ly dậy, Trình Cửu Nhụ đặt một chiếc gối sau lưng y.
“Dược Lang đâu?”
Trình Cửu Nhụ đáp: “Ta bảo hắn đi ngủ rồi. Ngươi biết đấy, tính hắn rất lỗ mãng, nếu biết những chuyện không nên biết, ta lo hắn sẽ làm cục diện này hỏng bét.”
Mạc Ly nghe vậy, cảm kích mỉm cười, “Làhuynh chu đáo.”
Trình Cửu Nhụ đưa cho Mạc Ly một chén trà nóng, “ThểHồ ti là độc, kẻ nào hạ, ngươi hẳn rõ ràng hơn ai hết?”
Mạc Ly cầm chén trà mà tay run lên, suýt nữa làm nó đổ lên giường.Ngơ ngác nhìn hơi nước bốc lên, đôi mắt Mạc Ly bị thấm ướt rồi. Mặc dù khổ sở, nhưng y vẫn gật đầu.
“Là Sửu Nô?”
Tay cầm chén trà bất giác siết lại, “Ừ.” Lời đáp nhỏ đến độ không thể nghe thấy.
Trình Cửu Nhụ nhíu mày: “Sửu Nô cố tình hạ loại độc này với ngươi, nếu không phải hữu tình thì hẳn có mục đích khác…”
Mạc Ly khẽ cúi đầu, nhìn về hướng khác, tựa hồ không muốn biết gì hết.
Nhìn Mạc Ly bất giác phản ứng mâu thuẫn vậy, Trình Cửu Nhụ hiểu chuyện đã phát triển theo chiều hướng tương đối nghiêm trọng. Chàng thở dài: “Xem ra không phải là ngươi không có tình ý với hắn. ThểHồ ti tuy là độc tương tư, nhưng hạ vào ngươi lại không thấy dịứng, điều này có lẽ cũng là thuận theo tâm ý ngươi.”Ngón tay Trình Cửu Nhụ khẽ gõ vào ván giường, những tiếng động có quy luật vang lên.
“Có lẽ, đôi khi không biết gì lại vui.”
Trình Cửu Nhụ đỡ Mạc Ly nằm xuống, “Được rồi, ngươi đừng đểý quá, nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì thì để mai nói.”
Đắp chăn cho Mạc Ly xong, Trình Cửu Nhụ muốn ra ngoài.Tay vừa mới chạm vào cánh cửa, tiếng Mạc Lythoáng vang lên, “Cửu Nhụ, ta…”
Trình Cửu Nhụ xoay người lại, “Ngươi chắc chắn? Sự thật có thể khiến ngươi tổn thương.”
Mạc Ly cắn môi, nhắm mắt, đủ thấy trong lòng y cũng đang diễn ra một màn tranh đấu dữ dội. Tay lén đưa vào nội y, mò tới mảnh ngọc quyết mang đậm hơi ấm của mình, “Xin huynh giúp ta, Cửu Nhụ.”Mạc Ly ngẩng lên, con ngươi trong vắt, toát lên sắc thái bình tĩnh.
Trình Cửu Nhụ quay lại bên giường Mạc Ly: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là thân thế Sửu Nô rất thần bí, trong thời gian ngắn ta chưa tra được.”
Mạc Ly vuốt nhẹ mảnh ngọc quyết, “Đêm đó, trước khi rời đi, hắn nói cho ta biết tên hắn — Hàn Tử Tự.”
“Hàn Tử Tự?” Trình Cửu Nhụ nghĩ nghỉ, “Viết như thế nào?”
Mạc Ly viết vào lòng bàn tay Trình Cửu Nhụ. Mỗi một nét chữ lại khiến hai đầu chân mày Trình Cửu Nhụ chau lại,“Chẳng lẽ là người đó? Nhưng thiên hạ này lắm kẻ trùng tên, còn manh mối khác không?”
Mạc Ly lấy miếng ngọc bối trong lòng ra, đưa cho Trình Cửu Nhụ.
Sau một hồi quan sát, Trình Cửu Nhụ vô cùng kinh ngạc: “Ngự Long lệnh?! Hắn đưa ngươi cái này?”
Mạc Ly nghi hoặc: “Đây không phải là một miếng ngọc bình thường à?”
Trình Cửu Nhụ lắc đầu: “Một khối ngọc quyết không hề đơn giản. Ngươi biết đây, thấy ngọc quyết như thấy môn chủ môn phái, không những ra lệnh được cho Thiên môn mà còn cả quần hùng võ lâm thiên hạ, sai đâu đánh đó.Vốn dĩ ta còn chút nghi ngờ, nhưng nếu hắn đã đưa thứ này cho ngươi, thân phận của hắn đã rõ ràng rồi.”
Trình Cửu Nhụ đưa ngọc quyết lại cho Mạc Ly. Y nhận lấy nó. Nghe Trình Cửu Nhụ giải đáp, không biết thì chẳng làm sao, nhưng biết rồi thì y rất coi trọng vật này.
“Hắn đưa nó cho ngươi, lại nói ra tên thật của mình, xem ra hắn đã gián tiếp cho phép ngươi biết thân phận của hắn.Hàn Tử Tự vừa mới tiếp nhận chức môn chủ Thiên môn từ người cha mới qua đời.Nhiều năm trước hắn theo Thiên Hữu cung bái Vô Tâm La Hán làm thầy, trong giang hồ người biết mặt hắn không nhiều lắm.
Thiên Môn là trụ cột của võ lâm bạch đạo, tuy phụ thân của Hàn Tử Tự vì tận lực đối đầu với ma đạo Nhất Ngôn đường mà hy sinh, nhất thời khiến chính đạo như rắn mất đầu, nhưng thế lực của Thiên môn trong võ lâm vẫn không thể khinh thường. Thêm nữa, cha hắn khi sinh thời vẫn đảm nhận chức minh chủ võ lâm, chưa tới đại hội võ lâm bốn năm một lần nên theo thông lệ, cũng do Hàn Tử Tự đại diện tiếp nhận.”
Mạc Ly hỏi: “Chẳng lẽ người bạch đạo bất mãn Hàn Tử Tự còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ to lớn nên mới nhân lúc thế lực của hắn chưa bình ổn, hạ độc thủ?”
Trình Cửu Nhụ vuốt cằm: “Rất có khả năng, giang hồ lòng người hiểm ác, mấy kẻ tự xưng danh môn chính phái, sau lưng ngấm ngầm giở trò, còn hèn hơn cả người trong ma đạo.”
Mạc Ly lo lắng: “Thảo nào lần này hắn bảo, trở về là một phen cửu tử nhất sinh…”Nghĩ tới ngày chia tay hôm đó, trái tim Mạc Ly như bị vạn đao dày xéo, “Cửu Nhụ, huynh nói xem, là vì hắn không muốn liên lụy tới ta nên mới…”
Trình Cửu Nhụ ngắt lời: “Có thể thôi, nhưng chuyện đó vẫn chưa thể giải thích động cơ hắn lại hạ Thể Hồ ti vào ngươi.”
Tâm trạng Mạc Ly rối bời, nhất thời không biết đáp sao.
“Sao ngươi không tự đi hỏi rõ, đỡ mất công nghi ngờ vẩn vơ.”
Mạc Ly chán nản: “Ta cũng có ý này, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết tìm hắn ở đâu?”
Trình Cửu Nhụ lên tiếng: “Chuyện giang hồ, bạn giang hồ. Dù ngươi không có cách, cũng đừng quên ta với Dược Lang, rồi cả bọn Tam Nương nữa, chúng ta lăn lộn bao lâu rồi.Chờ ta gửi một lời nhắn đã, có tin tức về sẽ đưa ngươi đi.”
Mạc Ly yên lòng hơn, cầm tay Trình Cửu Nhụ, “Cảm tạ.”
Bàn tay Mạc Ly hơi lạnh, chênh lệch với Trình Cửu Nhụ rất nhiều. Chàng vỗ vỗ mu bàn tay ấy, “Yên tâm, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”
Mạc Ly gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Trình Cửu Nhụ ra ngoài, khép cửa lại, “Mạc Ly, không biết lúc nào sốmệnh mới mang tới một người chân thành sưởi ấm ngươi…”
Phỏng chừng, tối nay Mạc Ly khó mà chợp mắt.
Danh sách chương