Kỳ Vân đi nhanh xuống lầu. Nhìn thấy Gia Kiệt đứng trong nắng đợi cô, cô chạy nhanh đến.
"Tại sao anh đứng đây?" Chỗ này rất nắng sao anh không tìm chỗ mát mà đứng.
Gia Kiệt đi dạo vòng vòng trong sân sau đó anh canh thời gian mà đến dưới lầu đợi Kỳ Vân. Anh chọn nơi cô dễ thấy nhất đứng đợi. Sợ cô không thấy anh lại đi tìm. Anh thà chịu nóng một chút còn hơn để cô đi trong cái thời tiết nắng rát như vậy.
"Anh vừa mới tới thôi, đi thôi em!"
Kỳ Vân theo Gia Kiệt đi lấy xe, mà người trên lầu từ lúc cô đi bộ dạng còn đáng sợ hơn lúc Kỳ Vân có mặt ở đó. Cô vẫn thản nhiên đi theo Gia Kiệt nói chuyện vui vẻ.
Gia Kiệt chở Kỳ Vân rời khỏi trường.
Xe của Gia Kiệt chắc chắn rất cao cấp. Giống như xe của Trần Kha Nghị. Vì sao cô đoán vậy ư? Ghế ngồi rất êm và mềm do sử dụng loại da bọc yên tốt. Cảm giác như đang sờ vào bề mặt da của những chiếc túi hàng hiệu. Không những vậy động cơ xe không hề phát ra tiếng ồn, khi tựa lưng vào ghế êm ái đến dễ chịu. Nếu không phải vì đang đói bụng nhất định cô sẽ không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
Thấy Gia Kiệt dường như rất rành đường, rõ ràng anh mới về nước mà. Cô liền hỏi: "Anh có biết đường đi không vậy?"
Gia Kiệt trả lời ngắn gọn: "Không!"
Câu trả lời làm của Gia Kiệt làm cô phản ứng không kịp. Không biết đường mà chở cô đi "như thiệt".
Thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt của Kỳ Vân Gia Kiệt không nhịn được bật cười: "Chọc em thôi, anh xem bản đồ hướng dẫn mà."
Thì ra là có bản đồ. Cô cũng quên mất, hại cô lo lắng một phen: "Anh chọc em, không thèm nói chuyện với anh nữa."
Kỳ duy trì trạng thái được mười giây, sau đó không nhịn được hỏi tiếp: "Anh định đi ăn ở đâu vậy?"
Gia Kiệt vẫn chăm chú quan sát phía trước trả lời cô: "Mỹ Vị."
Hai chữ "Mỹ Vị" là ám ảnh của cuộc đời cô. Lần trước bị hù dọa một phen đến nổi bây giờ nghe đến da gà cũng nổi lên.
Kỳ Vân cắn môi hỏi: "Anh biết chỗ đó rất đắc không?" Kinh nghiệm lần trước nên Kỳ Vân nhất định phải hỏi cho rõ, nếu không lần này đến Anh Thu cũng không cứu được cô đâu. Nếu là Trần Kha Nghị cô sẽ e dè không dám hỏi nhưng Gia Kiệt lại khác cô có thể tự nhiên hỏi thẳng. Chắc chắn anh ấy sẽ không để ý.
Gia Kiệt mờ mịt lắc đầu: "Anh không biết nghe giới thiệu chỗ đó rất ngon." suy nghĩ một lát anh nói tiếp: "Cùng lắm anh với em chia năm năm."
Như vậy thì có khác gì Trần giáo sư của cô đâu. Cô thà nhịn đói về nhà gặm bánh bao chứ không muốn đến cái nơi nhà giàu mới chi nổi kia.
Gia Kiệt nhìn Kỳ Vân, cảm thấy mình hù cô sợ rồi. Anh liền trấn an, nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang xoa đầu cô: "Em không cho là thật chứ, yên tâm anh Gia Kiệt của em đủ sức chi trả bữa ăn này, lúc đó sẽ cho em thoả sức gọi món, còn nữa lúc nào em muốn đến Mỹ Vị anh vẫn có thể đáp ứng."
Đúng vậy! em tin là thật đó. Kỳ Vân cẩn trọng quan sát Gia Kiệt cô nhíu mày suy xét lời anh nói là thật hay đùa. Đừng trách cô quá cẩn thận bởi vì cô bị ám ảnh sâu sắc đến nay nổi sợ chưa tan.
Kỳ Vân hừ mũi: "Đến lúc đó em sẽ ăn cho anh tán gia bại sản luôn."
Gia Kiệt cười lớn: "Sợ em không có sức ăn thôi."
Để rồi xem! Nhờ sự hỗ trợ chuyên nghiệp của bản đồ Gia Kiệt nhanh chóng chở Kỳ Vân đến trước nhà hàng Mỹ Vị.
Lần này Kỳ Vân vô cùng thoải mái và tự tin đi theo Gia Kiệt vào nhà hàng kèm theo đó là một chút phấn khích. Gia Kiệt dẫn Kỳ Vân lên lầu, không gian ở đây thoáng đãng và ít người hơn bên dưới. Phục vụ nhanh chóng lên thực đơn.
"Em ăn gì cứ gọi đi."
"Em sẽ gọi rất nhiều đó." Kỳ Vân chăm chú nhìn thực đơn nhắc nhở Gia Kiệt.
"Ok!" Gia Kiệt không để ý, anh cũng bắt đầu chọn món. Đừng nói là Mỹ Vị, nơi cao cấp hơn anh cũng không sợ, chỉ cần cô thích là được.
Quả thật có món gì hấp dẫn Kỳ Vân đều gọi hết. Thứ nhất cô sẽ ăn cho hả giận ai biểu anh Gia Kiệt cứ suốt ngày chọc cô. Thứ hai cô biết chắc chắn Gia Kiệt đủ sức chi tiền cho cô ăn một bữa cơm ngon lành, nhìn chiếc xe thôi cô cũng biết anh Gia Kiệt rất có tiền nha, cô là em gái cũng nên hưởng phúc một chút. Còn một lý do nữa đó chính là món ăn của Mỹ Vị rất nổi tiếng, không thử qua thật là uổng phí.
Kỳ Vân còn đặc biệt gọi thêm món cá hấp. Lần trước không cảm nhận được vị ngon nên cô muốn thử lại xem nó có mùi vị như thế nào.
Nhà hàng lớn đúng là chuyên nghiệp. Cô và anh Gia Kiệt nói chuyện phiếm chưa đến mười phút món ăn đã lần lượt được dọn lên. Nhân viên phục vụ sau khi đặt dĩa cá hấp lên bàn, mỉm cười lịch sử nhìn Kỳ Vân: "Xin chào quý khách, cô rất may mắn vì cả hai lần gọi món này đều do đích thân ông chủ của chúng tôi chế biến."
"Cô nhớ tôi?" Kỳ Vân tỏ ra ngạc nhiên. Cô chỉ mới đến đây hai lần. Nhân viên này có trí nhớ rất tốt.
"Dạ đúng!" Vì món cá hấp ông chủ làm đều được đem đến cho vị khách này nên cô có ấn tượng rất rõ. Còn nữa hai người đàn ông đi cùng cô gái này toàn là những người có khí chất làm người ta xao xuyến không thôi. Không muốn nhớ cũng khó.
Kỳ Vân có nghe sơ qua về việc ông chủ nhà hàng. Món ăn do đích thân ông chủ thực hiện nếu thượng khách muốn ăn phải bỏ ra một cái giá trên trời là điều chắc chắn. Nhưng mùi vị cũng rất tương xứng với giá tiền. Không phải muốn là có thể ăn. Tuy nhiên có một điều đặc biệt là mỗi ngày sẽ có vài món do ông chủ đích thân chế biến được đem đi ngẫu nhiên phục vụ cho khách hàng. Ai thưởng thức được là người rất may mắn. Nhân viên phục vụ nhớ đến cô cũng là điều dễ hiểu.
Càng nghĩ càng thấy giận, nếu lần trước thầy Trần nói với cô ngay từ đầu thì tốt rồi, hại cô món ngon trước mắt cũng không còn tâm trạng ăn uống, khi nhai chẳng cảm nhận được mùi vị gì, nhạt như nước ốc.
Cô đã bỏ lỡ một lần, bây giờ nhất định phải ăn thật ngon.
Kỳ Vân im lặng thưởng thức những món ngon trên bàn. Cô tập trung ăn còn hơn cả việc học hành. Cô gắp một miếng cá cho vào miệng. Gia vị nêm vừa tay, còn có hương vị rất đặc biệt không biết là gì, cá giữ được độ ngọt, thịt cá dai tươi không bở, tóm lại một câu ngon đến xuýt xoa.
Không chỉ có món cá hấp ngon mà tất cả các món mùi vị đều không thể cưỡng được. Kỳ Vân ăn đến khi bụng hơi căng mới ngừng lại. Cô buông đũa xuống xoa bụng.
"Sao anh không ăn đi?" Cả một bàn thức ăn phần lớn đều do cô giải quyết, Gia Kiệt ăn không được một phần của cô nữa.
"Tưởng em ăn đến nổi quên anh luôn rồi." Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy bất giác anh cũng vui lây. Lâu rồi anh không có cảm giác này. Nên anh chỉ lo ngắm cô, động đũa cho có lệ mà thôi. Ban đầu anh thầm lo cô sẽ không tha thứ cho anh, định chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới đến gặp cô. Không ngờ lại tình cờ thấy cô ở trường đại học A, hơn nữa cô cũng đồng ý tha thứ cho anh. Bây giờ anh vẫn có cảm giác lâng lâng tận mây xanh. Không cần ăn cũng no.
"Em vẫn còn giận anh đó." Kỳ Vân vẫn bận rộn gắp thức ăn nói, nhưng thật sự trong lòng không còn giận nữa.
"Vậy phải làm sao cho em hết giận?" Gia Kiệt thở dài bất lực. Anh biết anh có lỗi, dẫn cô đi ăn hy vọng cô sẽ bớt giận anh một chút, cô ăn vui vẻ như vậy nhưng khi dừng lại thì tiếp tục giận rồi, anh cũng hết cách.
Kỳ Vân nói mạnh miệng vậy thôi thực ra cô không giận nữa mà chỉ hiếu kỳ. Cô muốn anh Gia Kiệt ăn năn một chút.
Cô ra vẻ đăm chiêu sờ cằm: "Anh kể cho em nghe hết về anh rồi em sẽ suy nghĩ, bắt đầu từ việc anh đến trường đại học A đi."
Sợ cô bắt anh làm việc gì khó. Chứ điều này vô cùng đơn giản.
Gia Kiệt bắt đầu mở miệng. Kỳ Vân vội ngăn cản: "Khoan đã, để em đoán."
Gia Kiệt ngoan ngoãn ngậm miệng chờ đợi.
Cô nhớ có lần Bạch Sa nói sắp tới có giáo viên mới về trường tên Gia... cái gì đó không rõ. Không phải là Gia Kiệt đó chứ. Mà anh Gia Kiệt không có người thân học ở trường đại học A, chắc chắn không phải đến đây với tư cách phụ huynh hay gì đó.
"Anh đến nhận chức giảng viên sao?"
"Em đoán trúng rồi!"
Kỳ Vân đắc ý. Cô có nên đi làm thám tử không đây.
Nhưng cô nhớ Gia Kiệt rất thích chuyên ngành kinh tế sao lại chuyển hướng sang sư phạm.
"Em đoán còn thiếu!"
Kỳ Vân cười nham hiểm: "Không phải anh đến đây làm gián điệp đó chứ?"
"Vân Vân của anh thật thông minh, không việc gì có thể qua được mắt thần của em." Gia Kiệt hết lời khen ngợi cô gái nhỏ đối diện.
Không phải là ở trường có thành phần tội phạm nguy hiểm ẩn nấp nên anh Gia Kiệt đến đây điều tra đó chứ. Cô nhỏ giọng hỏi, rồi còn nhìn xung quanh sợ người khác nghe thấy: "Anh là cảnh sát?" Kỳ Vân nghi hoặc hỏi lại. Sức suy diễn của cô cũng quá phong phú rồi. Tất cả do đọc truyện ngôn tình mà có.
Gia Kiệt đang uống nước bị câu nói của cô làm sặc, may mắn anh che miệng không phun lên bàn: "Anh là người làm ăn không phải cảnh sát."
Kỳ Vân rối như tơ vò. Mệt quá cô không đoán nữa: "Anh mau kể cho em nghe đi."
"Tại sao anh đứng đây?" Chỗ này rất nắng sao anh không tìm chỗ mát mà đứng.
Gia Kiệt đi dạo vòng vòng trong sân sau đó anh canh thời gian mà đến dưới lầu đợi Kỳ Vân. Anh chọn nơi cô dễ thấy nhất đứng đợi. Sợ cô không thấy anh lại đi tìm. Anh thà chịu nóng một chút còn hơn để cô đi trong cái thời tiết nắng rát như vậy.
"Anh vừa mới tới thôi, đi thôi em!"
Kỳ Vân theo Gia Kiệt đi lấy xe, mà người trên lầu từ lúc cô đi bộ dạng còn đáng sợ hơn lúc Kỳ Vân có mặt ở đó. Cô vẫn thản nhiên đi theo Gia Kiệt nói chuyện vui vẻ.
Gia Kiệt chở Kỳ Vân rời khỏi trường.
Xe của Gia Kiệt chắc chắn rất cao cấp. Giống như xe của Trần Kha Nghị. Vì sao cô đoán vậy ư? Ghế ngồi rất êm và mềm do sử dụng loại da bọc yên tốt. Cảm giác như đang sờ vào bề mặt da của những chiếc túi hàng hiệu. Không những vậy động cơ xe không hề phát ra tiếng ồn, khi tựa lưng vào ghế êm ái đến dễ chịu. Nếu không phải vì đang đói bụng nhất định cô sẽ không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
Thấy Gia Kiệt dường như rất rành đường, rõ ràng anh mới về nước mà. Cô liền hỏi: "Anh có biết đường đi không vậy?"
Gia Kiệt trả lời ngắn gọn: "Không!"
Câu trả lời làm của Gia Kiệt làm cô phản ứng không kịp. Không biết đường mà chở cô đi "như thiệt".
Thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt của Kỳ Vân Gia Kiệt không nhịn được bật cười: "Chọc em thôi, anh xem bản đồ hướng dẫn mà."
Thì ra là có bản đồ. Cô cũng quên mất, hại cô lo lắng một phen: "Anh chọc em, không thèm nói chuyện với anh nữa."
Kỳ duy trì trạng thái được mười giây, sau đó không nhịn được hỏi tiếp: "Anh định đi ăn ở đâu vậy?"
Gia Kiệt vẫn chăm chú quan sát phía trước trả lời cô: "Mỹ Vị."
Hai chữ "Mỹ Vị" là ám ảnh của cuộc đời cô. Lần trước bị hù dọa một phen đến nổi bây giờ nghe đến da gà cũng nổi lên.
Kỳ Vân cắn môi hỏi: "Anh biết chỗ đó rất đắc không?" Kinh nghiệm lần trước nên Kỳ Vân nhất định phải hỏi cho rõ, nếu không lần này đến Anh Thu cũng không cứu được cô đâu. Nếu là Trần Kha Nghị cô sẽ e dè không dám hỏi nhưng Gia Kiệt lại khác cô có thể tự nhiên hỏi thẳng. Chắc chắn anh ấy sẽ không để ý.
Gia Kiệt mờ mịt lắc đầu: "Anh không biết nghe giới thiệu chỗ đó rất ngon." suy nghĩ một lát anh nói tiếp: "Cùng lắm anh với em chia năm năm."
Như vậy thì có khác gì Trần giáo sư của cô đâu. Cô thà nhịn đói về nhà gặm bánh bao chứ không muốn đến cái nơi nhà giàu mới chi nổi kia.
Gia Kiệt nhìn Kỳ Vân, cảm thấy mình hù cô sợ rồi. Anh liền trấn an, nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang xoa đầu cô: "Em không cho là thật chứ, yên tâm anh Gia Kiệt của em đủ sức chi trả bữa ăn này, lúc đó sẽ cho em thoả sức gọi món, còn nữa lúc nào em muốn đến Mỹ Vị anh vẫn có thể đáp ứng."
Đúng vậy! em tin là thật đó. Kỳ Vân cẩn trọng quan sát Gia Kiệt cô nhíu mày suy xét lời anh nói là thật hay đùa. Đừng trách cô quá cẩn thận bởi vì cô bị ám ảnh sâu sắc đến nay nổi sợ chưa tan.
Kỳ Vân hừ mũi: "Đến lúc đó em sẽ ăn cho anh tán gia bại sản luôn."
Gia Kiệt cười lớn: "Sợ em không có sức ăn thôi."
Để rồi xem! Nhờ sự hỗ trợ chuyên nghiệp của bản đồ Gia Kiệt nhanh chóng chở Kỳ Vân đến trước nhà hàng Mỹ Vị.
Lần này Kỳ Vân vô cùng thoải mái và tự tin đi theo Gia Kiệt vào nhà hàng kèm theo đó là một chút phấn khích. Gia Kiệt dẫn Kỳ Vân lên lầu, không gian ở đây thoáng đãng và ít người hơn bên dưới. Phục vụ nhanh chóng lên thực đơn.
"Em ăn gì cứ gọi đi."
"Em sẽ gọi rất nhiều đó." Kỳ Vân chăm chú nhìn thực đơn nhắc nhở Gia Kiệt.
"Ok!" Gia Kiệt không để ý, anh cũng bắt đầu chọn món. Đừng nói là Mỹ Vị, nơi cao cấp hơn anh cũng không sợ, chỉ cần cô thích là được.
Quả thật có món gì hấp dẫn Kỳ Vân đều gọi hết. Thứ nhất cô sẽ ăn cho hả giận ai biểu anh Gia Kiệt cứ suốt ngày chọc cô. Thứ hai cô biết chắc chắn Gia Kiệt đủ sức chi tiền cho cô ăn một bữa cơm ngon lành, nhìn chiếc xe thôi cô cũng biết anh Gia Kiệt rất có tiền nha, cô là em gái cũng nên hưởng phúc một chút. Còn một lý do nữa đó chính là món ăn của Mỹ Vị rất nổi tiếng, không thử qua thật là uổng phí.
Kỳ Vân còn đặc biệt gọi thêm món cá hấp. Lần trước không cảm nhận được vị ngon nên cô muốn thử lại xem nó có mùi vị như thế nào.
Nhà hàng lớn đúng là chuyên nghiệp. Cô và anh Gia Kiệt nói chuyện phiếm chưa đến mười phút món ăn đã lần lượt được dọn lên. Nhân viên phục vụ sau khi đặt dĩa cá hấp lên bàn, mỉm cười lịch sử nhìn Kỳ Vân: "Xin chào quý khách, cô rất may mắn vì cả hai lần gọi món này đều do đích thân ông chủ của chúng tôi chế biến."
"Cô nhớ tôi?" Kỳ Vân tỏ ra ngạc nhiên. Cô chỉ mới đến đây hai lần. Nhân viên này có trí nhớ rất tốt.
"Dạ đúng!" Vì món cá hấp ông chủ làm đều được đem đến cho vị khách này nên cô có ấn tượng rất rõ. Còn nữa hai người đàn ông đi cùng cô gái này toàn là những người có khí chất làm người ta xao xuyến không thôi. Không muốn nhớ cũng khó.
Kỳ Vân có nghe sơ qua về việc ông chủ nhà hàng. Món ăn do đích thân ông chủ thực hiện nếu thượng khách muốn ăn phải bỏ ra một cái giá trên trời là điều chắc chắn. Nhưng mùi vị cũng rất tương xứng với giá tiền. Không phải muốn là có thể ăn. Tuy nhiên có một điều đặc biệt là mỗi ngày sẽ có vài món do ông chủ đích thân chế biến được đem đi ngẫu nhiên phục vụ cho khách hàng. Ai thưởng thức được là người rất may mắn. Nhân viên phục vụ nhớ đến cô cũng là điều dễ hiểu.
Càng nghĩ càng thấy giận, nếu lần trước thầy Trần nói với cô ngay từ đầu thì tốt rồi, hại cô món ngon trước mắt cũng không còn tâm trạng ăn uống, khi nhai chẳng cảm nhận được mùi vị gì, nhạt như nước ốc.
Cô đã bỏ lỡ một lần, bây giờ nhất định phải ăn thật ngon.
Kỳ Vân im lặng thưởng thức những món ngon trên bàn. Cô tập trung ăn còn hơn cả việc học hành. Cô gắp một miếng cá cho vào miệng. Gia vị nêm vừa tay, còn có hương vị rất đặc biệt không biết là gì, cá giữ được độ ngọt, thịt cá dai tươi không bở, tóm lại một câu ngon đến xuýt xoa.
Không chỉ có món cá hấp ngon mà tất cả các món mùi vị đều không thể cưỡng được. Kỳ Vân ăn đến khi bụng hơi căng mới ngừng lại. Cô buông đũa xuống xoa bụng.
"Sao anh không ăn đi?" Cả một bàn thức ăn phần lớn đều do cô giải quyết, Gia Kiệt ăn không được một phần của cô nữa.
"Tưởng em ăn đến nổi quên anh luôn rồi." Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy bất giác anh cũng vui lây. Lâu rồi anh không có cảm giác này. Nên anh chỉ lo ngắm cô, động đũa cho có lệ mà thôi. Ban đầu anh thầm lo cô sẽ không tha thứ cho anh, định chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới đến gặp cô. Không ngờ lại tình cờ thấy cô ở trường đại học A, hơn nữa cô cũng đồng ý tha thứ cho anh. Bây giờ anh vẫn có cảm giác lâng lâng tận mây xanh. Không cần ăn cũng no.
"Em vẫn còn giận anh đó." Kỳ Vân vẫn bận rộn gắp thức ăn nói, nhưng thật sự trong lòng không còn giận nữa.
"Vậy phải làm sao cho em hết giận?" Gia Kiệt thở dài bất lực. Anh biết anh có lỗi, dẫn cô đi ăn hy vọng cô sẽ bớt giận anh một chút, cô ăn vui vẻ như vậy nhưng khi dừng lại thì tiếp tục giận rồi, anh cũng hết cách.
Kỳ Vân nói mạnh miệng vậy thôi thực ra cô không giận nữa mà chỉ hiếu kỳ. Cô muốn anh Gia Kiệt ăn năn một chút.
Cô ra vẻ đăm chiêu sờ cằm: "Anh kể cho em nghe hết về anh rồi em sẽ suy nghĩ, bắt đầu từ việc anh đến trường đại học A đi."
Sợ cô bắt anh làm việc gì khó. Chứ điều này vô cùng đơn giản.
Gia Kiệt bắt đầu mở miệng. Kỳ Vân vội ngăn cản: "Khoan đã, để em đoán."
Gia Kiệt ngoan ngoãn ngậm miệng chờ đợi.
Cô nhớ có lần Bạch Sa nói sắp tới có giáo viên mới về trường tên Gia... cái gì đó không rõ. Không phải là Gia Kiệt đó chứ. Mà anh Gia Kiệt không có người thân học ở trường đại học A, chắc chắn không phải đến đây với tư cách phụ huynh hay gì đó.
"Anh đến nhận chức giảng viên sao?"
"Em đoán trúng rồi!"
Kỳ Vân đắc ý. Cô có nên đi làm thám tử không đây.
Nhưng cô nhớ Gia Kiệt rất thích chuyên ngành kinh tế sao lại chuyển hướng sang sư phạm.
"Em đoán còn thiếu!"
Kỳ Vân cười nham hiểm: "Không phải anh đến đây làm gián điệp đó chứ?"
"Vân Vân của anh thật thông minh, không việc gì có thể qua được mắt thần của em." Gia Kiệt hết lời khen ngợi cô gái nhỏ đối diện.
Không phải là ở trường có thành phần tội phạm nguy hiểm ẩn nấp nên anh Gia Kiệt đến đây điều tra đó chứ. Cô nhỏ giọng hỏi, rồi còn nhìn xung quanh sợ người khác nghe thấy: "Anh là cảnh sát?" Kỳ Vân nghi hoặc hỏi lại. Sức suy diễn của cô cũng quá phong phú rồi. Tất cả do đọc truyện ngôn tình mà có.
Gia Kiệt đang uống nước bị câu nói của cô làm sặc, may mắn anh che miệng không phun lên bàn: "Anh là người làm ăn không phải cảnh sát."
Kỳ Vân rối như tơ vò. Mệt quá cô không đoán nữa: "Anh mau kể cho em nghe đi."
Danh sách chương