Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh!
Trừ ngày thứ sáu Kỳ Vân đi ăn cùng Trần Kha Nghị còn lại Kỳ Vân đều làm ổ ở nhà. Bên ngoài trời nắng gắt, lại lắm khỏi bụi, ở nhà luyện phim vẫn là tốt nhất!
Nhắc đến thứ hai sẽ có hai loại người như sau. Loại thứ nhất tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng cho ngày học tập làm việc tiếp theo. Loại thứ hai là "ủa nhanh vậy?" rõ ràng chưa làm được việc gì, nghỉ ngơi cũng chưa đủ mà lại đến thứ hai rồi sao? Bạn đoán Kỳ Vân là loại người thứ nhất hay thứ hai? Tất nhiên Kỳ Vân chính là loại thứ hai rồi.
Hôm nay Trần Kha Nghị gọi cô lên trường sớm. Vì vậy trời tờ mờ sáng, mặt trời chưa kịp nhô lên cô đã phải rời giường chuẩn bị rồi. Không thích một chút nào! Bình thường vì nhà xa cô đã phải thức dậy từ sớm, hôm nay lại càng sớm hơn. Kỳ Vân che miệng ngáp một cái, đi không nhìn thấy đường kết quả là bị đâm vào tường. Cũng may cô đi chậm, lực không lớn cho nên chỉ bị đỏ một mảng chưa đến nổi u lên một cục. Cô bức bối đóng sập cửa lại, trong lòng thầm mắng thầy Trần không có tình người.
Trần Kha Nghị có một cuộc họp khoa lúc bảy giờ, giao nhiệm vụ cho Kỳ Vân quản lý lớp học giúp anh. Kỳ Vân ngáp ngắn ngáp dài đứng trước cửa lớp, dùng tay xoa mạnh vào mặt cho khí huyết lưu thông. Nở một nụ cười thật tươi bước vào lớp. Cô thông báo sơ tình hình cho cả lớp biết rằng đây là tiết tự học, còn cô thì an vị ở vị trí dành cho giảng viên. Nghe tin thầy Trần "mất dạy" cả lớp chỉ muốn hét ầm lên thôi nhưng vì có Kỳ Vân nên chỉ kêu gào sung sướng trong lặng lẽ. Vẻ mặt cũng không được biểu hiện quá rõ, người ta là trợ giảng "cưng" của Trần giáo sư đó. Chỉ một câu nói của cô gái đang ngồi ở vị trí giáo viên kia nhất định cả lớp sẽ không được yên thân với thầy Trần.
Kỳ Vân âm thầm kháng nghị. Cô là trợ giảng đâu phải giám thị đâu. Lại giao cho cô nhiệm vụ này chứ.
Lớp học vì có người quản lý nên mặc dù ồn ào cũng không quá mức phải nhắc nhở. Kỳ Vân nhìn lướt một vòng rồi buồn chán mở Laptop lên.
Nếu bên dưới nhìn lên chắc sẽ nghĩ cô nghiêm túc xem báo cáo hay soạn giáo án gì chăng? Nhưng sự thật chỉ có mình Kỳ Vân biết. Cô đang đọc truyện ngôn tình. Đã lâu lắm rồi từ khi kết thúc viên mãn của cặp đôi Bạch Tư Văn và Thư Kỳ cô chẳng có thời gian đọc những truyện khác. Hôm nay vừa vặn có cơ hội. Mà truyện của tác giả viết về cặp đôi Văn Kỳ kia lối viết rất hay, dễ đi vào lòng người, hơn nữa tình tiết lại lãng mạn chết người nên Kỳ Vân quyết định tìm đọc những bộ truyện tiếp theo của tác giả đó.
Khi đã tập trung vào việc gì thì thời gian trôi rất nhanh. Tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên. Kỳ Vân chỉnh lại tác phong đứng lên nói: "tan lớp". Rồi lại ngồi xuống ghế.
Đợi lớp học tan được một nửa Kỳ Vân mới chậm rãi thu dọn đồ đạc. Nhìn xem sinh viên đông như vậy phải cả trăm người cô sẽ không ngu ngốc vì muốn đi ra trước mà chen lấn trong đám người. Lớp đã vãn đi ra không tốt hơn sao? Đường rộng thênh thang, đi lại cũng thoải mái.
Kỳ Vân xoa xoa cái bụng đói meo của mình đi đến căn tin. Đám Bạch Sa thấy cô liền gọi lại.
"Kỳ Vân cậu chưa ăn sáng sao?"
Còn không phải vì bị hành hạ từ sáng tinh mơ sao.
"Chưa, cảm thấy không đói lắm đợi đến giờ gộp thành một bữa ăn trưa luôn".
"Ngồi chung đi". Bạch Sa và đám bạn cùng khoa đang ngồi uống nước, chỉ có Kỳ Vân ngồi gặm bánh mì.
"Cậu nghe tin gì chưa?" Kỳ Vân đang ăn ngẩn lên hóng chuyện.
"Chuyện họp khoa sáng nay đó! à còn thêm chuyện sắp tới có thầy giáo mới về trường tên Kiệt Kiệt gì đó, ây da lại quên mất tên rồi". Bạch Nhiên vỗ đầu cố nhớ lại. Rõ ràng vừa mới ghe xong, bây giờ lại nhớ không ra.
Kỳ Vân trong đầu chỉ chú ý đến cuộc họp mà bỏ qua vế sau.
Họp khoa còn chưa xong thì làm sao cô biết tin gì, mà chuyện đó liên quan gì đến cô.
Kỳ Vân lắc đầu: "Họp về cái gì mà cậu nghiêm trọng vậy?"
Bạch Sa thở dài: "tin tức của cậu chậm thật, lần này họp bàn về chuyện mở cuộc thi đua giữa các thực tập sinh để xếp hạng, hơn nữa người đứng nhất còn được thưởng gì đó... Đừng nói thầy Trần của cậu không hé lộ tin tức gì nha". Bạch Sa nghi ngờ hỏi lại.
Một chữ cũng không có. Nhìn xem chưa họp thì mọi người đã nghe ngóng được hết mọi thứ rồi. Mà nguồn tin chắc chắn từ giảng viên hướng dẫn. Còn cô thì sao? Mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Đợi lát nữa cô phải đi hỏi rõ mới được.
Cả buổi ăn tâm trạng Kỳ Vân không tốt chút nào. Ăn xong Kỳ Vân trở lại văn phòng chờ Trần Kha Nghị.
Thấy khóa cửa vặn một cái, có người đẩy vào, Kỳ Vân hớn hở chạy đến: "Thầy Trần buổi sáng tốt lành!" Mặc dù bây giờ cũng không được coi là sớm nữa.
"Ừm!" Trần Kha Nghị kéo ghế ngồi xuống. Họp khá lâu đến mức mệt mỏi, anh uống chút nước lấy lại sức.
"Hôm nay họp có gì đặc biệt không thầy?"
"Không có".
Tin tức của Bạch Sa không thể nào sai được. Còn thầy Trần của cô lại nói "không có" một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Không phải có thông báo thi đua sao thầy?" Kỳ Vân cố tình khơi gợi vấn đề.
"Em đã nghe được tin tức rồi còn thăm dò tôi?"
Đây không phải là thăm dò có được không? Thi đua là việc có liên quan đến cô, ảnh hưởng đến kết quả thực tập mà thầy Trần lại xem như không có không thèm nói với cô một tiếng. Nếu cô không từ Bạch Sa biết được chắc có lẽ không bao giờ biết.
Chuyện hôm đi ăn đến nay cô vẫn còn tức giận thêm chuyện hôm nay nữa, Kỳ Vân thực sự chịu hết nổi rồi.
"Đây là quyền lợi của em, thầy là người hướng dẫn trực tiếp tại sao lại không thông báo cho em, em không có quyền được biết sao?" Thầy thật quá đáng, đáng ghét. Giọng của Kỳ Vân rất lớn. Có bao nhiêu bức bối nghe qua lời nói đều có thể cảm nhận được.
"Nếu thông báo rồi thì sao?" Anh đang rất mệt không muốn đôi co với cô.
"Thì em sẽ nổ lực để đạt giải cao." Như vậy cũng hỏi được.
"Vậy nếu không có cuộc thi này em sẽ không cố gắng?" Trần Kha Nghị hỏi lại. Cô bé này chỉ lo chuyện không đâu, chuyện chính thì lại không tập trung.
Kỳ Vân gấp gáp nói: "Không phải, nếu biết em sẽ nổ lực thêm."
Trần Kha Nghị dù rất mệt nhưng cuối cùng đành mở miệng giải thích cho Kỳ Vân hiểu. Nếu cô không thông vấn đề này nhất định còn làm ầm ĩ lên nữa: "Chuyện thực tập sẽ ảnh hưởng đến tương lai phía trước của em, không cần nói em cũng phải biết luôn cố gắng trăm phần trăm, không chỉ vì mấy cái giải cỏn con đó mới tạo động lực cho em cố gắng, đã chọn con đường này thì em phải đặt cả nhiệt huyết và trái tim của em vào, em hiểu không?"
Không phải anh không muốn nói cho cô biết. Mà anh sợ cuối cùng cô chỉ chú ý vào cuộc thi này, trở nên ganh đua giành chiến thắng, bỏ qua việc chính là thực tập lấy kinh nghiệm. Dù gì thì cuộc thi cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Anh không muốn nó ảnh hưởng đến cô. Mà sự nổ lực và quyết tâm của cô anh đã thấy và không muốn nó thay đổi.
"Em vẫn luôn cố gắng, cuộc thi này nếu thắng cũng là một phần kinh nghiệm thực tế, nhất định em sẽ không bị phân tâm ảnh hưởng đến chuyện khác." Lời của Trần Kha Nghị nói ra có lẽ cô cũng hiểu một phần nào đó nguyên do. Nhưng cô cũng muốn thử sức.
"Ừm vậy việc tham gia tôi không phản đối". Nhìn cô như vậy anh cũng không nỡ ngăn cản. Chỉ cầ cô biết phân bổ sức lực hợp lý là được. Hơn nữa nếu cô muốn anh sẽ bên cạnh theo sát giúp đỡ cho cô.
"Cảm ơn thầy!" Kỳ Vân hiểu tấm lòng của Trần Kha Nghị, hơn nữa anh lại đồng ý cho cô tham gia cuộc thi nên trong lòng rất cảm kích. Nở nụ cười thật tươi nhìn anh.
"Lần này sẽ đánh giá vào quá trình thực tế mà các em làm được kèm theo một bài báo cáo kinh nghiệm, ý tưởng về phương pháp giảng dạy hiệu quả, việc thực tập thì do nổ lực của em, còn về phần báo cáo em cứ lên ý tưởng cần tôi giúp thì tôi sẽ hỗ trợ cho em."
Có thầy Trần giúp đỡ thật sự quá tốt. Từ hôm nay cô sẽ bắt đầu lên ý tưởng là vừa. Mà việc cô quyết tâm không phải vì phần thưởng gì đó nguyên nhân chính cô muốn biết thực lực mình đến đâu. Hơn nữa muốn xứng đang với "Giáo sư Trần nhà mình" cô phải trao dồi kiến thức và chứng tỏ bản lĩnh cho anh thấy.
Trừ ngày thứ sáu Kỳ Vân đi ăn cùng Trần Kha Nghị còn lại Kỳ Vân đều làm ổ ở nhà. Bên ngoài trời nắng gắt, lại lắm khỏi bụi, ở nhà luyện phim vẫn là tốt nhất!
Nhắc đến thứ hai sẽ có hai loại người như sau. Loại thứ nhất tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng cho ngày học tập làm việc tiếp theo. Loại thứ hai là "ủa nhanh vậy?" rõ ràng chưa làm được việc gì, nghỉ ngơi cũng chưa đủ mà lại đến thứ hai rồi sao? Bạn đoán Kỳ Vân là loại người thứ nhất hay thứ hai? Tất nhiên Kỳ Vân chính là loại thứ hai rồi.
Hôm nay Trần Kha Nghị gọi cô lên trường sớm. Vì vậy trời tờ mờ sáng, mặt trời chưa kịp nhô lên cô đã phải rời giường chuẩn bị rồi. Không thích một chút nào! Bình thường vì nhà xa cô đã phải thức dậy từ sớm, hôm nay lại càng sớm hơn. Kỳ Vân che miệng ngáp một cái, đi không nhìn thấy đường kết quả là bị đâm vào tường. Cũng may cô đi chậm, lực không lớn cho nên chỉ bị đỏ một mảng chưa đến nổi u lên một cục. Cô bức bối đóng sập cửa lại, trong lòng thầm mắng thầy Trần không có tình người.
Trần Kha Nghị có một cuộc họp khoa lúc bảy giờ, giao nhiệm vụ cho Kỳ Vân quản lý lớp học giúp anh. Kỳ Vân ngáp ngắn ngáp dài đứng trước cửa lớp, dùng tay xoa mạnh vào mặt cho khí huyết lưu thông. Nở một nụ cười thật tươi bước vào lớp. Cô thông báo sơ tình hình cho cả lớp biết rằng đây là tiết tự học, còn cô thì an vị ở vị trí dành cho giảng viên. Nghe tin thầy Trần "mất dạy" cả lớp chỉ muốn hét ầm lên thôi nhưng vì có Kỳ Vân nên chỉ kêu gào sung sướng trong lặng lẽ. Vẻ mặt cũng không được biểu hiện quá rõ, người ta là trợ giảng "cưng" của Trần giáo sư đó. Chỉ một câu nói của cô gái đang ngồi ở vị trí giáo viên kia nhất định cả lớp sẽ không được yên thân với thầy Trần.
