“Nhưng hồ sơ bệnh án của Châu Thanh viết thành tháng 6, cậu không nghĩ là vợ cậu cố tình sao?”

Khi gửi tệp hồ sơ cho Tạ Chính Khanh, Lục Hoài Nam có chú ý đến chi tiết này, nhưng đến ngày và tháng đều đổi khác, mù mờ lóng ý của Châu Thanh, nhưng anh không gặng hỏi, không muốn cô không thoải mái.

“Nghĩ cậu không cần biết quá nhiều đến vợ tôi, nên tôi cố tình.”

“Lục Hoài Nam! Vô lý đến vậy mà cậu cũng nói được?”

“Tạ Chính Khanh! Cậu có nên lớn tiếng với tôi vì chuyện này?” Lục Hoài Nam gằn giọng, muốn Tạ Chính Khanh buộc phải ghi nhớ những gì anh nói: “Nên nhớ, vợ tôi họ Châu, không họ Tạ!”

Anh rời được mấy bước, Tạ Chính Khanh trầm khàn: “Cậu có nhận thấy thái độ của hai vợ chồng cậu với tôi đã thay đổi?”

Lục Hoài Nam dõng dạc một câu rồi quay về bữa tiệc: “Một người còn sống lại bị xem như đã chết? Cậu nghĩ tôi nên có thái độ thế nào mới phải?”

Trên bàn tiệc, mọi người vẫn đang trò chuyện vui vẻ.

Đắn đo một lúc, Châu Thanh mới nhỏ giọng: “Em muốn hỏi một chút…ờm…các anh không phải một nhóm với anh Tạ sao? Hồi đấy không thấy anh ấy đi cùng.”

Mục Tuân: “À, thằng quỷ đó trừ khi ăn uống một bữa, còn lại thì không bao giờ chịu tụ tập đi chơi, cũng không biết tại sao, cảm giác cậu ta tối kỵ với việc này.” Hướng mắt hỏi Ngụy Yên: “Lấy cậu ta mấy năm, cậu biết lý do không?”

Ngụy Yên lắc đầu: “Không rõ, nhưng anh ấy có bài xích thấy rõ với khu giải trí. Mỗi lúc dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, anh đều đeo vài tay hai đứa cái lắc be bé, không rời hai đứa nhỏ nửa bước. Có lần Tủn hỏi sao ba đeo cho nó cái lắc trông buồn cười lắm, anh nói rằng không muốn lạc hai đứa.”

Thấy không khí đột nhiên trùng xuống, Lý Đình nâng chai rượu trên tay, với định người rót cho Châu Thanh, “Ngày trước không được uống, bây giờ được không?”

Châu Thanh nhẹ giọng: “Được.”

“Phải thế chứ.” Lý Đình rót đầy ly cho Châu Thanh, rồi nâng ly mình lên: “Cạn nào các bô lão và hai bông hồng.”

“Cạn!” Mọi người đồng thanh, sau đó thì ly ai nấy đều cạn đến đáy.

Rất nhanh sau, Lục Hoài Nam trở lại, thấy Lý Đình rót rượu vào ly của Châu Thanh, cực kỳ bất mãn.

“Em uống rượu?”

Hai má cô hơi ửng, mắt thoáng lờ đờ, nhưng vẫn còn tỉnh táo, cười rất tươi, gật đầu chắc nịch: “Uống được một ly rồi, đây là ly thứ hai.”

Lục Hoài Nam nhíu mày: “Em đang khoe với anh?”

Bị sắc mặt của Lục Hoài Nam đả động, Châu Thanh mím môi, không biết nên bào chữa hay hối lỗi.

Mục Tuân: “Ngày vui uống rượu là chuyện bình thường, cậu cũng uống một ly?”

Lục Hoài Nam phất tay, kéo Châu Thanh đứng dậy, “Không rượu chè gì hết, chúng tôi xin phép về trước.”

Lý Đình: “Này! Mới đến được bao lâu chứ?”

Lục Hoài Nam không quan tâm, bế Châu Thanh lên, vừa chuẩn bị mở cửa thì Tạ Chính Khanh bước vào.

Chăm chăm nhìn hai người rồi đứng nép sang một chỗ, nhỏ giọng: “Đi cẩn thận.”

Lục Hoài Nam: “Không cần cậu nhắc.”

Suốt chặng đường, Lục Hoài Nam giận dỗi điều gì mà không bắt chuyện, Châu Thanh càng không dám hó hé lấy một câu.

Mãi khi về, Lục Hoài Nam đặt Châu Thanh xuống giữa nhà, anh ngồi xuống sofa, vòng tay trước ngực, tư thế lẫn nét mặt vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng như sắp ra trận.

Men rượu tác dụng muộn, Châu Thanh lúc này đã ngà ngà say, mắt lờ đờ, từng bước không vững, đứng cạnh sofa, hơi cúi mặt, giống đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị phạt, nhưng đứa trẻ này…

“Sai ở đâu?”

Châu Thanh vừa nấc, trả lời vô cùng thành thật: “Ai biết?”

Lục Hoài Nam ngạc nhiên đến tròn cả mắt, sửng sốt hỏi: “Em đùa với anh?”

Châu Thanh cười hì hì.

“Anh không đùa với em!”

Cô nàng mím môi, mếu máo như sắp khóc.

Trò này chơi qua rồi, anh không sợ nữa.

Lục Hoài Nam vẫn giữ thái độ cũ, “Còn nhớ anh từng dặn em không được uống rượu? Hay là nhớ nhưng cố tình làm lơ?”

“Trả lời anh!”

“Em…em…thật sự…không nhớ…anh đừng mắng em.”

Lần này là thật sự bị ngữ khí của anh dọa sợ, thút thít nói, nước mắt lưng tròng, khóc thành tiếng.

Hòn đá chưa hình thành được bao lâu đã nhanh chóng heo mòn. Lục Hoài Nam thở dài, vẫy tay gọi cô.

Châu Thanh rón rén từng bước, xòe hai tay trước mặt anh, “Đánh nhẹ thôi…em…sợ đau.”

Suýt chút bật cười, Lục Hoài Nam nhẫn nhịn, “Vậy lần sau còn dám uống rượu nữa không?”

“Chắc…là không.”

“Còn chắc?”

Châu Thanh lắc đầu lia lịa, “Không, không dám nữa.”

Lục Hoài Nam hài lòng, kéo cô ngồi lên đùi, ôn hòa hơn: “Còn dám lén uống một lần nữa anh cắn nhé?”

Cô nàng gục đầu lên người anh, gật liền mấy cái.

Lục Hoài Nam ngả lưng xuống sofa, để Châu Thanh nhoài lên người mình, một tay gối đầu, một tay ôm cô, vu vơ nhớ về chuyện ban nãy.

Liệu rằng anh có quá kích động với Tạ Chính Khanh? Dù sao tình cảm bạn bè bao năm, chuyện vẫn chưa đến nước để hai người lớn tiếng.

Tuy nhiên vì vấn đề này khiến Châu Thanh phiền lòng, cái dằm găm mãi trong tim nhiều năm chưa thể gỡ, lại thấy quát mắng với cậu bạn một chút vẫn còn nhẹ.

Bỗng, cảm nhận yết hầu mình bị trêu đùa, Lục Hoài Nam giữa bàn tay hư hỏng của Châu Thanh, trầm khàn: “Làm gì?”

Cô không trả lời, nhìn yếu hầu của anh thành cái đầu nhỏ của gà con, tuột lên tuột xuống, khá thú vị. Tay này bị giữ, tay kia với đến muốn tiếp tục nghịch, cũng bị giữ nốt.

“Châu Thanh, còn nháo sẽ gặp họa đấy.”

Cô không quan tâm, hay tay bị giữ thì còn miệng. Cô ghé sát, hôn lên ‘đầu gà con’, một cái, thêm một cái.

Môi mềm âm ấm chạm, gương mặt anh tối sầm, giọng nói càng trầm hơn, nhưng cám dỗ đến lạ: “Châu Thanh, chúng ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp, đúng chứ?”

Tiếng ậm ừ níu giữ nơi cổ họng, cô nàng tiếp tục âu yếm ‘cái đầu gà nhỏ xíu’.

“Tự em chuốc lấy, đừng trách anh.”

Lục Hoài Nam bế Châu Thanh vào phòng, chân đá cho cửa đóng.

Đặt cô xuống giường, thân hình vạm vỡ của anh phủ lên người cô, nụ hôn sâu, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt.

Hô hấp dần không thuận, cô chạm tay lên ngực anh, muốn đẩy ra, và tự mình ghì xuống nệm.

Lục Hoài Nam luồn tay sau gáy, ép cô đến gần anh hơn, đầu lưỡi non mềm bị anh cuốn lấy, môi bị cắn mút đến tê tê, nóng rực. Bàn tay còn lại luồn vào áo cô, mơn trớn theo sống lưng.

Từng tấc da bị bàn tay thô ráp quyến luyến, nhột, và nóng, cơ thể dần cong lên như tôm luộc.

Rời môi, nụ hôn vương dần từ cằm, cổ, vai, đến xương quai xanh.

Châu Thanh đang ‘nỗ lực’ hít thở sau khi được anh tha, bị giật mình vì cảm giác nhoi nhói ở xương quai xanh, “Đau em.”

Lời oan trách biến thành giọt dầu châm ngòi lửa dục, nụ hôn càng thô bạo, ấn đỏ đậm màu hơn.

“Đáng đời em.”

Rồi, anh giật phăng chiếc áo ngắn eo của cô, hàng nút cái còn thì yếu ớt níu kéo sợi chỉ, cái mất thì nằm lăn lóc dưới sàn, cái trên giường cũng bị anh gạt phăng xuống.

Từ đầu thấy cô mặc chiếc áo này anh đã không hài lòng, lại còn quần đùi giả váy, nhà sản xuất thiếu vải đến thế sao? Cởi xong quần giả váy, một chiếc quần khác lại xuất hiện, nó có màu đen, rất ngắn.

Lục Hoài Nam nhướng mày, “Em mặc lắm quần thế?”

Ánh mắt mê mẩn vào ‘con quái vật’ đang ngồi trên người mình, gò má nóng muốn bỏng, Châu Thanh lắp bắp: “Đây…là quần bảo hộ, mặc đồ ngắn…bắt buộc phải có.”

Làn da trắng hồng hào, được điểm rất nhiều ‘tình yêu’ đỏ thẫm càng mê hoặc người đàn ông, khiến anh ta mỗi lúc thêm khó kiềm chế.

Quần bảo hộ hay áo bra trên người, vướng víu, anh đều cởi ra hết.

Cái lạnh ồ ập gợn vào da thịt, Châu Thanh thoáng rùng mình, gai ốc lũ lượt nổi lên. Cũng vì thế mà tỉnh táo hơn, đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo.

Lục Hoài Nam vội vã cởi cravat, từng hàng nút lần lượt rời, da ngăm khỏe khoắn dần hiện sau lớp áo. Giọng anh trầm thấp, như đang dùng chút kiên nhẫn cuối cùng mà kìm nén: “Cho em vài giây nói lời trăng trối.”

Châu Thanh ngượng chín mặt, không kháng cự, run run, nỉ non mấy chữ: “Em…em là lần đầu, anh…nhẹ chút, em sợ đau.”

Lục Hoài Nam cởi tiếp thắt lưng, mang theo ý cười rất gợi đòn: “Anh cũng là lần đầu, em nhẹ chút, anh cũng sợ đau như em.”

Bả vai cường tráng, khuôn ngực trần nở nang, cơ bắp rắn chắc, thân hình của anh…hay là thôi đi?

Sự hối hận muộn màng bị anh nắm thóp, giữ lấy hai tay cô, ngũ quan của anh phóng đại trước mắt, tông giọng trầm lại như ban đầu, thì thầm vào bên tai Châu Thanh: “Chuẩn bị chưa? Quái vật đang đến để làm thịt công chúa.”

Đây là báo hiệu, không phải câu hỏi mà đợi cô trả lời.

Môi lưỡi anh lại đến, lần nữa khuấy đảo khoang miệng thoảng hương rượu của Châu Thanh.

Da thịt tiếp xúc vào nhau, hai bàn tay cô gái siết chặt tấm ga giường khiến nó nhăm nhúm, đầu ngón chân co quắp, tiếc không thể co hơn.

“Hoài Nam…đau…dừng…”

Động tác người đàn ông không dừng lại, chỉ nhẹ nhàng hơn, “Ai bảo em mời gọi anh? Tự làm tự chịu.”

Tiết tấu trở về ban đầu, mỗi chốc một mạnh mẽ, theo tiếng thở dốc gấp gáp, và tiếng ỉ ôi đáng thương của cô gái.

Ánh đèn từ phòng khách len lói qua khe cửa eo hẹp của phòng ngủ, cùng với muôn vàn ánh đèn điện đủ màu sắc trên phố, mảnh trăng khuyết vươn mình khỏi cửa sổ kính, duy vài tia bị chặn bởi một góc rèm.

Tất cả hòa hợp, tạo không gian góc tối góc sáng, đê mê, ma mị, huyền ảo, đủ để làm nổi bật hai làn da khác màu đang trần trụi trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện