Editor: Mặc Uy

Beta: Lan Lan

Thẩm phu nhân và Diệp phu nhân cùng đạt được thoả thuận hữu nghị, cầm vé dắt nhau vào rạp chiếu phim.

Thẩm Độ đã lên kế hoạch từ trước, đầu tiên đặt một phòng tình nhân nên không cần lo lắng bị người khác phát hiện. Sau khi Diệp Nam Kỳ đi vào với hắn mới muộn màng phát hiện, có chút ngượng ngùng.

Thật ra xem phim cũng chẳng có gì, nhưng...  xem phim anh diễn với Thẩm Độ có hơi kỳ quái.

Cũng may lần này vai nam phụ anh diễn không có gì kỳ quái cả.

Diệp Nam Kỳ cảm thấy may mắn, may mắn Thẩm Độ không biết trước đây anh từng diễn vai trai bao.

Trước khi chiếu phim, Thẩm Độ ôm Diệp Nam Kỳ dựa vào sô pha, dường như vui đùa nói: "Vẫn luôn muốn cùng em xem bộ phim em diễn. Có rất nhiều fan trên mạng nói nếu có thể xem bộ phim nam thần đóng cùng với nam thần thì chết cũng không tiếc. Bảo bối, hình như anh cũng chết không hối tiếc rồi."

Diệp Nam Kỳ lạnh mặt trừng hắn, huých hắn một cái: "Chết cái gì mà chết, dám treo loại lời thiếu đánh này bên miệng. Con gái nhà người ta là theo đuổi thần tượng, em là chồng của anh, so sánh cái gì?"

Thẩm Độ nghiêm túc nói: "Sau khi xem phim em diễn, anh đã thành công từ nhan phấn [1] thành fan trung thành. Diệp tiên sinh, như vậy tôi có thể ngủ với anh không? Nghe nói được ngủ với nam thần cũng là việc khiến người ta... Sống không uổng phí."

[1] nhan phấn: ngôn ngữ mạng trong giới giải trí, chỉ ngưng người hâm mộ chỉ thích thần tượng vì nhan sắc.

Diệp Nam Kỳ không khách khí với hắn, mặt không biểu tình: "Anh ngủ còn ít?"

Thẩm Độ nhìn anh chằm chằm, ngày hạ quần áo mỏng, Diệp Nam Kỳ cách rất gần, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ nhìn thấy mấy điểm đỏ đỏ trên ngực, đều là chính miệng hắn mút ra. Chỉ một thoáng hắn đã thấy mỹ mãn, vẻ mặt lưu manh: "Ngủ không đủ."

Ba hoa qua lại một lúc, phim bắt đầu chiếu.

Diệp Nam Kỳ là nam phụ thứ tư, tuy tính cách nhân vật xuất sắc nhưng đất diễn không phải quá nhiều, dù sao cũng chỉ là vai phụ, không thể nào giọng khách át giọng chủ.

Vốn tưởng rằng Thẩm Độ đi xem phim chỉ là kiếm việc để làm, trong quá trình chắc chắn sẽ quấy rối vô số, không ngờ Thẩm Độ xem rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, chỉ vòng tay bên hông anh, ôm eo nhỏ của anh, luyến tiếc không muốn buông ra.

Cốt truyện của phim không tệ, chế tác lại hoàn mỹ, đánh giá cũng không tồi. Thoạt nhìn Diệp Nam Kỳ có vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng chỉ thấy tư vị phức tạp.

Anh thích đóng phim, nhưng chờ khi mọi việc kết thúc, anh còn có thể tiếp tục ở lại giới nghệ sĩ hay không, hoặc có thể nói là tiếp tục đóng phim hay không đều là vấn đề.

Xem được một nửa, Thẩm Độ đột nhiên hỏi: "Nam Nam, kết cục của Thôi Hạo là gì?"

Diệp Nam Kỳ nhìn chính mình trên màn ảnh chằm chằm --- thần thái biểu cảm đều là một người khác. Anh cười nói: "Còn chưa xem xong, tiết lộ kịch bản nhiều không thú vị."

Thẩm Độ nói: "Chỉ là anh có dự cảm không tốt."

Diệp Nam Kỳ quay đầu lại nhìn hắn: "Phải, cuối cùng hắn chết."

Một lúc lâu sau Thầm Độ không hé răng.

Phim chiếu được hai phần ba, Diệp Nam Kỳ sắm vai Thôi Hạo phải yểm trợ vai chính, một quả bom ném xuống kéo theo toàn bộ người trong kho hàng chết. Chết không toàn thây, vô cùng bi thảm.

Diệp Nam Kỳ cảm thấy cánh tay đặt ở hông anh siết chặt, siết eo anh đến suýt gãy, hô hấp không thuận. Quay đầu nhìn Thẩm Độ, sắc mặt âm trầm còn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, trong ánh mắt còn sót lại rõ ràng là lo sợ và suy nghĩ không yên, anh vừa buồn cười lại thấy bất đắc dĩ: "Chỉ là phim mà thôi, Thẩm tiên sinh đừng nhập vai như vậy, anh chưa goá vợ đâu."

Thẩm Độ bỏ qua ánh mắt bên cạnh, không hề nhìn màn ảnh, vùi đầu ở cần cổ Diệp Nam Kỳ, hơi thở phun ra ấm áp: "Nam Nam, anh vừa mới nghĩ, nếu anh tới chậm, em cũng sẽ như vậy..."

Diệp Nam Kỳ vỗ vỗ sau lưng hắn trấn an.

Thẩm Độ ngẩng đầu, hốc mắt thế mà lại đỏ lên: "Từ sau khi biết chuyện của em, anh thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy em liều mạng với những người đó, thấy em cùng chúng đồng quy vu tận."

Sức lực của một mình Diệp Nam Kỳ không thể đánh bại những kẻ đó, anh đã từng một mình chiến đấu hăng hái, cuối cùng trừ cái chết, anh cũng không còn con đường nào khác.

Diệp Nam Kỳ thấp giọng lặp lại: "Không đâu."

Thẩm Độ rất nghiêm túc nói: "Nam Nam, gia huấn của nhà họ Thẩm thật sự rất cổ hủ, từ nhỏ đã dạy bọn anh nếu thật sự thích ai thì chính là thích cả đời. Bác gái anh qua đời mười mấy năm, bác cả chưa bao giờ muốn đi bước nữa, vẫn một lòng một dạ. Em ngẫm lại xem anh thảm như vậy, vạn nhất em xảy ra chuyện gì, anh mỗi ngày chỉ có thể tăng ca xử lý văn kiện, sớm muộn gì cũng đột tử."

Lòng Diệp Nam Kỳ mềm mại đến rối tinh rối mù, vừa tức giận vừa buồn cười, đấm hắn một cái, nói: "Nói linh tinh gì vậy."

Thẩm Độ ôm chặt anh, giữa mùa hè cũng không ngại nóng, lẩm bẩm nói: "Cho nên anh không thể mất em."

Diệp Nam Kỳ ôm hắn, màn hình phía sau chậm rãi đen lại, bọn họ ôm nhau trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói cũng tựa như từ xa vọng lại: "Thẩm Độ... nếu anh không có ý kiến gì, qua mấy ngày này chúng ta công khai đi."

Thẩm Độ ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Nhưng mà anh phải bồi thường cho em một hôn lễ." Diệp Nam Kỳ giả vờ rất để ý đến cái nghi thức có cũng được không có cũng xong kia, biểu tình nghiêm túc.

Thẩm Độ ôm chặt anh, rất lâu rất lâu sau mới mới nói: "... Được, mỗi ngày anh sẽ tổ chức một đám cưới cho em."

Xem phim xong về nhà, Thẩm Độ đã khôi phục bình thường, tiếp mấy cuộc điện thoại, mỗi cuộc một giọng điệu, cảm giác như phân liệt. Diệp Nam Kỳ nghe được, cảm thấy buồn cười, chờ Thẩm Độ kết thúc cuộc thứ bảy mới hỏi: "Đều cắn câu?"

