“Chỉ cần cậu thích là tốt rồi.” Bên kia đầu dây, Anh Lê dịu dàng nói.
Thực sự, chỉ cần Liên Y thích món quà ấy là tốt rồi, Anh Lê rất hi vọng khi cậu thấy nó, sẽ mỉm cười.
Qua tết âm lịch, số lần Lý Liên Y đến chơi nhà Anh Lê tăng lên, hầu như thứ sáu nào hai người cũng gặp nhau, dần dần cũng đã chịu nói chuyện với anh.
Vì cuộc hẹn đặc biệt mỗi dịp cuối tuần này, Anh Lê đã thay đổi một chút kế hoạch sinh hoạt nghỉ ngơi của mình, cũng cố gắng sắp xếp để không có lịch gặp khách hàng nào vào thứ sáu.
Thấy Lý Liên Y cùng mình càng ngày càng trở nên thân quen hơn, Anh Lê cũng mong rằng cậu sẽ luôn thấy thoải mái tự tại khi ở nhà mình.
Một buổi chiều cuối tuần nọ, Anh Lê đem ra một tập ảnh chụp rất lớn cho Lý Liên Y xem.
“Nhiều như vậy…” Nhìn trên bàn trà bày la liệt toàn ảnh chụp, Lý Liên Y hướng ánh mắt tò mò nhìn Anh Lê.
Anh cười nói: “Tôi thích đi nơi này nơi nọ chụp ảnh, trong này có rất nhiều là ảnh chụp phong cảnh.”
Lý Liên Y lấy một quyển album, mở ra.
Quả nhiên, đều là ảnh chụp phong cảnh.
Góc chụp rất đẹp, có cảm giác như đang xem tạp chí địa lý quốc gia vậy.
Sông núi, cây cỏ cát đá, phong thổ, lần lượt hiện ra trước mắt.
Ảnh chụp của Anh Lê rất giản dị, không phải kỹ xảo gì khoa trương, mà là tất cả những gì được ghi lại chân thực qua cái nhìn của anh.
Ở một bên, Anh Lê nói: “Ngày nay có máy ảnh kỹ thuật số, nhỏ gọn, dễ dàng mang theo bên người, nhưng không biết vì sao, tôi lại vẫn thấy thích dùng máy chụp bình thường hơn, ghi lại những phong cảnh mà mắt mình nhìn thấy, đem những gì chỉ hiện ra trong nháy mắt lưu giữ thành hình ảnh vĩnh viễn. Thực ra, những gì dù chỉ là thoáng qua, chỉ cần lòng người lưu tâm, một nháy mắt nào đó cũng có thể trở thành hồi ức tốt đẹp.”
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y ngẩng đầu, nhìn anh một lúc.
Đôi mắt đen trong sáng, sóng mắt như nước một khắc xẹt qua trong cái nhìn của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Anh Lê nhận ra rằng Lý Liên Y hiểu được lòng anh đang suy nghĩ điều gì.
Một tập lại đến một cuốn, Anh Lê ngồi bên cạnh giới thiệu cho Lý Liên Y nghe.
Mỗi bức ảnh đều có ghi thời gian và địa điểm chụp, Lý Liên y nhìn nhìn, ngạc nhiên thốt lên: “Anh đi nhiều nơi thế cơ à…”
Anh Lê gật đầu, “Đúng vậy, từ khi còn học cao trung, tôi đã tận dụng những ngày nghỉ để đi đây đó, trong nước hầu như đều đã đi qua hết, nước ngoài cũng đã đến một vài nơi. Đôi khi là nơi đã định trước, thỉnh thoảng lại không có đích đến từ trước, đi tới đâu chụp tới đó.”
Từ những bức ảnh, có thể thấy Anh Lê quả thực đã đi đến hầu như là khắp nơi trên đất nước, phía bắc, anh đã đi qua vùng sa mạc Hắc Long Giang (*); phía nam là quần đảo Nam Sa (**); hướng đông, toàn bộ vùng thành thị duyên hải cũng đã từng ghé qua; cả vùng cao nguyên phía tây đều lưu lại dấu chân của Anh Lê; thị trấn Giang Nam, thành cổ tây bắc, cửa khấu phía bắc Trường Thành, đều đã đi đến.”
Rất nhiều địa phương có thắng cảnh nổi tiếng như sông Li Giang (4*), Cửu Trại Câu (5*), Ngọa Long (6*), đều có ảnh chụp lưu niệm.
Nhìn ảnh chụp, ngay cả Anh Lê cũng thấy bùi ngùi, “Đọc vạn quyển sách, không bằng đi nghìn dặm đường. Mấy năm nay, tôi đi qua bao cảnh núi non sông nước, từ đó học tập được rất nhiều. Tầm nhìn muốn vươn xa, hoài bão phải rộng mở.”
Nhìn theo động tác lật xem ảnh của Lý Liên Y, Anh Lê nghĩ, tuy là có thể chưa được tận mắt nhìn thấy, nhưng Liên Y nhất định… biết những địa phương này.
Anh Lê nhìn cậu, thử thấp giọng nói: “Kỳ thực, cậu cũng có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút…”
Lý Liên Y ngừng lật giở mấy bức ảnh đang cầm trên tay, im lặng một lúc, sau đó cúi đầu.
Anh Lê không nói gì nữa, trong lòng có chút hối hận, có lẽ mình lại hơi nhanh quá rồi.
Hiện tại, nói chuyện này với Liên Y, hình như là không thích hợp.
“Muốn đến xem phòng chụp của tôi không?” Anh Lê muốn phá tan bầu không khí nặng nề này, liền hướng Lý Liên Y nêu ý tưởng.
“Vâng.”
Anh Lê tự lắp đặt thiết bị trong một gian phòng, ảnh chụp đem về tráng rửa ở trong này.
Nhìn lên cái giá sắp xếp ngay ngắn dung dịch rửa ảnh, còn có một cái bệ chứa nước tẩy cùng một vài thiết bị mà cậu không biết tên, Lý Liên Y vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Anh Lê lần lượt giải thích cho cậu.
Sau đó, anh dẫn cậu vào thư phòng.
Thư phòng của Anh Lê trên tầng hai, phòng ngủ ngay bên cạnh, diện tích rất lớn, hai bên tường là hai giá sách chiều cao và chiều rộng y hệt nhau, sách được sắp xếp thành hàng chỉnh tề, ở giữa phòng, ngay sát cửa sổ là bàn làm việc, máy vi tính và máy fax, có cả một bộ bàn ghế để tiếp khách.
“Anh thường làm việc trong này à?” Lý Liên Y hỏi.
“Thỉnh thoảng.”
Lý Liên Y vươn tay quay quay mô hình địa cầu trên bàn học.
“Sách nhà cậu so với nhà tôi chắc cũng nhiều không kém.” Anh Lê ngồi trên sô pha trong thư phòng, hỏi Lý Liên Y đang ngẩng đầu trước giá sách.
“Vâng,” Lý Liên Y gật đầu, “Cao bằng giá sách của anh, cái thang cũng giống.”
Anh Lê quét mắt về phía cái thang đặt trong góc phòng. Giá sách rất cao, muốn lấy được mấy quyển sách ở tầng trên cùng thì phải bắc thang lên.
Cậu bé này, vậy nhưng khả năng quan sát thực rất khá.
“Cậu muốn uống trà trong này không?” Anh Lê hỏi.
Lý Liên Y ghé đầu qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ở đó là sân sau, có thể thấy được vườn hoa hồng của Anh Lê.
“Được.”
Lúc cùng ngồi uống trà, Lý Liên Y hỏi: “Anh hợp tác làm ăn cùng người anh nào của tôi?”
“Sao cậu lại nghĩ nhất định tôi có hợp tác làm ăn với anh trai cậu?” Anh Lê nghe xong, không khỏi cười hỏi lại.
“Biết chứ. Dù anh có làm trong lĩnh vực nào, chắc chắn cũng sẽ hợp tác với một người anh nào đó của tôi.”
Anh Lê nghĩ muốn bác lại, nhưng rồi lại thôi, vì anh biết lời này là đúng. Tập đoàn Lý thị có thể coi như một hoa thương thủ phủ(gia đình số một trong kinh doanh), có cổ phần trong hầu khắp các công ty xí nghiệp đủ loại ngành nghề. Nếu như không hợp tác cùng họ thì chỉ có thể nói chứng tỏ công ty đó còn chưa có đủ quy mô cùng tư cách.
“Tôi và nhị thiếu gia tương đối quen biết.”
“A, là anh hai.”
“Quy mô kinh doanh của anh chắc rất lớn?” Lý Liên Y lại hỏi.
Anh Lê suy nghĩ một chút, “Còn phải xem anh hai của cậu có chiếu cố tôi không đã.”
“Vậy anh cần phải cố gắng.”
Anh Lê không khỏi cười thầm trong lòng, cậu bé này, thế nhưng trên người lại tồn tại một loại ngạo khí (kiêu ngạo) rất đặc biệt.
Có lẽ cũng chính phần kiêu ngạo này đã làm nên một Lý thị thành công xuất sắc như vậy.
Tuy rằng Liên Y còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là người trong gia tộc Lý thị.
Anh Lê càng nhìn, càng cảm thấy cậu thiếu niên an tĩnh nhu thuận trước mắt rất đặc biệt. Cậu ấy mặc dù yên lặng trầm tĩnh nhưng lại không cứng nhắc, để ý kĩ thì, giữa đôi con người đen bóng luôn xẹt qua một tia sáng linh động, khiến người khác có thể cảm giác được, ở cậu có một cỗ khí thế hoàn toàn không giống người thường.
Anh Lê đã từng phán đoán thầm trong lòng, Lý Liên Y có khuynh hướng trầm mặc và tự khép kín bản thân, sau một thời gian quá dài, cậu đã hoàn toàn phủ định bản ngã ban đầu của mình.
Cậu thiếu niên trước mắt, nếu không tự khép kín mình như thế, khẳng định sẽ là một người có chỉ số thông minh rất cao cùng khả năng tính toán nhanh nhạy.
Cậu chỉ là đóng lại cánh cửa tâm hồn mình, không muốn giao hòa cùng người ngoài, cũng không đến trường. Nhưng điều này tuyệt đối không khiến cậu không tiếp nhận được tri thức, mà vừa vặn ngược lại, Lý Liên Y nhất định rất hiểu biết, thậm chí cùng tuổi cậu rất ít người đạt được như thế.
Hiện tại trên người Lý Liên Y đã tràn ngập ánh linh quang không khỏi khiến người chú ý, nếu như cậu chịu mở lòng, nhất định sẽ đạt được thành công.
Nhìn đồng hồ, đã đến ba giờ.
Anh Lê hỏi Lý Liên Y, “Cậu… muốn ở lại dùng cơm không? Tay nghề của tôi không tồi đâu.”
Lý Liên Y suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Cảm ơn anh, để lần sau hẵng tính.”
Anh Lê trong lòng thoáng một tia thất vọng.
Sau, Anh Lê gọi điện cho Lý Khỉ Lục hẹn nàng cùng đi dùng bữa.
Trong một nhà hàng tư nhân, dưới ánh đèn êm dịu cùng bầu không khí yên bình, Anh Lê và Lý Khỉ Lục ngồi trong một góc khuất của nhà hàng, cùng nhau dùng bữa.
Lúc gọi món, Lý Khỉ Lục nói: “Nếu để người quen nhìn thấy hẳn sẽ nghĩ chúng ta có quan hệ không bình thường đó.”
Anh Lê cười nói: “Tôi là người biết nắm bắt cơ hội(QT – ‘biết thời biết thế’: biết tận dụng cơ hội có lợi cho mình).”
“Tôi đây cũng rất biết nắm bắt cơ hội nha.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, tựa như mấy trò đùa giỡn của trẻ con tiểu học.
Nếm thử món cá chình Anh Lê đề cử , Lý Khỉ Lục gật đầu, “Ừm, mùi vị khá tuyệt.”
“Tôi đã ăn và thấy ngon, muốn cô nếm thử, nhà hàng này tuy hơi nhỏ nhưng tay nghề đầu bếp quả thực rất khá.”
“Anh rất biết hưởng thụ cuộc sống.” Lý Khỉ Lục nhận xét, tặng cho Anh Lê một cái nhìn thán phục.
Anh Lê nở nụ cười, “Sống một mình, đương nhiên phải biết cách chiếu cố chính mình.”
“Cũng rất biết cách chiếu cố người khác.” Đây là lời nhận xét thực lòng của Lý Khỉ Lục, Anh Lê quả thực rất biết cách chăm sóc mọi người.
“Quan tâm đến bạn bè là việc nên làm.” Anh Lê nói như vậy.
Ăn xong món chính, trong lúc nhâm nhi điểm tâm ngọt, Anh Lê đem suy nghĩ của mình nói ra, “Khỉ Lục, tôi nghĩ, có thể để Liên Y ở nhà tôi dùng cơm được không, là bạn bè tôi rất muốn mời cậu ấy thỉnh thoảng ở lại dùng bữa cơm nhạt.”
Lý Khỉ Lục nháy mắt, “Oh, vậy là anh vào bếp?”
“Đương nhiên, tay nghề tôi không tồi đâu nhé.”
Lý Khỉ Lục chần chừ một lúc, “Anh đã đề cập qua với thằng bé chưa?”
“Có nói qua, cậu ấy… hình như không đồng ý lắm.”
Lý Khỉ Lục gật đầu, “Từ năm mười sáu nó đã không thích ăn uống bên ngoài.”
“Vì sao?”
Lý Khỉ Lục áy náy cười cười, “Tôi cũng không rõ, những chuyện như thế này, hỏi thằng bé nó cũng không chịu nói.” Đáp lời, giọng điệu Lý Khỉ Lục lúc này khẽ lộ ý hờn giận, “Gia đình chúng tôi có mấy nhóc tiểu quỷ rất khó chiều, đến đau đầu. Các anh trai lại cưng chiều chúng nó, không còn cách nào khác a.”
“Trẻ con là vậy mà.”
Lý Khỉ Lục bày ra tư thái của một chị lớn, “Cái gì mà trẻ con, bọn chúng đều đã đại học hết rồi mà tính tình vẫn như lũ trẻ con.”
“A, vậy tôi sẽ hỏi lại cậu ấy vậy.”
“Nếu nó đồng ý ở lại, phiền anh báo với quản gia của chúng tôi, bác Kim, một tiếng.”
Anh Lê lại hỏi: “Liên Y cậu ấy… hình như không đến trường?”
Lý Khỉ Lục cười khổ, “Liên Y? Nó không chịu đến nơi có nhiều người. Mấy năm nay, việc học tập đều do anh trai phụ trách, các anh ấy thay phiên nhau dạy nó.”
Anh Lê không khỏi kinh ngạc tán thán, “Ồ, vậy giống như giáo sư còn gì.”
Một nhà Lý thị đều là những thanh niên vừa có sắc vừa có tài, ai ai cũng tiếng tăm lừng lẫy trong thương giới, được bọn họ dạy dỗ là chuyện rất nhiều người nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Lý Khỉ Lục nghe lời nói đùa của Anh Lê liền mỉm cười, “Đâu có, bất quá là chút ít tri thức học vấn, lễ nghi vân vân. Tâm lýcủa Liên Y so với bạn bè cùng tuổi có chút khác biệt, các anh ấy chủ yếu chỉ hướng dẫn nó một vài kiến thức ngoài sách vở.”
Anh Lê nghe Lý Khỉ Lục nói vậy, gật đầu: “Nói như vậy, điều mà tôi nghĩ quả không sai.”
“Cái gì?”
Anh Lê nhìn Lý Khỉ Lục, nghiêm túc nói: “Lúc đầu tôi cho rằng Liên Y có khuynh hướng tự khép kín bản thân, hiện tại tôi có thể khẳng định cậu ấy không đến mức độ đó, hơn nữa, cậu ấy còn có chỉ số thông minh rất cao và khả năng tính toán tốt. Tôi nghĩ, cậu ấy chỉ là sợ một điều gì đó mà tạm đóng tâm hồn mình lại thôi.”
Lý Khỉ Lục nghe đến đó, vô cùng ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt chậm rãi trở nên u buồn, “Vâng, anh nói không sai.”
Anh Lê vội phân trần: “Xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý rình mò chuyện riêng tư của người khác, tôi tuyệt đối không…”
Lý Khỉ Lục đặt tay lên cánh tay anh, ý bảo anh không cần phải giải thích, “Tôi tin anh, tôi tin lời anh nói, tôi biết… anh đã cho tôi xem và biết tất cả, vậy nên tôi tin tưởng vào nhân phẩm của anh, bằng không, tôi đã không đồng ý cho Liên Y kết bạn với anh rồi.”
Anh Lê cảm động đáp: “Cảm ơn vì cô đã tin tưởng.”
Lý Khỉ Lục hé môi cười, “Anh Lê, anh quan tâm em trai tôi như vậy, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.”
Anh Lê khẽ thở dải, nhìn nàng nói: “Tôi thấy mình cần phải giúp cậu ấy mở cánh cửa tâm hồn. Có lẽ, tôi muốn làm chút gì đó, để cậu ấy đừng trở nên giống như tôi.”
Lý Khỉ Lục mơ hồ không hiểu nhìn anh, “Anh Lê…”
Anh Lê buồn bã đáp: “Bản thân tôi, cũng có cánh cửa không muốn bước qua.”
Lý Khỉ Lục không khỏi tò mò, người đàn ông thoạt nhìn phóng khoáng lạc quan mà nhiệt tâm này, nội tâm anh ta liệu có thể có vấn đề ngăn trở gì.
“Là do hồi ức nào đó không vui?”
Anh Lê trầm mặc một hồi, hướng Lý Khỉ Lục này tỏ tâm sự của chính mình, “Tôi… không dám nói đến chuyện yêu đương, hẳn là nên nói, tôi không tin vào tình yêu…”
Lý Khỉ Lục kinh ngạc, mất một lúc không biết nói gì, một lát sau, nàng mới khẽ hỏi: “Có phải vì, đã từng bị tổn thương?”
Anh Lê lắc đầu, “Không phải.”
Lý Khỉ Lục càng thêm bối rối không biết giải thích thế nào: “Vậy vì sao… vì sao lại không tin? Anh sao lại biết được…”
“Bởi vì tôi đã từng chứng kiến, rất nhiều…”
Lời tâm sự của Anh Lê, khẽ khàng bày tỏ.
“Nhớ hồi học cao trung, ba năm ấy, bạn bè cùng lớp với tôi quan hệ vô cùng tốt đẹp, coi nhau như anh chị em trong nhà, nhưng ngoại trừ tôi, hầu như tất cả mọi người đều từng bị thương tổn trong tình cảm. Ngay cả thầy chủ nhiệm của chúng tôi cũng đã từng nói, khóa học sinh này cứ như bị hạ thần chú vậy, ai cũng không thoát khỏi ma chú của ái tình.”
Lý Khỉ Lục thu lại biểu tình, lẳng lặng lắng nghe.
“Khoảng thời gian học cao trung, nhiều người bạn học của tôi đã bắt đầu mơ hồ biết yêu, rồi dần dần xuất hiện những rắc rối phức tạp. Sau khi tốt nghiệp, hầu như lớp chúng tôi đều vào đại học Hương Đảo, ngay trong năm thứ nhất, đã có một người đau khổ vì tình mà nhảy lầu tự sát.”
Lý Khỉ Lục nghe đến đây, thoáng cái hai mắt mở to, thân thể không khỏi rùng mình một cái.
Vẻ mặt Anh Lê đã trở nên bi thương, “Nhìn người bạn tốt ngập trong vũng máu, chúng tôi đều cảm thấy đau xót, cô ấy là một cô gái đáng yêu, nhưng lại chọn con đường quá mức cực đoan, chẳng màng đến những người yêu thương mình, bạn bè, người thân của cô ấy. Rốt cuộc, cô ấy đã không vượt qua được nỗi khổ đau tình ái. Sang năm thứ hai, lại có một nam sinh cắt cổ tay, cậu ta chết ngoài cửa ký túc xá. Phải chi có ai đó, nếu có một ai đó đi qua nhìn thấy được, có lẽ đã cứu được cậu ấy, thế nhưng, đêm lạnh lẽo như thế, nào ai biết còn có một kẻ đang đau đớn, ngồi ngoài kia…”
Lý Khỉ Lục nhíu mày, cảm thông cúi đầu nhìn Anh Lê.
“Lớp học cũ này của tôi, chuyện yêu đương của mỗi người đều rất éo le, thực làm cho người khác kinh hãi. Kẻ bị người yêu vứt bỏ, về sau chẳng thể gượng dậy nổi; kẻ cuồng dại thương nhau nhưng cuối cùng lại phải đi lấy người khác, chia đôi nẻo đường; kẻ bị lừa dối, mất đi cả tâm hồn lẫn thể xác; kẻ ngay trước lúc kết hôn mới biết vợ mình đã từng lập gia đình; có kẻ mến nhau, không được gia đình chấp thuận, kiên quyết phản đối, cuối cùng đành chết vì nhau; có một đôi yêu nhau chết đi sống lại, phân phân rồi lại hợp hợp, suốt bao nhiêu năm dằn vặt nhau, cuối cùng tưởng như sắp sửa cũng thành cây liền cành (kết làm vợ chồng) thì mỗi người một ngả, không bao giờ gặp lại. Bạn bè cùng lớp này của tôi, cả trực tiếp và gián tiếp vì tình mà chết, thì đã có đến bảy người…”
Lý Khỉ Lục vừa nghe, mắt mở to. Đây quả thật là một con số khiến người ta khiếp sợ.
Anh Lê lại nói tiếp: “Có một người bạn nói rằng, chuyện của chúng tôi, nếu đem đi dựng thành phim truyền hình dài tập, bảo đảm nội dung các tập sẽ không bao giờ bị trùng nhau.”
Lý Khỉ Lục không khỏi nhớ lại, lần kia Anh Lê an ủi người bạn thất tình của nàng, anh bảo đó là việc đã quá quen thuộc đối với anh, hiện tại, nàng đã hiểu rõ.
Anh Lê tiếp tục: “Tôi là bạn của họ, đứng ngoài chứng kiến mà hiểu được một đoạn tình cảm này, thời gian đầu là những ngọt ngào chớm nở, sau cùng, cảm tình dần đổi thay, khiến người con gái dịu dàng và người con trai hào sảng ngày nào đều trở nên căm hận nhau, có người thậm chí còn muốn dồn đối phương vào chỗ chết, hoàn toàn thay đổi, khiến người khác cũng phải kinh hoàng. Chứng kiến màn kịch sống ngay cạnh như vậy, tôi… đã chẳng thể tin vào tình yêu nữa.”
Lý Khỉ Lục muốn phủ nhận, muốn nói với anh rằng “Không nên như vậy”, thế nhưng, chẳng thế nói nên lời.
“Tôi biết, khi yêu nhau, họ rất hạnh phúc, thế nhưng… thế nhưng… rốt cục…”
Giữa cuộc sống đô thị, những người thương tổn vì tình cảm quả thực nhiều lắm.
“Tôi nghĩ, tôi không thể bắt đầu một tình yêu, tôi sợ… sợ sự đổi thay…”
“Đó là lý do vì sao anh không tin…”
Nghe Lý Khỉ Lục nói như vậy, Anh Lê gật đầu, “Phải. Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra mình căn bản không thể bắt đầu được, vậy nên luôn nói rõ ràng với đối phương trước, không thể quá gần gũi. Kỳ thực tôi cũng rất mong muốn có thể vui vẻ hẹn hò, nhưng cuối cùng, đều chỉ là hợp rồi lại tan…”
Nói đến đây, anh cười khổ, “Hiện tại, tôi có thể an ủi họ những lúc đau khổ, nếu ngay cả tôi cũng… Thật không biết sẽ phải làm thế nào để khuyên giải họ đây.”
Lý Khỉ Lục khẽ buông tiếng thở dài.
“Chính vì không tin vào tình yêu, tôi đóng lại tâm tư mình. Rồi quen biết Liên Y, thấy cậu ấy cũng khép chặt tâm hồn, tôi hiểu rõ loại cảm giác này, mới nghĩ, thứ tôi cần có lẽ chính là thời gian, và tôi muốn giúp đỡ Liên Y.”
Lý Khỉ Lục cầm tay Anh Lê, “Cảm ơn anh.”
“Đừng nói như vậy, có khi tôi lại chẳng giúp được gì.”
“Tôi biết anh thật tình coi Liên Y là bạn bè, cho nên mới muốn cảm ơn anh.”
Anh Lê thành khẩn nói: “Tin tưởng tôi, tôi sẽ không tùy tiện hỏi Liên Y chuyện gì, cậu ấy không muốn nói, tôi sẽ không cố hỏi.”
Lý Khỉ Lục cười rộ như muốn để Anh Lê được yên tâm.
Lại một lần Liên Y đến chơi, Anh Lê lại mời cậu ở lại dùng cơm.
Vẫn là lắc đầu.
Anh Lê cảm thấy thực thất bại.
Âu cũng là đáp án trong dự liệu. Lý Liên Y xuất thân trong gia đình giàu có, thứ không thiếu nhất chính là tiền, muốn thứ gì người nhà đều lập tức đáp ứng.
Lại một đoạn thời gian tiếp xúc, Anh Lê cảm thấy Lý Liên Y ngoại trừ vẻ ngoài lộ ra chút ngạo khí đặc biệt, còn lại quả thực là một đứa trẻ rất tốt, không mắc bệnh công tử như nhiều kẻ nhà giàu khác.
(*) Hắc Long Giang: tên một tỉnh thuộc Đông Bắc Trung Quốc.