Kỳ Vân âm thầm kháng nghị. Cô là trợ giảng đâu phải giám thị đâu. Lại giao cho cô nhiệm vụ này chứ.
Lớp học vì có người quản lý nên mặc dù ồn ào cũng không quá mức phải nhắc nhở. Kỳ Vân nhìn lướt một vòng rồi buồn chán mở Laptop lên.
Nếu bên dưới nhìn lên chắc sẽ nghĩ cô nghiêm túc xem báo cáo hay soạn giáo án gì chăng? Nhưng sự thật chỉ có mình Kỳ Vân biết. Cô đang đọc truyện ngôn tình. Đã lâu lắm rồi từ khi kết thúc viên mãn của cặp đôi Bạch Tư Văn và Thư Kỳ cô chẳng có thời gian đọc những truyện khác. Hôm nay vừa vặn có cơ hội. Mà truyện của tác giả viết về cặp đôi Văn Kỳ kia lối viết rất hay, dễ đi vào lòng người, hơn nữa tình tiết lại lãng mạn chết người nên Kỳ Vân quyết định tìm đọc những bộ truyện tiếp theo của tác giả đó.
Khi đã tập trung vào việc gì thì thời gian trôi rất nhanh. Tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên. Kỳ Vân chỉnh lại tác phong đứng lên nói: "tan lớp". Rồi lại ngồi xuống ghế.
Đợi lớp học tan được một nửa Kỳ Vân mới chậm rãi thu dọn đồ đạc. Nhìn xem sinh viên đông như vậy phải cả trăm người cô sẽ không ngu ngốc vì muốn đi ra trước mà chen lấn trong đám người. Lớp đã vãn đi ra không tốt hơn sao? Đường rộng thênh thang, đi lại cũng thoải mái.
Kỳ Vân xoa xoa cái bụng đói meo của mình đi đến căn tin. Đám Bạch Sa thấy cô liền gọi lại.
"Kỳ Vân cậu chưa ăn sáng sao?"
Còn không phải vì bị hành hạ từ sáng tinh mơ sao.
"Chưa, cảm thấy không đói lắm đợi đến giờ gộp thành một bữa ăn trưa luôn".
"Ngồi chung đi". Bạch Sa và đám bạn cùng khoa đang ngồi uống nước, chỉ có Kỳ Vân ngồi gặm bánh mì.
"Cậu nghe tin gì chưa?" Kỳ Vân đang ăn ngẩn lên hóng chuyện.
"Chuyện họp khoa sáng nay đó! à còn thêm chuyện sắp tới có thầy giáo mới về trường tên Kiệt Kiệt gì đó, ây da lại quên mất tên rồi". Bạch Nhiên vỗ đầu cố nhớ lại. Rõ ràng vừa mới ghe xong, bây giờ lại nhớ không ra.
Kỳ Vân trong đầu chỉ chú ý đến cuộc họp mà bỏ qua vế sau.
Họp khoa còn chưa xong thì làm sao cô biết tin gì, mà chuyện đó liên quan gì đến cô.
Kỳ Vân lắc đầu: "Họp về cái gì mà cậu nghiêm trọng vậy?"
Bạch Sa thở dài: "tin tức của cậu chậm thật, lần này họp bàn về chuyện mở cuộc thi đua giữa các thực tập sinh để xếp hạng, hơn nữa người đứng nhất còn được thưởng gì đó... Đừng nói thầy Trần của cậu không hé lộ tin tức gì nha". Bạch Sa nghi ngờ hỏi lại.
Một chữ cũng không có. Nhìn xem chưa họp thì mọi người đã nghe ngóng được hết mọi thứ rồi. Mà nguồn tin chắc chắn từ giảng viên hướng dẫn. Còn cô thì sao? Mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Đợi lát nữa cô phải đi hỏi rõ mới được.
Cả buổi ăn tâm trạng Kỳ Vân không tốt chút nào. Ăn xong Kỳ Vân trở lại văn phòng chờ Trần Kha Nghị.
Thấy khóa cửa vặn một cái, có người đẩy vào, Kỳ Vân hớn hở chạy đến: "Thầy Trần buổi sáng tốt lành!" Mặc dù bây giờ cũng không được coi là sớm nữa.
"Ừm!" Trần Kha Nghị kéo ghế ngồi xuống. Họp khá lâu đến mức mệt mỏi, anh uống chút nước lấy lại sức.
"Hôm nay họp có gì đặc biệt không thầy?"
"Không có".
Tin tức của Bạch Sa không thể nào sai được. Còn thầy Trần của cô lại nói "không có" một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Không phải có thông báo thi đua sao thầy?" Kỳ Vân cố tình khơi gợi vấn đề.
"Em đã nghe được tin tức rồi còn thăm dò tôi?"
Đây không phải là thăm dò có được không? Thi đua là việc có liên quan đến cô, ảnh hưởng đến kết quả thực tập mà thầy Trần lại xem như không có không thèm nói với cô một tiếng. Nếu cô không từ Bạch Sa biết được chắc có lẽ không bao giờ biết.
Chuyện hôm đi ăn đến nay cô vẫn còn tức giận thêm chuyện hôm nay nữa, Kỳ Vân thực sự chịu hết nổi rồi.
"Đây là quyền lợi của em, thầy là người hướng dẫn trực tiếp tại sao lại không thông báo cho em, em không có quyền được biết sao?" Thầy thật quá đáng, đáng ghét. Giọng của Kỳ Vân rất lớn. Có bao nhiêu bức bối nghe qua lời nói đều có thể cảm nhận được.
"Nếu thông báo rồi thì sao?" Anh đang rất mệt không muốn đôi co với cô.
"Thì em sẽ nổ lực để đạt giải cao." Như vậy cũng hỏi được.
"Vậy nếu không có cuộc thi này em sẽ không cố gắng?" Trần Kha Nghị hỏi lại. Cô bé này chỉ lo chuyện không đâu, chuyện chính thì lại không tập trung.
Kỳ Vân gấp gáp nói: "Không phải, nếu biết em sẽ nổ lực thêm."
Trần Kha Nghị dù rất mệt nhưng cuối cùng đành mở miệng giải thích cho Kỳ Vân hiểu. Nếu cô không thông vấn đề này nhất định còn làm ầm ĩ lên nữa: "Chuyện thực tập sẽ ảnh hưởng đến tương lai phía trước của em, không cần nói em cũng phải biết luôn cố gắng trăm phần trăm, không chỉ vì mấy cái giải cỏn con đó mới tạo động lực cho em cố gắng, đã chọn con đường này thì em phải đặt cả nhiệt huyết và trái tim của em vào, em hiểu không?"
Không phải anh không muốn nói cho cô biết. Mà anh sợ cuối cùng cô chỉ chú ý vào cuộc thi này, trở nên ganh đua giành chiến thắng, bỏ qua việc chính là thực tập lấy kinh nghiệm. Dù gì thì cuộc thi cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Anh không muốn nó ảnh hưởng đến cô. Mà sự nổ lực và quyết tâm của cô anh đã thấy và không muốn nó thay đổi.
"Em vẫn luôn cố gắng, cuộc thi này nếu thắng cũng là một phần kinh nghiệm thực tế, nhất định em sẽ không bị phân tâm ảnh hưởng đến chuyện khác." Lời của Trần Kha Nghị nói ra có lẽ cô cũng hiểu một phần nào đó nguyên do. Nhưng cô cũng muốn thử sức.
"Ừm vậy việc tham gia tôi không phản đối". Nhìn cô như vậy anh cũng không nỡ ngăn cản. Chỉ cầ cô biết phân bổ sức lực hợp lý là được. Hơn nữa nếu cô muốn anh sẽ bên cạnh theo sát giúp đỡ cho cô.
"Cảm ơn thầy!" Kỳ Vân hiểu tấm lòng của Trần Kha Nghị, hơn nữa anh lại đồng ý cho cô tham gia cuộc thi nên trong lòng rất cảm kích. Nở nụ cười thật tươi nhìn anh.
"Lần này sẽ đánh giá vào quá trình thực tế mà các em làm được kèm theo một bài báo cáo kinh nghiệm, ý tưởng về phương pháp giảng dạy hiệu quả, việc thực tập thì do nổ lực của em, còn về phần báo cáo em cứ lên ý tưởng cần tôi giúp thì tôi sẽ hỗ trợ cho em."
Có thầy Trần giúp đỡ thật sự quá tốt. Từ hôm nay cô sẽ bắt đầu lên ý tưởng là vừa. Mà việc cô quyết tâm không phải vì phần thưởng gì đó nguyên nhân chính cô muốn biết thực lực mình đến đâu. Hơn nữa muốn xứng đang với "Giáo sư Trần nhà mình" cô phải trao dồi kiến thức và chứng tỏ bản lĩnh cho anh thấy.
Danh sách chương