Gần đây Thẩm Độ cùng mấy anh em tung tin đồn giật gân, trọng điểm là để doạ mấy công ty nhỏ tham gia tổ chức kia. Đối phương sợ bị đẩy ra làm kẻ chết thay, lại lo lắng cảnh sát điều tra ra được, đã có kẻ rời khỏi tổ chức, ôm tâm tư muốn tìm đại thụ tránh gió.

Dưới sự dẫn dắt, không ít kẻ đã tìm tới Thẩm gia.

Thẩm Độ cho người dụ dỗ bọn họ đến choáng váng, chờ toàn bộ nhảy vào liền một lưới thu hoạch.

Thẩm Độ xoa nắn mặt anh: "Không khác lắm. Bạch Dụ có liên lạc với em không?"

Diệp Nam Kỳ lắc đầu.

Đến bây giờ Bạch Dụ vẫn không liên lạc với anh, hoặc là tất cả suy đoán trước đây của anh về Bạch Dụ là sai, hoặc là Bạch Dụ quá trầm ổn.

Hoặc chính là do... hắn ta bị Tiết Cảnh Sơn theo dõi gắt gao.

Tâm lý của Tiết Cảnh Sơn dường như thật sự biến thái, theo như Tiết Hướng Du nói, gã mê luyến Bạch Dụ điên cuồng, nhưng lại không chịu thừa nhận với người khác. Nhìn qua Bạch Dụ cũng không quá thích gã, trước kia đại khái là không thể không ứng phó gã, hiện tại chỉ là không muốn xé rách mặt mà thôi.

Muốn xem thái độ của Bạch Dụ, chỉ có thể đợi mấy ngày nữa đến tụ hội.

Hai ngày sau, quả nhiên có người gửi tới một tấm thiệp mời, tặng kèm mặt nạ, trên thiệp mời là vị trí cụ thể của cuộc tụ hội.

Diệp Nam Kỳ lật qua lật lại tấm thiệp mời: "Vào thời điểm khẩn cấp như thế này, chỉ cần não bọn chúng không bị nước vào thì sẽ không tụ tập với nhau sống mơ mơ màng màng. Tiết Cảnh Sơn không tin tưởng anh, địa chỉ này có thể là giả, hoặc là bọn chúng sẽ tổ chức một bữa tiệc lành mạnh."

"Mặc kệ thật hay giả..."

Thẩm Độ lách tách chụp địa chỉ trên thiếp mời gửi cho Lý Hằng Nhiên: "Tóm lại anh sẽ không bất lực mà về. Anh còn phải vất vả nỗ lực vì yêu tinh của anh."

Diệp Nam Kỳ giương mắt nhìn hắn: "Nếu bọn chúng làm mấy hoạt động ghê tởm thì làm sao đây?"

Thẩm Độ hỏi lại: "Anh có thể ngay lập tức trở mặt đánh người không?"

Trong mắt Diệp Nam Kỳ chợt loé lên ý cười: "Không thể, anh bình tĩnh. Nếu không em đi tìm Tiết Hướng Du, không tìm anh nữa."

Thẩm Độ lạnh lùng nói: "Một bàn tay của anh là có thể bóp chết anh ta."

Đến ngày tụ hội, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ thay quần áo, lái xe đến. Địa chỉ biệt thự rất hẻo lảnh, khi đến sắc trời đã hơi tối. Thời tiết không tốt lắm, dường như sắp mưa to.

Hai cúc cài tay áo của Thẩm Độ là máy nghe trộm và máy định vị, còn làm rất đặc biệt, nhìn không thấy dấu vết công nghệ cao. Tóc Diệp Nam Kỳ đã lâu không cắt, che khuất lỗ tai, vừa lúc có thể giấu đi dây tai nghe.

Vẫn chưa đi vào, hai người liếc nhau, cũng chưa nói chuyện chính. Thẩm Độ sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, nhàn nhã nói: "Tóc dài quá."

Diệp Nam Kỳ nghiêng đầu nhìn, quả thật là dài, nói: "Trở về sẽ cắt. Anh thấy đầu đinh thế nào?"

Lập tức biểu tình của Thẩm Độ trở nên một lời khó nói hết: "Bảo bối, em ngoan độc thật."

Tiết Hướng Du không biết chính mình vừa bị tuyên bố là "một bàn tay có thể bóp chết" vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ, ho khan một tiếng, mắt nhìn thẳng ôm tình nhân nhỏ trực tiếp đi qua, tỏ vẻ không thân.

Thẩm Độ đưa Diệp Nam Kỳ chậm rãi vào theo, khi tiến vào biệt thự bị lục soát người một cách tượng trưng.

Gần đây thần hồn nát thần tính, ai cũng cảm thấy bất an, thật ra trong biệt thự hết thảy yên tĩnh, âm nhạc du dương. Các tinh anh trong giới đầu tư tài chính ăn mặc khéo léo, ngươi tới ta đi, không thấy chút dâm mĩ nào.

Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ đã sớm đoán trước rồi, cũng không ngoài ý muốn, ánh mắt tìm tòi trong đám đông một lúc thì thấy Bạch Dụ.

Tiết Cảnh Sơn giống như mọi khi, thần sắc tự nhiên ngồi cạnh Bạch Dụ, cười cười có vẻ tính tình tốt, một đám người vây xung quanh. Thẩm Độ đưa Diệp Nam Kỳ đi đến, thần sắc Tiết Cảnh Sơn như thường mà chào hỏi: "Thẩm tổng."

Ánh mắt Bạch Dụ cũng hướng về phía này, lướt qua Diệp Nam Kỳ, dừng lại trên người Thẩm Độ. Không biết có phải cố ý hay không, hắn vươn tay về phía Thẩm Độ, gật đầu nói: "Thẩm thiếu, đã lâu không gặp."

Vợ ở bên cạnh, Thẩm Độ duỗi tay nắm chặt rồi định buông ra, ai ngờ Bạch Dụ không chỉ không buông tay ngược lại còn cầm chặt, trên khuôn mặt xưa nay thanh lãnh cũng mang theo ý cười nhàn nhạt: "Lần trước không kịp nói nhiều, hôm nào cùng nhau uống ly rượu?"

Thẩm Độ mỉm cười nói: "Được thôi."

Khi hai người động chạm, Diệp Nam Kỳ an tĩnh ngồi bên cạnh, âm thầm đánh giá Tiết Cảnh Sơn.

Tiết Cảnh Sơn không có gì khác lạ, chỉ khi Bạch Dụ nắm tay Thẩm Độ thì khoé mắt mới híp lại, trong nháy mắt không còn là quý công tử ôn tồn lễ độ nữa, âm trầm đến dọa người.

Xem ra từ nhiều năm trước đến bây giờ dục vọng độc chiếm của Tiết Cảnh Sơn không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng cuồng bạo.

Sau khi buông tay ngồi trở lại, thần sắc Bạch Dụ khôi phục thanh lãnh. Tiết Cảnh Sơn liếc mắt nhìn Thẩm Độ, không khống chế được mà nắm chặt bàn tay vừa bắt tay Thẩm Độ của hắn ta, lực rất mạnh, tay Bạch Dụ vô cùng đau nhưng vẫn không nói lời nào như cũ.

Giọng nói của Tiết Cảnh Sơn đè xuống cực thấp, cười đến rợn người: "Ngươi coi trọng hắn?"

Bạch Dụ tiếp tục làm lơ hắn, một tay không thể dùng liền lấy tay còn lại nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thái độ coi thường của hắn ta làm Tiết Cảnh Sơn nhìn lên, nhẫn nhịn, cuối cùng buông tay hắn ta ra, trên mặt mang theo ý cười như cũ, thanh âm lại rất lạnh: "Ngươi muốn làm lơ ta như vậy bao lâu? Cho dù làm thế, Diệp Mi cũng không sống lại được."

Bạch Dụ nhẹ buông tay, chiếc ly choang một cái rơi xuống đất.

Tiếng vang thanh thuý khiến mọi người xung quanh chú ý, rượu vang đỏ bắn lên ống quần hắn ta, hắn ta đứng lên, hơi hơi khom người: "Không cẩn thận làm rơi cái ly, không có việc gì. Mọi người tiếp tục đi, đừng mất hứng, tôi đi thay quần áo."

Nói xong hắn ta liền đi nhanh lên lầu.

Tiết Cảnh Sơn im lặng ngồi trên sô pha một lát, không biết nghĩ cái gì, một lúc lâu sau cũng đi lên theo.

Thấy cả hai đều đi rồi, Thẩm Độ nghĩ cách, tìm đúng cơ hội đứng dậy đi toilet. Hắn đưa cả Diệp Nam Kỳ đi cùng, không gian trong toilet lớn, tiếng nói cũng sẽ rất lớn nên cả hai đều chưa nói gì.

Diệp Nam Kỳ kỳ quái nhìn hắn, cùng chen vào một phòng, Thẩm Độ dựng thẳng ngón tay ở bên môi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoè tay, trong tay rõ ràng là một mảnh giấy.

Là khi bắt tay lúc nãy Bạch Dụ đưa hắn.

Thẩm Độ mở mảnh giấy ra nhìn, rồi đưa cho Diệp Nam Kỳ.

Trên đó là địa chỉ một quán cà phê, ghi 8h sáng mai. 

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lo lắng tai vách mạch rừng nên không ai nói gì.

Diệp Nam Kỳ thuộc lòng tờ giấy rồi ném vào bồn cầu, đối diện với Thẩm Độ, cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Vì sao Bạch Dụ phải giở trò như vậy? Lần trước, khi gọi điện đến, rõ ràng hắn ta có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Ở tổ chức này, quan hệ thân cận nhất với hắn ta là Tiết Cảnh Sơn.

Chẳng lẽ Tiết Cảnh Sơn nắm được nhược điểm của hắn ta, giám sát nhất cử nhất động của hắn nên hắn ta phải kiêng kị Tiết Cảnh Sơn?

Diệp Nam Kỳ nghĩ đến Phương Hành Viễn bị Thẩm Độ nghe trộm điện thoại, suy đoán có phải Bạch Dụ cũng bị nghe trộm hay không.

Đương nhiên, đây cũng có thể là suy luận sai hướng, nói không chừng là một cái bẫy. Có lẽ Bạch Dụ không phải thứ tốt đẹp gì, lập sẵn một cái bẫy chờ anh vào tròng.

Chỉ là nếu nghĩ như vậy thì Bạch Dụ này thật sự đáng sợ.

Ở trong toilet một lát, khi quay lại Bạch Dụ cũng đã thay xong quần áo, sắc mặt lạnh hơn ngày thường. Ngược lại tâm trạng của Tiết Cảnh Sơn không tồi, ngay cả ý cười lộ ra cũng có vài phần chân thật.

Tai nghe truyền đến tiếng của Lý Hằng Nhiên: "Người của chúng ta đóng giả làm người hầu đi vào. Các cậu còn chưa giành được tin tưởng, dường như khi nói chuyện phiếm bọn họ dùng tiếng lóng, xác định là địa chỉ của cái gì đó nhưng tạm thời không dịch được."

Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm cũng phải.

Vào thời điểm này, nhóm người này không dám quá kiêu ngạo, hẳn chỉ có thành viên cốt lõi mới dám tụ hội thật sự, những người bên ngoài tới chỉ là giao lưu.

Hơn nữa tụ hội đêm nay trừ tổ chức còn không ít người ngoài. Khó trách có thể tiến vào mà không bị điều tra. Hiện tại cảnh sát có vọt vào cũng vô dụng, cái gì cũng không bắt được.

Tuy rằng không khác với suy đoán lắm, Diệp Nam Kỳ vẫn cảm thấy tiếc nuối. Lần tụ hội này trở thành bữa tiệc áo mũ chỉnh tề của giới thượng lưu, không lâu sau liền có người rời đi theo thứ tự.

Thẩm Độ cũng đưa Diệp Nam Kỳ rời đi, lên xe bỏ mặt nạ của Diệp Nam Kỳ xuống, ôm mặt anh, thấy biểu tình, buồn cười nói: "Bảo bối, em thật sự mong có chuyện xấu xảy ra à?"

Diệp Nam Kỳ lại nói: "Nếu thế cảnh sát sẽ có lý do nhúng tay vào, như vậy chuyện này sẽ kết thúc rất nhanh."

Thẩm Độ trầm mặc một chút, sờ sờ đầu anh: "Nam Nam, mảnh giấy của Bạch Dụ là gửi cho em, em muốn đi sao?"

Không có ai muốn biết quan hệ của Bạch Dụ và Diệp Mi hơn Diệp Nam Kỳ.

Nếu lần này là cái bẫy, Diệp Nam Kỳ cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Diệp Nam Kỳ không mở miệng, Thẩm Độ đã nhìn ra suy nghĩ của anh, gật gật đầu: "Trương Minh đưa em đi hay là anh đi cùng em?"

"Ngày mai là thứ bảy." 

Diệp Nam Kỳ biết công việc của Thẩm Độ đã gấp, lại phải nhọc lòng việc này vì anh, còn muốn cùng anh nữa nên mỗi ngày đều ngủ không đủ giấc, mệt hơn bất kì ai. 

"Anh ở nhà ngủ một giấc thật ngon, rồi nấu cơm chờ em về."

Thẩm Độ cũng không có ý kiến: "Được. Ngày mai muốn ăn gì?"

Diệp Nam Kỳ tự hỏi, nói: "Thịt anh đào với củ từ thái sợi lần trước ăn không tồi."

Kể thêm vài món ăn, Thẩm Độ đều nhớ kĩ, liền không nhắc lại chuyện này. Về đến nhà, hắn có khả năng lại lên cơn tâm thần, một hai tóm Diệp Nam Kỳ lại, dạy anh cầm nã thủ.

Dạy một ít kiến thức cơ bản, lại lải nhải muốn anh đề phòng Bạch Dụ. Diệp Nam Kỳ nghe hắn lải nhải mơ màng sắp ngủ, cuối cùng đành phải xin tha, lấy đầu cọ cọ vào tay hắn, mái tóc mềm mại cọ ở lòng bàn tay, ngứa đến tận đáy lòng.

Anh mơ mơ màng màng nói: "Được rồi, em đã biết. Không uống linh tinh, không ăn bậy bạ, không đơn độc một mình đi theo Bạch Dụ,  không nghe hắn ta nói chuyện ma quỷ, mười phút nhắn tin báo an toàn cho anh một lần, trong vòng một tiếng phải đi ra... Được rồi, Thẩm Độ, em mệt quá."

Thẩm Độ đành phải buông tha cho anh, lại không yên tâm đi dặn dò Trương Minh, ngàn vạn lần phải chú ý Diệp Nam Kỳ, tâm can của hắn, tổ tông của hắn.

Lăn lộn đến nửa đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Diệp Nam Kỳ rời đi trước, Thẩm Độ lại bò dậy muốn đi theo, định nói hai câu, lại bị Diệp Nam Kỳ ấn trở lại giường.

"Đã mười ngày liên tục anh ngủ không đủ bốn tiếng một ngày rồi." 

Diệp Nam Kỳ nói: "Em còn chưa định thừa kế di chúc của anh sớm như vậy. Ngủ một giấc thật ngon, em sẽ về rất nhanh."

Trương Minh lái xe tới đón Diệp Nam Kỳ. Quán cà phê kia ở trung tâm thành phố, cách nhà không xa. Ở khu vực tấc đất tấc vàng mà sáng sớm lại treo biển đóng cửa. 

Không có người ngăn cản hoặc chặn đường, Diệp Nam Kỳ đi đến số phòng Bạch Dụ viết lúc trước, đẩy cửa bước vào.

Bạch Dụ mặc một bộ đường trang [2], sắc mặt oánh nhuận, giống như khối ôn (ấm) ngọc mới đào ra khỏi đất. Hắn chắp tay sau lưng, đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ, ánh mắt hờ hững nhưng lại mang theo một tia ẩn nhẫn và tình cảm đau khổ hiếm có.

[2] Đường trang (Đường phục): trang phục dưới thời nhà Đường, tông màu có phần tươi sáng hơn các triều đại khác, họa tiết cầu kỳ.

Không chờ Diệp Nam Kỳ nói, hắn ta đã mở miệng trước: "Đôi mắt của cậu, rất giống đôi mắt chị cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện