Từ lúc mẹ nuôi về, số lần Kỳ Vân đến nhà Gia Kiệt tăng đáng kể. Hơn nữa, mẹ nuôi nói muốn tâm sự với cô nhiều lần thuyết phục cô ngủ lại, từ chối không xong, đến hôm nay cô không còn cớ gì nữa liền phải ôm đồ theo ở lại.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây đâu phải vấn đề gì to tát, cô không làm chuyện gì phạm pháp có gì phải sợ. Hơn nữa sáng mai đi học sớm nơi đây lại gần trường chẳng phải cô sẽ ngủ nướng được một tiếng nữa sao? Kỳ Vân không hổ thẹn với lương tâm nhưng nhớ đến thầy Trần là hàng xóm kế bên, lỡ như gặp rồi thầy ấy nhìn thấy có hiểu lầm không? Mấy lần trước may mắn cô chưa đụng mặt lần nào, hy vọng sáng mai cũng vậy. Rõ ràng là không lo nhưng vẫn bồn chồn, thật khó chịu!
Buổi tối Gia Kiệt sang phòng ngủ cho khách, nhường lại phòng ngủ chính cho hai mẹ con. Bà Phạm không biết tìm đâu ra rất nhiều chuyện để nói, hai người tâm sự cả đêm, lúc nào Kỳ Vân còn cảm thấy vui về sau, mắt cô cứ dính sát vào nhau nhưng vẫn phải đáp lại tươi cười với mẹ nuôi. Đến khi mẹ nuôi mệt quá mà ngủ quên cô mới được giải thoát.
Đêm nay là một đêm thật dài!
Kỳ Vân trằn trọc cả đêm, từ buồn ngủ lại chuyển sang tâm trạng thấp thỏm lo âu, cô sợ ngày mai sẽ đụng phải thầy Trần. Trăm ngàn lần tình huống đó đừng xảy ra. Cô sẽ hẹn giờ dậy thật sớm né giờ cao điểm tầm sáu đến bảy giờ là khả năng chạm mặt cao nhất.
Thà cô chịu khó dậy sớm còn hơn...
Kỳ Vân ngủ không ngon giấc chút nào, mỗi lần có việc cô trở nên lo xa, ví như bây giờ, đã chắc ăn hẹn đồng hồ rồi nhưng vẫn không thể yên tâm vì thế cô thường xuyên giật mình kiểm tra xem đã đến giờ chưa.
Đã là lần thứ ba cô tỉnh dậy, mắt mệt mỏi chớp vài cái rồi lại nhíu lại chỉ chừa ra một khe hở tránh sự tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng chói lóa từ điện thoại.
Màn hình hiển thị 4 giờ 50 phút, cô thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy, giảm chế độ sáng, xóa cài đặt báo thức rón rén đi ra ngoài, mẹ nuôi trở người làm cô giật mình, cũng may bà vẫn nằm im, chứng tỏ chỉ là hành động vô thức, bà còn đang ngủ. Kỳ Vân đóng cửa phòng hết sức êm ái, không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại đi đến toilet.
Vệ sinh cá nhân xong đã là mười lăm phút sau. Vì có sự chuẩn bị nên cô để ba lô sẵn ở ngoài, viết một tờ giấy để ở bàn ăn ý bảo mọi người đừng lo cô có việc nên đến trường sớm một chút.
Nhìn cửa nhà Trần Kha Nghị vẫn đóng chặt, tảng đá trong lòng Kỳ Vân được gỡ bỏ. Cô đã nói rồi mà, giờ này ngoại trừ cô còn có ai ra ngoài chứ.
Kỳ Vân vui vẻ bước đi, đến phạm vi nhà Trần Kha Nghị chỉ còn vài giây thôi là chạm tay đến nút thang máy. Cánh cửa đột ngột mở ra, Kỳ Vân nghe tiếng động xoay người lại, đầu va vào lồng ngực của người nào đó, không nhìn cô cũng biết là ai, nhưng vẫn không muốn tin cô ngẩng lên nhìn.
Chính xác là Trần Kha Nghị. Tim cô đập thình thịch, rõ ràng khi va vào lồng ngực đó cô đã xác định được nhưng khi nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia cô không tự chủ được mà giật bắn mình, lui về sau mấy bước ngồi sụp xuống, tay ôm ngực ra sức thở.
Sai lầm nhất trong đời cô là lên kế hoạch một cách ngu ngốc như hôm nay, lại còn cực kỳ "may mắn" mà chọn đúng thời điểm Trần Kha Nghị bước ra nữa chứ. Có phải hôm nay cô cũng nên nghiên cứu ra mấy con số sau đó đi mua xổ số không có khi thành tỉ phú cũng nên.
Tràn Kha Nghị thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng bình tĩnh hơn nhiều so với Kỳ Vân: "Tôi làm em sợ vậy sao?"
Kỳ Vân vẫn còn đang thở gấp, cô đứng dậy đối mặt với Trần Kha Nghị, chớp chớp mắt: "Trời tối như vậy thầy đột nhiên xuất hiện ai mà không giật mình chứ!"
Trần Kha Nghị ung dung dựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực nhìn bộ dạng lấm la lấp lét của Kỳ Vân: "Đây là nhà của tôi tôi muốn ra ngoài lúc nào thì ra." Anh nghiên cứu một lượt từ trên xuống dưới người Kỳ Vân, tóc búi cao, mặc áo Bomber, quần jean, mang giày thể thao, trên lưng đeo một cái ba lô trông khá nặng: "Còn em làm chuyện gì xấu nên sợ gặp tôi đúng không?" Anh nhìn đến nhà Gia Kiệt rồi lại phóng tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt có phần mệt mỏi kém sức sống của người đối diện, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ kiến tim anh bị bóp chặt không dễ chịu chút nào.
Kỳ Vân lắm bắp: "Làm... Làm gì có!"
"Tôi đoán không lầm em từ nhà Gia Kiệt đi ra, bỏ trốn nên mới đi sớm như vậy?"
Trốn thầy thì có nhưng thất bại rồi. Kỳ Vân gào thét trong lòng hận mình dậy đúng như báo thức có phải đã không gặp ai đó rồi không?
"Đúng vậy, em đến thăm mẹ nuôi không được sao?" Khí thế của Trần Kha Nghị có hơi áp đảo đối phương nhưng cô không thể thua được, đúng là gặp có hơi lúng túng thật, nhưng cô quang minh chính đại.
"À, thế sao đi sớm như vậy?" Anh nhìn đồng hồ chưa được năm giờ rưỡi nữa.
"Còn thầy sao ra ngoài sớm vậy?" Có việc thì đi đi lại có hứng thú ở đây tán gẫu. À không! bức cung hợp lý hơn.
"Tôi đi tập thể dục." Anh thoải mái trả lời. Ngẫu hứng dậy sớm hơn mọi hôm không ngờ lại gặp được chuyện thú vị.
"Em... Em cũng đi tập thể dục."
"Mặc quần jean sao?" Anh liếc xuống chiếc quần jean đang bó sát trên người cô.
Kỳ Vân đuối lý nhưng cố cãi: "Ai nói không thể mặc quần jean tập thể dục."
Trần Kha Nghị lắc khớp tay tràn đầy tinh thần thể thao nhìn Kỳ Vân: "Ừm vậy đi thôi, đúng lúc có thể đi cùng nhau."
Anh không xoáy sâu vào vấn đề nữa mà đi thẳng. Cũng chẳng thèm đợi Kỳ Vân.
Cô điên mới nghĩ ra một nói bừa là đi tập thể dục. Cho rằng chỉ nói vài câu rồi thôi ai ngờ lại thành ra như vậy. Có trời mới biết cô ghét nhất môn thể dục, lý do là gì ư? Vì lúc nào thành tích môn này cô cũng đội sổ, vài lần không đủ điểm phải dỡ trò đáng thương năn nỉ thầy thể dục thương tình cho qua.
Có lẽ còn hơi sớm nên ngoài đường ngoại trừ một vài người có mục đích như họ thì chẳng còn ai. Sương buổi sáng hơi lạnh, Kỳ Vân hít mũi tự động kéo áo khoác cao lên, nhưng vẫn không ăn thua.
Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân bị ép buộc nhưng không dám nói, anh bước đến nhìn gương mặt mất tinh thần của cô môi hé ra nói vài lời: "Vận động một chút sẽ ấm người."
Chi bằng về nhà đắp chăn sẽ ấm hơn!
Đến khi Trần Kha Nghị đã chạy được một vòng Kỳ Vân mới chậm chạp khởi động rồi chạy theo sau. Chân cô không tình nguyện mà nhấc lên bước từng bước nhỏ. Quần jean căng ra theo từng cử động khiến việc di chuyển có chút khó khăn.
Trần Kha Nghị tinh thần thể thao ngập tràn đầy sức sống, nhìn anh càng chạy càng toát ra một tầng năng lượng, cuối cùng anh chắn ngang Kỳ Vân. Nghiêm mặt nhận xét: "Sức bền quá kém không tốt."
Vận động một chút đã mệt như vậy rồi nếu như là chuyện nặng hơn e là cô chưa khởi đầu đã bỏ cuộc.
Kỳ Vân bĩu môi, ngoại trừ thầy thể dục đã lâu lắm rồi cô chưa nghe lại câu này. Hơn nữa giọng nói ánh mắt nhìn cô có phần tương đồng nữa. Đúng! chạy bộ không nổi thì đã sao, chuyện học hành cô vẫn thực hiện tốt mà. Không ảnh hưởng gì hết.
"Chính em nói đi tập thể dục, sao tôi nhìn không ra là em đang chạy bộ vậy?" Cô giống mấy học sinh khi thấy giáo viên thì tập luyện chăm chỉ, sau lưng lại đình công ngồi tám chuyện không chịu tập luyện.
Chỉ tại cái miệng hại cái thân, cô yếu ớt tìm lý do chống chế: "Em khởi động hơi kỹ thôi, bây giờ mới chính thức." Kỳ Vân cắn môi chạy vượt mặt Trần Kha Nghị. Cô chạy khá nhanh cả một đoạn đường dài. Đến cô cũng không tin nổi mình chạy nhanh như vậy. Nếu cứ duy trì tốc độ này có lẽ hồi trước cô đã không đứng cuối lớp môn thể dục.
Trần Kha Nghị thể lực còn tốt gấp trăm lần Kỳ Vân, mới thấy anh ở đằng xa vậy mà trong tích tắc anh đã đuổi kịp cô. Nhìn gương mặt phím hồng vì chạy nhanh của cô anh kéo cổ áo cô lại: "Đủ rồi lại đằng kia đi bộ nhẹ nhàng rồi ngồi nghỉ đi."
Kỳ Vân chỉ đợi nghe câu nói này, cô tập động tác nhẹ nhàng cho có lệ sau đó ngồi xuống thở dốc. Mà Trần Kha Nghị nói xong cũng chạy đi đâu mất.
Đến khi quay lại anh xách một túi đồ đưa cho cô, uống chút nước đi. Đúng lúc cô đang khát liền nhận lấy, uống vài hơi, nhìn kỹ lại túi giấy bên trong còn có hai cái bánh hamburger: "Bánh hambuger có tận hai cái thầy ăn hết sao?" Nhìn kiểu gì cũng thấy rất hấp dẫn nha.
Trần Kha Nghị nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"
Biểu cảm chờ mong của Kỳ Vân bị dập tắt, cô cúi đầu xụ mặt xuống đầy thất vọng. Biết vậy khi nãy nhờ mua giúp một cái là được rồi.
Trần Kha Nghị bật cười, anh lấy ra một cái bánh đưa cho cô: "Cho em" Nhìn cô biểu hiện rõ ràng là rất thèm nhưng không dám mở miệng hỏi thẳng chỉ dám thử thăm dò mà thôi, cho nên anh muốn trêu cô một chút.
"Thật sao?"
"Ừ!"
Kỳ Vân nhanh chóng nhận lấy đưa lên miệng cắn một miếng thật to. Cảm giác đầy mãn nguyện.
Trần Kha Nghị ăn từ tốn hơn nhiều, nhìn cô ăn gấp gáp anh lắc đầu: "Không ai dành của em, ăn từ từ thôi." Đôi lúc Kỳ Vân có những biểu hiện như trẻ con, nhưng mà anh thấy rất dễ thương.
Mặc kệ Trần Kha Nghị nói gì Kỳ Vân vẫn tập trung ăn hết phần bánh. Trong suy nghĩ của cô có một phần như thầy Trần nói, cô sợ thầy Trần sẽ đổi ý đòi lại, cô cắn mấy cái rồi chắc sẽ không thể đòi nữa đâu. Cô nhớ thật kỹ địa chỉ trên bao giấy, ngon như vậy lần sau phải đến mua vài cái ăn cho đã thèm.
Trần Kha Nghị trở về nhà, còn Kỳ Vân đi thẳng đến trường. Lần thứ hai họ gặp lại là giờ dạy trên lớp. Biết Trần Kha Nghị thích ăn cơm ở quán truyền thống gần trường, buổi trưa vừa đến giờ nghỉ cô chạy thật nhanh đến xếp hàng mua cho được một phần mang về.
Đăt thức ăn lên bàn, trên trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi: "Thầy ăn đi ạ!"
Giống như Kỳ Vân hồi sáng, Trần Kha Nghị hỏi lại: "Mua cho tôi?" nhưng giong điệu lại mang theo 100% chắc chắc. Chỉ là hỏi lấy lệ.
"Dạ, cảm ơn thầy đã mua đồ ăn sáng cho em!"
Động tác vô cùng tự nhiên, anh mở nắp hộp cơm, xé bọc tương ớt rưới lên bề mặt, trộn vài cái, dừng lại nhìn Kỳ Vân: "Ừm! tôi biết mà." Trên mặt thoang thoảng ý cười, tao nhã xúc một muỗng cơm cho vào miệng.
Anh vui vì cô biết nghĩ đến anh, nhưng cô gái này cũng không nên rõ ràng quá mức, người ta cho cô thứ gì đó cô liền tìm cách trả lại. Đến cả anh cô cũng tính toán như thế.
Kỳ Vân nhìn bộ dạng không chút cảm động nào của người trước mặt, mất hứng xoay người đi khỏi. Cô phải đi lấp đầy cái bụng của cô đã.
Buổi chiều Kỳ Vân liên tục nhìn đồng hồ, khi đồng hồ điểm đúng bốn giờ chiều, cô phấn khích bật dậy, chạy đến bàn làm việc của Trần Kha Nghị: "Thầy ơi, đến giờ đi họp rồi, nếu không đi sẽ trễ đó."
Trần Kha Nghị đóng nắp bút, đặt xuống bàn, bộ dạng vẫn điềm tĩnh như thế, trả lời hời hợt: "Ừ!"
Kỳ Vân nôn nóng nhắc nhở: "Thầy không đi bây giờ sẽ kẹt xe đó."
"Xem em còn gấp hơn cả tôi, không lẽ muốn tôi mau chóng đi khỏi?"
Trần Kha Nghị mắt nhìn quả thật chuẩn xác, còn nhìn thấu lòng người, cô nôn nóng muốn thầy Trần đi là có lý do. Không lẽ biểu hiện quá lộ liễu sao? Kỳ Vân bối rối giải thích: "Thầy nhờ em nhắc nhở lịch trình chiều nay, nói là rất quan trọng nên em lo lắng thôi."
Trần Kha Nghị liếc mắt, đứng dậy anh dùng tốc độ nhanh nhất soạn tài liệu cần thiết bỏ vào cặp, sau đó nhìn Kỳ Vân: "Ở lại hết giờ mới được về."
"Dạ em biết rồi."
...
Xác định xe của Trần Kha Nghị lăn bánh ra khỏi trường, Kỳ Vân hào hứng thu dọn đồ đóng cửa văn phòng đi đến nhà Gia Kiệt.
Trong góc khuất của một con hẻm gần đó, thông qua kính xe tối màu Trần Kha Nghị híp mắt dõi theo thân hình nhỏ bé vui vẻ đến mức nhảy chân sáo trên vỉa hè. Mà hướng đi này vô cùng quen thuộc bởi nó dẫn đến nhà anh. Mà tất nhiên anh sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng cô đến nhà anh mà là nhà của người đàn ông tên Gia Kiệt kia.
Trần Kha Nghị đập mạnh vào vô lăng, miệng phát ra âm thanh bực bội, nếu không phải có việc gấp cô đừng nghĩ sẽ có thể đến nơi đó.
Được lắm đợi anh về sẽ tính sổ sau, dám xem lời anh nói như "gió thoảng mây bay".
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây đâu phải vấn đề gì to tát, cô không làm chuyện gì phạm pháp có gì phải sợ. Hơn nữa sáng mai đi học sớm nơi đây lại gần trường chẳng phải cô sẽ ngủ nướng được một tiếng nữa sao? Kỳ Vân không hổ thẹn với lương tâm nhưng nhớ đến thầy Trần là hàng xóm kế bên, lỡ như gặp rồi thầy ấy nhìn thấy có hiểu lầm không? Mấy lần trước may mắn cô chưa đụng mặt lần nào, hy vọng sáng mai cũng vậy. Rõ ràng là không lo nhưng vẫn bồn chồn, thật khó chịu!
Buổi tối Gia Kiệt sang phòng ngủ cho khách, nhường lại phòng ngủ chính cho hai mẹ con. Bà Phạm không biết tìm đâu ra rất nhiều chuyện để nói, hai người tâm sự cả đêm, lúc nào Kỳ Vân còn cảm thấy vui về sau, mắt cô cứ dính sát vào nhau nhưng vẫn phải đáp lại tươi cười với mẹ nuôi. Đến khi mẹ nuôi mệt quá mà ngủ quên cô mới được giải thoát.
Đêm nay là một đêm thật dài!
Kỳ Vân trằn trọc cả đêm, từ buồn ngủ lại chuyển sang tâm trạng thấp thỏm lo âu, cô sợ ngày mai sẽ đụng phải thầy Trần. Trăm ngàn lần tình huống đó đừng xảy ra. Cô sẽ hẹn giờ dậy thật sớm né giờ cao điểm tầm sáu đến bảy giờ là khả năng chạm mặt cao nhất.
Thà cô chịu khó dậy sớm còn hơn...
Kỳ Vân ngủ không ngon giấc chút nào, mỗi lần có việc cô trở nên lo xa, ví như bây giờ, đã chắc ăn hẹn đồng hồ rồi nhưng vẫn không thể yên tâm vì thế cô thường xuyên giật mình kiểm tra xem đã đến giờ chưa.
Đã là lần thứ ba cô tỉnh dậy, mắt mệt mỏi chớp vài cái rồi lại nhíu lại chỉ chừa ra một khe hở tránh sự tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng chói lóa từ điện thoại.
Màn hình hiển thị 4 giờ 50 phút, cô thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy, giảm chế độ sáng, xóa cài đặt báo thức rón rén đi ra ngoài, mẹ nuôi trở người làm cô giật mình, cũng may bà vẫn nằm im, chứng tỏ chỉ là hành động vô thức, bà còn đang ngủ. Kỳ Vân đóng cửa phòng hết sức êm ái, không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của điện thoại đi đến toilet.
Vệ sinh cá nhân xong đã là mười lăm phút sau. Vì có sự chuẩn bị nên cô để ba lô sẵn ở ngoài, viết một tờ giấy để ở bàn ăn ý bảo mọi người đừng lo cô có việc nên đến trường sớm một chút.
Nhìn cửa nhà Trần Kha Nghị vẫn đóng chặt, tảng đá trong lòng Kỳ Vân được gỡ bỏ. Cô đã nói rồi mà, giờ này ngoại trừ cô còn có ai ra ngoài chứ.
Kỳ Vân vui vẻ bước đi, đến phạm vi nhà Trần Kha Nghị chỉ còn vài giây thôi là chạm tay đến nút thang máy. Cánh cửa đột ngột mở ra, Kỳ Vân nghe tiếng động xoay người lại, đầu va vào lồng ngực của người nào đó, không nhìn cô cũng biết là ai, nhưng vẫn không muốn tin cô ngẩng lên nhìn.
Chính xác là Trần Kha Nghị. Tim cô đập thình thịch, rõ ràng khi va vào lồng ngực đó cô đã xác định được nhưng khi nhìn đến khuôn mặt quen thuộc kia cô không tự chủ được mà giật bắn mình, lui về sau mấy bước ngồi sụp xuống, tay ôm ngực ra sức thở.
Sai lầm nhất trong đời cô là lên kế hoạch một cách ngu ngốc như hôm nay, lại còn cực kỳ "may mắn" mà chọn đúng thời điểm Trần Kha Nghị bước ra nữa chứ. Có phải hôm nay cô cũng nên nghiên cứu ra mấy con số sau đó đi mua xổ số không có khi thành tỉ phú cũng nên.
Tràn Kha Nghị thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng bình tĩnh hơn nhiều so với Kỳ Vân: "Tôi làm em sợ vậy sao?"
Kỳ Vân vẫn còn đang thở gấp, cô đứng dậy đối mặt với Trần Kha Nghị, chớp chớp mắt: "Trời tối như vậy thầy đột nhiên xuất hiện ai mà không giật mình chứ!"
Trần Kha Nghị ung dung dựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực nhìn bộ dạng lấm la lấp lét của Kỳ Vân: "Đây là nhà của tôi tôi muốn ra ngoài lúc nào thì ra." Anh nghiên cứu một lượt từ trên xuống dưới người Kỳ Vân, tóc búi cao, mặc áo Bomber, quần jean, mang giày thể thao, trên lưng đeo một cái ba lô trông khá nặng: "Còn em làm chuyện gì xấu nên sợ gặp tôi đúng không?" Anh nhìn đến nhà Gia Kiệt rồi lại phóng tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt có phần mệt mỏi kém sức sống của người đối diện, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ kiến tim anh bị bóp chặt không dễ chịu chút nào.
Kỳ Vân lắm bắp: "Làm... Làm gì có!"
"Tôi đoán không lầm em từ nhà Gia Kiệt đi ra, bỏ trốn nên mới đi sớm như vậy?"
Trốn thầy thì có nhưng thất bại rồi. Kỳ Vân gào thét trong lòng hận mình dậy đúng như báo thức có phải đã không gặp ai đó rồi không?
"Đúng vậy, em đến thăm mẹ nuôi không được sao?" Khí thế của Trần Kha Nghị có hơi áp đảo đối phương nhưng cô không thể thua được, đúng là gặp có hơi lúng túng thật, nhưng cô quang minh chính đại.
"À, thế sao đi sớm như vậy?" Anh nhìn đồng hồ chưa được năm giờ rưỡi nữa.
"Còn thầy sao ra ngoài sớm vậy?" Có việc thì đi đi lại có hứng thú ở đây tán gẫu. À không! bức cung hợp lý hơn.
"Tôi đi tập thể dục." Anh thoải mái trả lời. Ngẫu hứng dậy sớm hơn mọi hôm không ngờ lại gặp được chuyện thú vị.
"Em... Em cũng đi tập thể dục."
"Mặc quần jean sao?" Anh liếc xuống chiếc quần jean đang bó sát trên người cô.
Kỳ Vân đuối lý nhưng cố cãi: "Ai nói không thể mặc quần jean tập thể dục."
Trần Kha Nghị lắc khớp tay tràn đầy tinh thần thể thao nhìn Kỳ Vân: "Ừm vậy đi thôi, đúng lúc có thể đi cùng nhau."
Anh không xoáy sâu vào vấn đề nữa mà đi thẳng. Cũng chẳng thèm đợi Kỳ Vân.
Cô điên mới nghĩ ra một nói bừa là đi tập thể dục. Cho rằng chỉ nói vài câu rồi thôi ai ngờ lại thành ra như vậy. Có trời mới biết cô ghét nhất môn thể dục, lý do là gì ư? Vì lúc nào thành tích môn này cô cũng đội sổ, vài lần không đủ điểm phải dỡ trò đáng thương năn nỉ thầy thể dục thương tình cho qua.
Có lẽ còn hơi sớm nên ngoài đường ngoại trừ một vài người có mục đích như họ thì chẳng còn ai. Sương buổi sáng hơi lạnh, Kỳ Vân hít mũi tự động kéo áo khoác cao lên, nhưng vẫn không ăn thua.
Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân bị ép buộc nhưng không dám nói, anh bước đến nhìn gương mặt mất tinh thần của cô môi hé ra nói vài lời: "Vận động một chút sẽ ấm người."
Chi bằng về nhà đắp chăn sẽ ấm hơn!
Đến khi Trần Kha Nghị đã chạy được một vòng Kỳ Vân mới chậm chạp khởi động rồi chạy theo sau. Chân cô không tình nguyện mà nhấc lên bước từng bước nhỏ. Quần jean căng ra theo từng cử động khiến việc di chuyển có chút khó khăn.
Trần Kha Nghị tinh thần thể thao ngập tràn đầy sức sống, nhìn anh càng chạy càng toát ra một tầng năng lượng, cuối cùng anh chắn ngang Kỳ Vân. Nghiêm mặt nhận xét: "Sức bền quá kém không tốt."
Vận động một chút đã mệt như vậy rồi nếu như là chuyện nặng hơn e là cô chưa khởi đầu đã bỏ cuộc.
Kỳ Vân bĩu môi, ngoại trừ thầy thể dục đã lâu lắm rồi cô chưa nghe lại câu này. Hơn nữa giọng nói ánh mắt nhìn cô có phần tương đồng nữa. Đúng! chạy bộ không nổi thì đã sao, chuyện học hành cô vẫn thực hiện tốt mà. Không ảnh hưởng gì hết.
"Chính em nói đi tập thể dục, sao tôi nhìn không ra là em đang chạy bộ vậy?" Cô giống mấy học sinh khi thấy giáo viên thì tập luyện chăm chỉ, sau lưng lại đình công ngồi tám chuyện không chịu tập luyện.
Chỉ tại cái miệng hại cái thân, cô yếu ớt tìm lý do chống chế: "Em khởi động hơi kỹ thôi, bây giờ mới chính thức." Kỳ Vân cắn môi chạy vượt mặt Trần Kha Nghị. Cô chạy khá nhanh cả một đoạn đường dài. Đến cô cũng không tin nổi mình chạy nhanh như vậy. Nếu cứ duy trì tốc độ này có lẽ hồi trước cô đã không đứng cuối lớp môn thể dục.
Trần Kha Nghị thể lực còn tốt gấp trăm lần Kỳ Vân, mới thấy anh ở đằng xa vậy mà trong tích tắc anh đã đuổi kịp cô. Nhìn gương mặt phím hồng vì chạy nhanh của cô anh kéo cổ áo cô lại: "Đủ rồi lại đằng kia đi bộ nhẹ nhàng rồi ngồi nghỉ đi."
Kỳ Vân chỉ đợi nghe câu nói này, cô tập động tác nhẹ nhàng cho có lệ sau đó ngồi xuống thở dốc. Mà Trần Kha Nghị nói xong cũng chạy đi đâu mất.
Đến khi quay lại anh xách một túi đồ đưa cho cô, uống chút nước đi. Đúng lúc cô đang khát liền nhận lấy, uống vài hơi, nhìn kỹ lại túi giấy bên trong còn có hai cái bánh hamburger: "Bánh hambuger có tận hai cái thầy ăn hết sao?" Nhìn kiểu gì cũng thấy rất hấp dẫn nha.
Trần Kha Nghị nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"
Biểu cảm chờ mong của Kỳ Vân bị dập tắt, cô cúi đầu xụ mặt xuống đầy thất vọng. Biết vậy khi nãy nhờ mua giúp một cái là được rồi.
Trần Kha Nghị bật cười, anh lấy ra một cái bánh đưa cho cô: "Cho em" Nhìn cô biểu hiện rõ ràng là rất thèm nhưng không dám mở miệng hỏi thẳng chỉ dám thử thăm dò mà thôi, cho nên anh muốn trêu cô một chút.
"Thật sao?"
"Ừ!"
Kỳ Vân nhanh chóng nhận lấy đưa lên miệng cắn một miếng thật to. Cảm giác đầy mãn nguyện.
Trần Kha Nghị ăn từ tốn hơn nhiều, nhìn cô ăn gấp gáp anh lắc đầu: "Không ai dành của em, ăn từ từ thôi." Đôi lúc Kỳ Vân có những biểu hiện như trẻ con, nhưng mà anh thấy rất dễ thương.
Mặc kệ Trần Kha Nghị nói gì Kỳ Vân vẫn tập trung ăn hết phần bánh. Trong suy nghĩ của cô có một phần như thầy Trần nói, cô sợ thầy Trần sẽ đổi ý đòi lại, cô cắn mấy cái rồi chắc sẽ không thể đòi nữa đâu. Cô nhớ thật kỹ địa chỉ trên bao giấy, ngon như vậy lần sau phải đến mua vài cái ăn cho đã thèm.
Trần Kha Nghị trở về nhà, còn Kỳ Vân đi thẳng đến trường. Lần thứ hai họ gặp lại là giờ dạy trên lớp. Biết Trần Kha Nghị thích ăn cơm ở quán truyền thống gần trường, buổi trưa vừa đến giờ nghỉ cô chạy thật nhanh đến xếp hàng mua cho được một phần mang về.
Đăt thức ăn lên bàn, trên trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi: "Thầy ăn đi ạ!"
Giống như Kỳ Vân hồi sáng, Trần Kha Nghị hỏi lại: "Mua cho tôi?" nhưng giong điệu lại mang theo 100% chắc chắc. Chỉ là hỏi lấy lệ.
"Dạ, cảm ơn thầy đã mua đồ ăn sáng cho em!"
Động tác vô cùng tự nhiên, anh mở nắp hộp cơm, xé bọc tương ớt rưới lên bề mặt, trộn vài cái, dừng lại nhìn Kỳ Vân: "Ừm! tôi biết mà." Trên mặt thoang thoảng ý cười, tao nhã xúc một muỗng cơm cho vào miệng.
Anh vui vì cô biết nghĩ đến anh, nhưng cô gái này cũng không nên rõ ràng quá mức, người ta cho cô thứ gì đó cô liền tìm cách trả lại. Đến cả anh cô cũng tính toán như thế.
Kỳ Vân nhìn bộ dạng không chút cảm động nào của người trước mặt, mất hứng xoay người đi khỏi. Cô phải đi lấp đầy cái bụng của cô đã.
Buổi chiều Kỳ Vân liên tục nhìn đồng hồ, khi đồng hồ điểm đúng bốn giờ chiều, cô phấn khích bật dậy, chạy đến bàn làm việc của Trần Kha Nghị: "Thầy ơi, đến giờ đi họp rồi, nếu không đi sẽ trễ đó."
Trần Kha Nghị đóng nắp bút, đặt xuống bàn, bộ dạng vẫn điềm tĩnh như thế, trả lời hời hợt: "Ừ!"
Kỳ Vân nôn nóng nhắc nhở: "Thầy không đi bây giờ sẽ kẹt xe đó."
"Xem em còn gấp hơn cả tôi, không lẽ muốn tôi mau chóng đi khỏi?"
Trần Kha Nghị mắt nhìn quả thật chuẩn xác, còn nhìn thấu lòng người, cô nôn nóng muốn thầy Trần đi là có lý do. Không lẽ biểu hiện quá lộ liễu sao? Kỳ Vân bối rối giải thích: "Thầy nhờ em nhắc nhở lịch trình chiều nay, nói là rất quan trọng nên em lo lắng thôi."
Trần Kha Nghị liếc mắt, đứng dậy anh dùng tốc độ nhanh nhất soạn tài liệu cần thiết bỏ vào cặp, sau đó nhìn Kỳ Vân: "Ở lại hết giờ mới được về."
"Dạ em biết rồi."
...
Xác định xe của Trần Kha Nghị lăn bánh ra khỏi trường, Kỳ Vân hào hứng thu dọn đồ đóng cửa văn phòng đi đến nhà Gia Kiệt.
Trong góc khuất của một con hẻm gần đó, thông qua kính xe tối màu Trần Kha Nghị híp mắt dõi theo thân hình nhỏ bé vui vẻ đến mức nhảy chân sáo trên vỉa hè. Mà hướng đi này vô cùng quen thuộc bởi nó dẫn đến nhà anh. Mà tất nhiên anh sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng cô đến nhà anh mà là nhà của người đàn ông tên Gia Kiệt kia.
Trần Kha Nghị đập mạnh vào vô lăng, miệng phát ra âm thanh bực bội, nếu không phải có việc gấp cô đừng nghĩ sẽ có thể đến nơi đó.
Được lắm đợi anh về sẽ tính sổ sau, dám xem lời anh nói như "gió thoảng mây bay".
Danh sách chương