“Ngài chờ một lát, con đem lớp bọt này đều vớt ra là được. Vớt ra bọt này này canh mới càng uống càng ngon, tươi ngon không ngấy.”
Nghe xong lời này, lão gia tử mới lưu luyến đi ra.
Chờ tới lúc Tạ Miêu đem canh mang ra, liền nhìn thấy Lục lão gia tử cùng Lục Minh Viễn đều đã ngồi vào bàn ăn.
Lục Minh Viễn tự nhận ham muốn ăn uống không lớn, nhưng mùi hương Tạ Miêu nấu ăn từng đợt truyền đến, trở lại phòng ngủ cũng không có biện pháp ngăn lại, làm anh cũng không thể tĩnh tâm đọc sách. Cùng lão gia tử đã sớm chờ ở bên bàn ăn, coi như bồi lão nhân gia.
Canh đem lên bàn, liền thấy canh là màu trắng nồng đậm, từng miếng thịt tươi ngon, khối măng vàng tươi, điểm xuyến màu xanh lục của hành lá, nhìn khiến cho ngón tay muốn động.
Ăn vào trong miệng, mùi vị canh càng thơm ngon, thịt ba chỉ chất đầy tô, măng vị thanh giòn, ăn ngon đến làm người ta hận không thể cắn rớt đầu lưỡi.
Măng hầm thịt vốn là thơm ngon vô cùng, Tạ Miêu còn dùng nước suối không gian nấu. Muốn nói món ăn vốn dĩ mười điểm, Tạ Miêu làm được phải là hai mươi điểm.
Từ lúc cầm lấy đũa trên bàn cơm liền không có thanh âm nói chuyện với nhau, đều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, chậm rãi thưởng thức tư vị món này.
Tạ Miêu nhìn đến đầy ý cười, còn có điều gì hơn khi làm được món ăn thành công càng làm cho người nấu ăn vui vẻ.
Rốt cuộc ăn xong một khối thịt ba chỉ cuối cùng lão gia tử buông chén đũa, vuốt bụng hơi nhô lên thở dài nói: “Không nghĩ tới nha đầu tay nghề tốt như vậy, đã lâu không ăn nhiều như vậy.”
Còn ở đó bưng chén ăn canh Lục Minh Viễn khẽ gật đầu, ngữ khí mang tán thưởng mà nói: “Đúng thật không tệ, hương vị thơm ngon.”
Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn nếm ra bên trong có một tia ngọt lành, anh biết cái này tất nhiên là thứ tốt, mà đối phương nguyện ý lấy ra chia sẻ cho người trong nhà, anh cảm kích cô, cũng thích cô thiện lương.
“Đáng tiếc ba mẹ Minh Viễn hôm nay không trở về, không có lộc ăn.” Một bên nói còn có ý tứ không rõ mà nhìn Tạ Miêu.
Tạ Miêu trong lòng vui vẻ, cũng không vạch trần lão gia tử, liền thuận thế nói: “Quá hai ngày con sẽ còn làm, cũng để chú dì nếm thử trù nghệ của con.” Lão gia tử thích đồ ăn cô làm, còn không thể tốt hơn, vốn dĩ ở chỗ này ăn ở miễn phí cô cũng không an tâm, hiện tại cô có thể phát huy sở trường của mình đặc biệt làm lão gia tử vui vẻ, cũng làm cô càng an tâm một chút.
Lão gia tử thầm nói trẻ nhỏ dễ dạy vui mừng gật đầu. Ông lớn tuổi, cũng không thiếu cái gì, trừ bỏ sở thích chơi cờ giống như người khác, còn thích thức ăn ngon, tay nghề nha đầu này lại thực sự làm ông thích.
Sau khi ăn xong, bên ngoài trời đã tối đen một mảnh.
Lục Minh Viễn bồi lão gia tử chơi cờ, tay mơ Tạ Miêu liền về phòng đọc sách.
Bất quá nghĩ đễn sáng mai cùng Lục Minh Viễn đi thương mại bách hóa, hưng phấn đến có chút đọc không vào, cũng liền sớm mà rửa mặt đi trên giường.
Bọn họ ngày mai như vậy có thể xem như hẹn hò không? Tạ Miêu ở đó suy nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đại gia duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Nghe xong lời này, lão gia tử mới lưu luyến đi ra.
Chờ tới lúc Tạ Miêu đem canh mang ra, liền nhìn thấy Lục lão gia tử cùng Lục Minh Viễn đều đã ngồi vào bàn ăn.
Lục Minh Viễn tự nhận ham muốn ăn uống không lớn, nhưng mùi hương Tạ Miêu nấu ăn từng đợt truyền đến, trở lại phòng ngủ cũng không có biện pháp ngăn lại, làm anh cũng không thể tĩnh tâm đọc sách. Cùng lão gia tử đã sớm chờ ở bên bàn ăn, coi như bồi lão nhân gia.
Canh đem lên bàn, liền thấy canh là màu trắng nồng đậm, từng miếng thịt tươi ngon, khối măng vàng tươi, điểm xuyến màu xanh lục của hành lá, nhìn khiến cho ngón tay muốn động.
Ăn vào trong miệng, mùi vị canh càng thơm ngon, thịt ba chỉ chất đầy tô, măng vị thanh giòn, ăn ngon đến làm người ta hận không thể cắn rớt đầu lưỡi.
Măng hầm thịt vốn là thơm ngon vô cùng, Tạ Miêu còn dùng nước suối không gian nấu. Muốn nói món ăn vốn dĩ mười điểm, Tạ Miêu làm được phải là hai mươi điểm.
Từ lúc cầm lấy đũa trên bàn cơm liền không có thanh âm nói chuyện với nhau, đều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, chậm rãi thưởng thức tư vị món này.
Tạ Miêu nhìn đến đầy ý cười, còn có điều gì hơn khi làm được món ăn thành công càng làm cho người nấu ăn vui vẻ.
Rốt cuộc ăn xong một khối thịt ba chỉ cuối cùng lão gia tử buông chén đũa, vuốt bụng hơi nhô lên thở dài nói: “Không nghĩ tới nha đầu tay nghề tốt như vậy, đã lâu không ăn nhiều như vậy.”
Còn ở đó bưng chén ăn canh Lục Minh Viễn khẽ gật đầu, ngữ khí mang tán thưởng mà nói: “Đúng thật không tệ, hương vị thơm ngon.”
Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn nếm ra bên trong có một tia ngọt lành, anh biết cái này tất nhiên là thứ tốt, mà đối phương nguyện ý lấy ra chia sẻ cho người trong nhà, anh cảm kích cô, cũng thích cô thiện lương.
“Đáng tiếc ba mẹ Minh Viễn hôm nay không trở về, không có lộc ăn.” Một bên nói còn có ý tứ không rõ mà nhìn Tạ Miêu.
Tạ Miêu trong lòng vui vẻ, cũng không vạch trần lão gia tử, liền thuận thế nói: “Quá hai ngày con sẽ còn làm, cũng để chú dì nếm thử trù nghệ của con.” Lão gia tử thích đồ ăn cô làm, còn không thể tốt hơn, vốn dĩ ở chỗ này ăn ở miễn phí cô cũng không an tâm, hiện tại cô có thể phát huy sở trường của mình đặc biệt làm lão gia tử vui vẻ, cũng làm cô càng an tâm một chút.
Lão gia tử thầm nói trẻ nhỏ dễ dạy vui mừng gật đầu. Ông lớn tuổi, cũng không thiếu cái gì, trừ bỏ sở thích chơi cờ giống như người khác, còn thích thức ăn ngon, tay nghề nha đầu này lại thực sự làm ông thích.
Sau khi ăn xong, bên ngoài trời đã tối đen một mảnh.
Lục Minh Viễn bồi lão gia tử chơi cờ, tay mơ Tạ Miêu liền về phòng đọc sách.
Bất quá nghĩ đễn sáng mai cùng Lục Minh Viễn đi thương mại bách hóa, hưng phấn đến có chút đọc không vào, cũng liền sớm mà rửa mặt đi trên giường.
Bọn họ ngày mai như vậy có thể xem như hẹn hò không? Tạ Miêu ở đó suy nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đại gia duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Danh sách chương