Sau màn phát sinh khi ngủ chung, Sửu Nô sửa giường cho Mạc Ly.

Mạc Ly chưa từng yêu đương hay phải đối mặt với những vấn đề liên quan, thế nên hễ thấy Sửu Nô, mặt y cứ nóng bừng lên nhưng lại không phải là vì xấu hổ, đành học đà điểu trốn tránh.

Mà Sửu Nô cũng chẳng nhiều lời, cũng không nài ép, cứ mặc kệ Mạc Ly vậy thôi.

Mấy ngày sau, hắn đứng chặn trước cửa phòng y.Định đóng cửa rồi, nhưng đóng mãi không được, Mạc Ly ngẩng đầu, tay Sửu Nô giữ lấy ván cửa.

“Ừm, có chuyện gì không?”

Bóng hắn to lớn, trọn vẹn phủ lấy y. Sửu Nô cúi đầu nhìn sâu vào mắt Mạc Ly, ánh mắt của hắn có chút áp bách, lại có chút khủng bố.Bàn tay từ ván cửa, vươn tới mặt y. Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại.

Có gì đó ám muội.

Trái tim Mạc Ly thắt lại, cũng chẳng biết đáp lại ra sao cho phải, mặt y cứ cúi gằm.

Nhìn bộ dáng y, Sửu Nô bất đắc dĩ, thở dài, “Ngươi còn muốn trốn ta tới lúc nào?”

Mạc Ly vặn vẹo ngón tay, cắn môi. Sửu Nô kéo y vào lòng, cất giọng, nghe có vẻ thực từ tốn: “Nước đã xách đầy mười vại cho ngươi, vốn định xách thêm, nhưng cũng không nên để lâu. Còn củi trong kho, mấy ngày nay ta cũng chẻ đủ cho ngươi dùng trong một năm…”

Mạc Ly hoảng hốt, ngẩng đầu lên: “Ngươi… đi sao?”

Sửu Nô im lặng hồi lâu, rồi nặng nề gật đầu.

Đôi mắt Mạc Ly ánh lên chút không đành: “Vậy, vậy sau này…có quay lại nữa không?”

Sửu Nô khẽ vuốt tóc y, “Ta cũng không biết. Nếu có thể, ta nhất định sẽ quay lại…”

Đôi mắt Mạc Ly mở lớn. Y bám lấy cánh tay Sửu Nô: “Gì chứ? Cái gì là ‘nếu có thể’? Lẽ nào người…”Ngay từ đầu, Mạc Ly đã biết, Sửu Nô vì ân oán giang hồ mà bị dồn vào hiểm cảnh. Lần này đại nạn không chết, nhất định hắn phải xóa sạch mối thù. Nhưng y chưa từng nghĩ rằng Sửu Nô có thể sẽ vì báo thù mà bỏ mạng.

Sửu Nô không đáp, siết chặt vòng tay, ôm lấy con người này. Chẳng biết đã qua bao lâu, vòng tay của hắn lỏng dần, rồi lại siết, cuối cùng, cắn răng quyết đẩy Mạc Ly ra.Không muốn lời từ biệt thêm dài, xúc cảm chia ly dâng đầy, chỉ làm bước chân ly khai thêm nặng nề.Nhưng vừa mới xoay đi, Sửu Nô lại phát hiện vạt áo bị Mạc Ly nắm chặt.

Hắn quay đầu.Ngón tay Mạc Ly nắm rất chặt. Y gầy gò, các khớp xương lại vì dùng sức trông càng thêm gầy.

“Đừng đi, có được không?” Giọng nói của y run rẩy, “Vì ngươi, không thì, coi như vì ta, bỏ qua hết thẩy được không?”Mạc Ly ngẩng đầu, đôi mắt vốn dịu dàng thiện lương, giờ gợn sóng.

Bàn tay Sửu Nô bao lấy tay y, “Ngươi phải biết, đây không chỉ là chuyện của cá nhân ta… Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”

Ánh mắt của hắn kiên định, tuy rằng thoang thoáng lộ ra ôn nhu, nhưng Mạc Ly hiểu, mình không thể ngăn được cước bộ của con người này.

Hôm nay từ biệt, chẳng lẽ sẽ là âm dương xa cách? Đừng nói năm tháng trôi qua, sông nướclúc cạn lúc đầy, nếu không còn nhìn thấy gương mặt của hắn, trái tim y sẽ đau thấu ra sao nhỉ?

Dùng dằng hồi lâu, nhiều lời vô ích, Sửu Nô dằn lòng, hạ quyết tâm gỡ bàn tay gầy ra khỏi vạt áo mình.Lưng vừa xoay lại, còn chưa kịp cất bước, đã bị hơi ấm bao lấy.Mạc Ly ôm chầm lấy hắn.Thân thể tiếp xúc, quyến luyến như ngày đông chung giường hôm nao.

“Buông ra.” Cảm giác được mái đầu nhỏ sau lưng khẽ lắc.Trán Sửu Nô nổi gân xanh,“Ta bảo buông ra.” Cảm giác được bố sam đã bị lệ nhuốm ướt đẫm.

Sửu Nô rít khẽ một cái, xoay người, cướp lấy đôi môi đang nức nở.Hắn dễ dàng ôm Mạc Ly lên, làm y chỉ có thể ôm lấy bả vai hắn. Nụ hôn vẫn điên cuồng, đôi môi Mạc Ly với hắn như mưa rào ngày nắng hạn.

Hơi thở càng thêm dồn dập.Tơ máu lấp kín đôi mắt Sửu Nô, “Giờ ngươi hối hận còn kịp.”

Mạc Ly vùi mặt vào ***g ngực Sửu Nô, hai tay kéo lấy vạt áo hắn.

Sửu Nô nào chịu nổi sự im lặng ám muội này. Nháy mắt, Mạc Ly đã bị lột hết xiêm y, *** trên giường.Sửu Nô cũng trút bỏ tất cả, để lộ thân thể ngăm đen rắn chắc, khiến Mạc Ly xấu hổ, mặt muốn xuất huyết.

Hắn ngậm lấy hồng anh trước ngực y, mút mát đến nhức nhối, khoái cảm đến tê dại.

Học y nhiều năm, đương nhiên Mạc Ly biết chuyện Long Dương giữa đàn ông với nhau. Nhưng hôm nay, chính y trải nghiệm thực tế, cũng hệt như con gái mới lấy chồng, vô cùng hoảng loạn.

Sửu Nô hôn dọc xuống, “Bỏ tay ra nào.”

Ra Mạc Ly vẫn lấy tay che đi hạ thể. Dù sao thì để Sửu Nô thấy nơi tư mật của mình cũng khiến y ngượng ngùng lắm, “Ta, ta…”

Có phần mất kiên nhẫn trước sự lúng túng của Mạc Ly, Sửu Nô chụp lấy tay y, kéo lên đầu đè xuống.Hắn dùng đầu gối tách đùi y ra.

“Ngươi, ngươi đừng nhìn…”Trông thấy Sửu Nô nhìn thẳng vào hạ thân của mình mà bất động, Mạc Ly xấu hổ cực độ, nghiêng mặt qua một bên.

Sửu Nô nâng cằm y lên, “Xấu hổ cái gì, để ta thưởng thức ngươi.”

Dứt lời, môi lại hôn môi.

Mạc Ly thật sự động tình rồi, Sửu Nô cũng đã vận sức chờ phát động. Hắn cúi đầu, muốn công thành đoạt đất.Tiếng lẩm bẩm mơ hồ “Vì sao… vì sao lại nguyện ý…?” xen lẫn động tác.

Mạc Ly luồn tay vào mái tóc dày của hắn, “Nếu, nếu ngươi còn bận lòng, đừng cam tâm chết đi, được không…?”Đôi mắt linh động như nai con mang theo chút ai oán. Chân thành như vậy, thiện lương như vậy nhìn Sửu Nô, khiến trái tim hắn bị vạn quân trọng vật lung lay.

Hoàn toàn chiếm lấy thân thể này, Sửu Nô hôn lên hạt lệ trào ra nơi khóe mắt Mạc Ly, “Ly Nhi, ta phải làm gì mới tốt cho ngươi? Ly Nhi, Ly Nhi…”

Hôn cuồng dã, luật động không ngừng.

Mạc Ly đã sớm bị chôn vùi giữa những xúc cảm cuồn cuộn kéo tới. Làm sao y có thể nghe ra thâm ý của Sửu Nô?Điều y có thể làm, chỉ là khẩn thiết ôm chặt cánh tay hắn, bất lực thần phục dưới thân hắn mà thôi.

Nến đã tàn, một lần nữa màn được vén lên, kích tình qua đi, Mạc Ly kiệt sức dựa vào lòng Sửu Nô.Đột nhiên, một cái gì đó thực lạnh áp lên da y, Mạc Ly mở mắt, sờ sờ khối ngọc trên ngực: “Đây là…”

Sửu Nô chỉnh lại dây đeo khối ngọc cho vừa vặn.Mặt ngọc trong suốt, phần đỉnh đầu ẩn hiện sắc lục, là kỳ vật hiếm thấy, “Giờ ta chẳng có gì nên hồn, chỉ có thứ này do phụ thân truyền lại, tặng cho ngươi.”

Mạc Ly nhỏm dậy, “Không được, chẳng phải người ở đây ai cũng đeo ngọc bội hộ thân sao? Lần này ngươi rời đi nguy hiểm khó lường, đưa cho ta rồi ngươi phải làm sao?”

Sửu Nô không để tâm, kéo Mạc Ly nằm xuống, để y gối đầu lên tay mình, “Không sao, mạng ta lớn, chết không nổi, ta chỉ lo cho ngươi thôi…”

Nhìn y vẫn thất thần, Sửu Nô lại nổi tà tâm. Hắn luồn tay tới hậu huyệt Mạc Ly gãi gãi, áp má vào gáy y cọ cọ.

“Bỉ ổi, ta đang lo cho ngươi, ngươi còn định giở trò gì?!”Vỗ nhẹ một cái lên mặt Sửu Nô, y ngồi dậy, kéo tấm chăn che thân, xuống giường đi giầy.

Sửu Nô nhấc nửa mình, nhìn Mạc Ly, ánh mắt thâm sâu, im lặng.Mạc Ly bước tới ngăn ngầm, mở cơ quan, lấy ra khối long thủy ***.

Dưới ánh đèn, long thủy *** trong tay y lấp lánh, trong bóng đêm óng ánh sắc vàng.Quay lại giường, y đeo sợi dây lên cổ Sửu Nô, “Không thể không có vật hộ thân, thứ này dù không bằng ngọc bội của ngươi, nhưng cũng là di vật cha mẹ ta để lại. Giờ tặng ngươi, hy vọng họ có thể phù hộ ngươi bình an…”Nói đến nửa sau, thanh âm trở nên nghẹn ngào, Mạc Ly ngoảnh mặt, lặng lẽ gạt lệ.

Sờ sợi dây trước ngực, Sửu Nô siết lấy Mạc Ly vào lòng, “Vì những lời này, ta nhất định trở lại, Ly Nhi, nhất định sẽ trở lại…”

Thân thể Sửu Nô lại tiến tới, một lần kích tình nữa khiến Mạc Ly chống đỡ không nổi. Vất vả mãi Sửu Nô mới buông tha cho y, đôi mắt Mạc Ly díp lại.

Sửu Nô khều khều vành tai y, xùy xùy con sâu ngủ, “Ban nãy đã nói tên thật cho ngươi, có nhớ không vậy?”

Mạc Ly gạt bàn tay phiền nhiễu của Sửu Nô, “Đừng quấy nữa, nhớ rồi…”

“Vậy ta tên gì?”Hơi thở ấm áp phả lên mặt, vừa nhột, vừa dễ chịu.

“Ưm…Hàn Tử Tự…”

Chung quanh cuối cùng cũng tĩnh lặng hoàn toàn, Mạc Ly như nguyện chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là, lúc tỉnh lại, bên gối đã không còn hơi ấm của người ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện