Lục Minh Viễn ở bệnh viện quân khu tỉnh cách đại viện không đến hai trạm đường, cho nên Lục lão gia tử cũng không có ngồi xe, mang theo canh xương hầm đã nấu, một người chậm rãi bước đi bệnh viện.

Bệnh viện quân khu tỉnh trong một phòng bệnh cao cấp, Lục Minh Viễn dựa vào đầu giường đọc sách.

Đốt ngón tay rõ ràng tay tràn ngập lực lượng. Mày kiếm nhíu lại, hai tròng mắt đen chuyên chú mà nhìn chằm chằm trang sách.

Nghe cửa truyền đến động tĩnh, anh bỗng chốc ngẩng đầu. Một khuôn mặt đường cong rõ ràng tuấn lãng ở sau trang sách lộ ra, màu da màu lúa mạch khỏe mạnh, mày kiếm, mắt đen nhánh có thần, mũi thẳng thắn thâm thúy, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp lộ ra một chút kiên nghị.

Ánh sáng vào đông xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong phòng, cũng chiếu vào trên mặt Lục Minh Viễn, anh nhu hòa không tự giác lộ ra sắc bén.

Nhìn Lục lão gia tử tiến vào, Lục Minh Viễn mặt mày liền tự giác ôn hòa xuống, khóe miệng cũng thoáng cong lên. Buông sách trong tay, đối với lão gia tử nói: “Ông nội ngài đã tới.”



Đối với lần này ngoài ý muốn bị thương, Lục Minh Viễn cũng không như người nhà cho rằng tuyệt vọng buồn khổ, cho dù anh nhiệt tình yêu thích quân đội, luyến tiếc các anh em kề vai chiến đấu, hoài niệm những ngày cuộc sống đổ máu làm nhiệm vụ, nhưng anh cũng sẽ không nghĩ lần này ngoài ý muốn huỷ hoại cuộc sống của anh. Anh là người quả quyết lý trí, cũng biết rõ ràng hiện tại đắm chìm trong thống khổ không có bất luận tác dụng gì, hiện tại quan trọng nhất chính là tích cực trị liệu, nếu không thể trở lại tiền tuyến, như vậy anh cũng có thể làm công tác lý luận quấn sự, cho nên anh tìm tới các loại sách quân sự lý luận, ở trong lúc dưỡng thương xem làm chính mình thêm kiến thức.

Lục Minh Viễn không phải người nói nhiều, anh thích là nói chuyện sự thật, cho nên anh không có cùng người nhà thể hiện nội tâm cùng ý tưởng của mình, tuy rằng anh biết người nhà hiện tại đều rất lo lắng cho anh, nhưng anh nói nhiều lại đều không có ích gì, ngược lại còn làm người nhà ngộ nhận vì anh cố gắng chống đỡ, cho nên chỉ khi ngày sau có thành quả, mới có thể chân chính làm bọn họ an tâm.

Lục lão gia tử cũng rất đau lòng sự việc của cháu trai, nhưng mà trải qua quá rất nhiều có đực cùng mất mát ông biết mọi việc đều không thể cưỡng cầu, lui một vạn bước, không phải còn có câu nói là: Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu chính là họa. Ông đối với quyền thế ích lợi cũng có cái nhìn càng rộng rãi. Hiện tại ông liền mong cháu trai nhanh hồi phục, tỉnh lại liền sống thật tốt.

Lục lão gia tử nhìn chằm chằm Lục Minh Viễn uống xong canh xương hầm, cũng không có vòng vo, trực tiếp liền đối với anh nói việc ân cứu mạng của lão tạ, nói sự tình Tạ gia mấy năm nay, nói về Tạ gia cháu gái mồ côi, còn có ý tưởng của ông để Lục Minh Viễn cưới đối phương. Đương nhiên cũng biểu đạt ông không bắt buộc, thái độ thuận theo tự nhiên. Ông biểu đạt thái độ của mình chỉ là ý niệm, người khác đó coi như là ép buộc.

“Ta tổng cảm thấy, năm đó nếu không phải vì cứu ta, lão Tạ cũng sẽ không hy sinh, nhà lão Tạ cũng sẽ không đến tình trạng như bây giờ. Lòng ta hổ thẹn.” Nói tới đây lão gia tử đã là nghẹn ngào.

Lửa đạn bay tán loạn, tiếng súng không dứt, bên cạnh đồng bạn một đám ngã xuống, đêm khuya tình giấc có thể nhớ tới đôi tay đẩy đi chính mình kia. Từ sau khi bạn già ly thế, thiếu người cùng tấm sự, liền càng thêm hồi tưởng người đồng đội trước kia, chung quy là già rồi. Ông việc một lão nhân có thể làm cũng không nhiều, liền hy vọng có thể cho nha đầu kia sắp sếp cuộc sống, nửa đời sau bình an trôi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện