Trần Kha Nghị dừng xe. Anh bước xuống đi thẳng đến chỗ Kỳ Vân. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, tuy nhiên không đóng thùng như thường ngày mà tùy tiện thả ra ngoài, tay áo săn đến khủyu tay. Kiểu ăn mặc đơn giản nhưng lại làm Kỳ Vân xao xuyến.
Kỳ Vân là một Fan hâm mộ trung thành của truyện ngôn tình thì không thể nào không thích kiểu đàn ông mặc áo sơ mi trắng như vậy, đặc biệt là dáng người Trần Kha Nghị lại rất chuẩn cứ như cái giá treo đồ vậy. Cho dù không phải là sơ mi trắng mà bất cứ kiểu nào khác khi khoác lên người anh cô tin chắc nó sẽ trở nen vô cùng hoàn hảo. Nhưng hiện tại cô đang say đắm trong vẻ đẹp đầy nam tính của anh. Áo sơ mi hơi ôm tôn lên nước da màu đồng và dáng người khỏe khoắn mang chút phong trần. Cô chú ý vào bụng anh, không biết rằng đằng sau lớp áo này sẽ là cơ bụng sáu múi rắn chắc đến mức nào. Thật muốn dùng tay mà sờ vào nhắm mắt hương thụ một lần. Gương mặt cương nghị của anh toát ra khí chất hấp dẫn làm cô cứ duy trì tư thế nhìn anh chằm chằm quên cả việc hít thở.
Tự dưng Kỳ Vân có suy nghĩ, nếu sau này cô may mắn có được giáo sư Trần, nhất định cô sẽ không cho anh mặc áo sơ mi trắng ra đường nữa. Bởi vì quá nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người đỗ gục trước dáng vẻ của anh. Áo sơ mi trắng chỉ được phép mặc ở nhà để cô ngắm thôi.
Suy nghĩ chiếm hữu của cô lại nổi lên rồi! Có người yêu như anh nhất định phải giữ thật cẩn thận.
"Em nghĩ gì mà ngẫn người vậy?" Chìm đắm trong ảo tưởng của mình, Trần Kha Nghị bước đến trước mặt lúc nào Kỳ Vân cũng không hay biết.
Thấy cô có phản ứng trở lại Trần Kha Nghị khoé môi hơi giương lên nói tiếp: "Đi thôi!"
Cô ho nhẹ có chút mất tự nhiên nói: "À, dạ" lần sau có nhìn lén cũng phải kín đáo một chút.
Cô nhanh chóng đi theo sau Trần Kha Nghị, ngồi vào ghế phụ. Tất cả hành động của cô chỉ theo bản năng vì trong đầu cô lúc này chỉ xoay quanh hình ảnh Trần Kha Nghị mặc áo sơ mi trắng. Đúng là làm hại trái tim thiếu nữ thổn thức không ngừng mà. Cô tự nhéo mình một cái "Kỳ Vân mau tỉnh lại."
Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân ngồi im không động đậy, anh không vội khởi động xe mà chồm người sang kéo dây an toàn thắt vào cho cô. Lúc với lấy dây an toàn anh cố tình thả chậm động tác, gương mặt anh ghé sát vào mặt cô, hơi thở của anh phả vào mặt khiến cô cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng bừng như có lửa đốt.
Mặt Kỳ Vân dần đổi sang sắc hồng Trần Kha Nghị mới quay về đúng vị trí, anh điều chỉnh tư thế, vặn khóa xe bắt đầu di chuyển. Lúc mặt anh sắp chạm vào Kỳ Vân, ở khoảng cách mấy milimet, anh ngửi được mùi hương hoa trà thoang thoảng từ người cô vô cùng dễ chịu. Gương mặt phiếm hồng trông cũng rất đáng yêu. Môi anh không tự chủ nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
Tim Kỳ Vân bị hành động bất ngờ của Trần Kha Nghị mà đập liên hồi. Chỉ trách cô quá ngẩn ngơ nên mới xảy ra tình huống đỏ mặt nóng tai như vậy. Gặp gỡ Trần Kha Nghị chưa đến mười lăm phút mà đã khiến cô quá "mất máu" rồi.
"Cảm ơn thầy!" Kỳ Vân bối rối nói lời cảm ơn, xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này. Chỉ cần nhắc nhở cô là được rồi. Anh lại tự mình thắt dây an toàn cho cô, tuy rằng hành động này thể hiện sự ga lăng của anh làm cô rất thích, nhưng vẫn rất ngại ngùng vì chưa chuẩn bị tinh thần.
"Ừm, lần sau nhớ chú ý!" Anh tập trung nhìn đường mà đáp lại.
Xe chạy được một đoạn khá xa, Kỳ Vân mới chợt nhớ ra một điều, địa chỉ quán ăn cô còn chưa nói cho thầy Trần biết, mà thảm hại hơn hướng đi này hoàn toàn ngược lại với địa điểm cô muốn đến.
Bây giờ phải làm sao để mở miệng đây, nhưng nếu không nói thì lộ trình càng lệch hướng, đến lúc muốn quay lại thì quá muộn.
"Thầy à, em biết một quán ăn khá ngon gần đây, chúng ta đến đó ăn được không?" Cô tìm cách mở lời. Cứ im lặng càng về sau mở lời cũng khó khăn hơn.
"Em mời tôi nên ăn ở đâu không phải là do tôi chọn hay sao?"
Còn có việc này sao? Cô hoàn toàn không biết. Đâu có nghe quy luật này bao giờ. Chắc thầy Trần sẽ không chọn quán quá đắt đâu. Dù sao cũng mời khách với đã đi được nữa đường rồi thôi đành nghe theo thầy Trần vậy. Thầy Trần nhất định biết tiền lương "bèo bọt" của cô là bao nhiêu mà.
Kỳ Vân đặt hết niềm tin vào Trần Kha Nghị: "À, dạ do thầy quyết định ạ." Kỳ Vân cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.
Xe chạy thêm một lúc thì dừng lại. Trần Kha Nghị bảo cô xuống xe đứng đợi anh đi tìm chỗ đỗ xe rồi sẽ quay lại.
Xuất hiện trước mắt Kỳ Vân lúc này là hai quán ăn một lớn một nhỏ gần sát nhau. Nói cho đúng hơn thì bên phải là nhà hàng sang trọng có nhân viên tiếp tân đứng bên ngoài đón khách. Còn bên trái chỉ là một quán ăn bình thường, còn nhỏ hơn quán Hạ Uyển mà cô định đến.
Nhìn tên nhà hàng "Mỹ Vị" nổi bật kia Kỳ Vân cảm thấy có chút quen thuộc. Cô cố lục lại trí nhớ của mình. Thì ra đây chính "Mỹ Vị" do một ông chủ trẻ tên là Cố Cầm Học mở, hình ảnh nhà hàng xuất hiện rất nhiều trên tạp chí nổi tiếng. Ở đây kinh doanh theo hình thức rất đặc biệt, ngoài sự chuyên nghiệp và món ngon như bao nhà hàng khác thì thượng khách là thành viên sẽ được ăn những loại rau từ chính tay mình trồng.
Cứ tưởng tượng như game nông trại chính là kiểu mỗi vị khách sẽ thuê một khu đất nhỏ do nhà hàng mở, tự tay gieo hạt giống, chăm sóc và thu hoạch thành quả của mình đem chế biến thành món ăn. Đa số là những người có tiền muốn trải nghiệm, họ có thời gian rảnh sẽ tự đến khu đất của mình chăm sóc, còn lại sẽ thuê nhân viên chăm sóc chuyên biệt. Không thể nói đến để ăn được bữa ăn như vậy phải bỏ ra không ít tiền. Nhưng lạ là thu hút được rất nhiều người.
"Đợi lâu không?"
Kỳ Vân lắc đầu. Đợi lâu cô không sợ chỉ sợ đặt chân vào nhầm chỗ.
Trần Kha Nghị đi trước dẫn đường, Kỳ Vân gào thét trong lòng "thầy ơi rẻ trái, nhất định phải rẻ trái." Cho dù quán lề đường ăn với thầy liền trở nên sang trọng. Rẻ phải sẽ "gây án mạng" ngàn vạn lần đừng giết em.
Ông trời "phụ lòng người" Trần Kha Nghị bước vào Mỹ Vị, anh xoay người nhìn Kỳ Vân ý bảo cô mau đến.
Môi Kỳ Vân giật giật, bây giờ cô trốn về được không, mất mặt sớm còn đỡ hơn lát nữa mất mặt. Trần Kha Nghị cũng biết khả năng của cô cùng lắm chỉ trả được một món rẻ nhất trong đó thôi, tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cô dùng ánh mắt căm phẫn lại tràn đầy bi thương nhìn anh.
Hay sau khi ăn xong cô tìm quản lý nhà hàng hỏi xem có thuê rửa chén trả nợ không? Nghĩ thôi đã thấy không hợp lý! Kỳ Vân "chân nặng như chì" đi từng bước khó nhọc vào nhà hàng.
Trần Kha Nghị chọn vị trí gần sát cửa sổ, anh lịch sự kéo ghế cho Kỳ Vân.
Nếu bình thường Kỳ Vân sẽ cảm động không thôi, nhưng tại thời điểm này cô không còn tâm trạng nào nữa rồi.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho cô cùng Trần Kha Nghị lựa chọn.
"Em ăn gì chọn đi" Trần Kha Nghị lật menu ra nói.
Kỳ Vân nhìn những con số không trên món ăn nhảy liên tục, mỗi món ở đây rẻ nhất cũng đã bằng tiền sinh hoạt phí của cô trong một tháng rồi. Cô phải làm sao đây. Kỳ Vân cố gắng lựa món nào rẻ nhất, là rau xanh. Không phải loại rau như các khách hàng Vip tự trồng nên có giá rẻ nhất ở đây.
Trần Kha Nghị gọi mấy món rồi hỏi Kỳ Vân: "em không chọn thêm sao, rau thì sao đủ no được."
Kỳ Vân cười gượng, tìm đại một cái cớ: "Em đang giảm cân" Chỉ sợ món ăn có ngon cỡ nào cô cũng nuốt không trôi, huống chi là no bụng.
Trong khi đợi đồ ăn được dọn lên, Kỳ Vân xin phép Trần Kha Nghị đi toilet một lát.
Kỳ Vân đi vừa khuất Trần Kha Nghị cười nhẹ rồi cũng đứng dậy.
Kỳ Vân là một Fan hâm mộ trung thành của truyện ngôn tình thì không thể nào không thích kiểu đàn ông mặc áo sơ mi trắng như vậy, đặc biệt là dáng người Trần Kha Nghị lại rất chuẩn cứ như cái giá treo đồ vậy. Cho dù không phải là sơ mi trắng mà bất cứ kiểu nào khác khi khoác lên người anh cô tin chắc nó sẽ trở nen vô cùng hoàn hảo. Nhưng hiện tại cô đang say đắm trong vẻ đẹp đầy nam tính của anh. Áo sơ mi hơi ôm tôn lên nước da màu đồng và dáng người khỏe khoắn mang chút phong trần. Cô chú ý vào bụng anh, không biết rằng đằng sau lớp áo này sẽ là cơ bụng sáu múi rắn chắc đến mức nào. Thật muốn dùng tay mà sờ vào nhắm mắt hương thụ một lần. Gương mặt cương nghị của anh toát ra khí chất hấp dẫn làm cô cứ duy trì tư thế nhìn anh chằm chằm quên cả việc hít thở.
Tự dưng Kỳ Vân có suy nghĩ, nếu sau này cô may mắn có được giáo sư Trần, nhất định cô sẽ không cho anh mặc áo sơ mi trắng ra đường nữa. Bởi vì quá nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người đỗ gục trước dáng vẻ của anh. Áo sơ mi trắng chỉ được phép mặc ở nhà để cô ngắm thôi.
Suy nghĩ chiếm hữu của cô lại nổi lên rồi! Có người yêu như anh nhất định phải giữ thật cẩn thận.
"Em nghĩ gì mà ngẫn người vậy?" Chìm đắm trong ảo tưởng của mình, Trần Kha Nghị bước đến trước mặt lúc nào Kỳ Vân cũng không hay biết.
Thấy cô có phản ứng trở lại Trần Kha Nghị khoé môi hơi giương lên nói tiếp: "Đi thôi!"
Cô ho nhẹ có chút mất tự nhiên nói: "À, dạ" lần sau có nhìn lén cũng phải kín đáo một chút.
Cô nhanh chóng đi theo sau Trần Kha Nghị, ngồi vào ghế phụ. Tất cả hành động của cô chỉ theo bản năng vì trong đầu cô lúc này chỉ xoay quanh hình ảnh Trần Kha Nghị mặc áo sơ mi trắng. Đúng là làm hại trái tim thiếu nữ thổn thức không ngừng mà. Cô tự nhéo mình một cái "Kỳ Vân mau tỉnh lại."
Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân ngồi im không động đậy, anh không vội khởi động xe mà chồm người sang kéo dây an toàn thắt vào cho cô. Lúc với lấy dây an toàn anh cố tình thả chậm động tác, gương mặt anh ghé sát vào mặt cô, hơi thở của anh phả vào mặt khiến cô cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng bừng như có lửa đốt.
Mặt Kỳ Vân dần đổi sang sắc hồng Trần Kha Nghị mới quay về đúng vị trí, anh điều chỉnh tư thế, vặn khóa xe bắt đầu di chuyển. Lúc mặt anh sắp chạm vào Kỳ Vân, ở khoảng cách mấy milimet, anh ngửi được mùi hương hoa trà thoang thoảng từ người cô vô cùng dễ chịu. Gương mặt phiếm hồng trông cũng rất đáng yêu. Môi anh không tự chủ nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
Tim Kỳ Vân bị hành động bất ngờ của Trần Kha Nghị mà đập liên hồi. Chỉ trách cô quá ngẩn ngơ nên mới xảy ra tình huống đỏ mặt nóng tai như vậy. Gặp gỡ Trần Kha Nghị chưa đến mười lăm phút mà đã khiến cô quá "mất máu" rồi.
"Cảm ơn thầy!" Kỳ Vân bối rối nói lời cảm ơn, xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này. Chỉ cần nhắc nhở cô là được rồi. Anh lại tự mình thắt dây an toàn cho cô, tuy rằng hành động này thể hiện sự ga lăng của anh làm cô rất thích, nhưng vẫn rất ngại ngùng vì chưa chuẩn bị tinh thần.
"Ừm, lần sau nhớ chú ý!" Anh tập trung nhìn đường mà đáp lại.
Xe chạy được một đoạn khá xa, Kỳ Vân mới chợt nhớ ra một điều, địa chỉ quán ăn cô còn chưa nói cho thầy Trần biết, mà thảm hại hơn hướng đi này hoàn toàn ngược lại với địa điểm cô muốn đến.
Bây giờ phải làm sao để mở miệng đây, nhưng nếu không nói thì lộ trình càng lệch hướng, đến lúc muốn quay lại thì quá muộn.
"Thầy à, em biết một quán ăn khá ngon gần đây, chúng ta đến đó ăn được không?" Cô tìm cách mở lời. Cứ im lặng càng về sau mở lời cũng khó khăn hơn.
"Em mời tôi nên ăn ở đâu không phải là do tôi chọn hay sao?"
Còn có việc này sao? Cô hoàn toàn không biết. Đâu có nghe quy luật này bao giờ. Chắc thầy Trần sẽ không chọn quán quá đắt đâu. Dù sao cũng mời khách với đã đi được nữa đường rồi thôi đành nghe theo thầy Trần vậy. Thầy Trần nhất định biết tiền lương "bèo bọt" của cô là bao nhiêu mà.
Kỳ Vân đặt hết niềm tin vào Trần Kha Nghị: "À, dạ do thầy quyết định ạ." Kỳ Vân cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.
Xe chạy thêm một lúc thì dừng lại. Trần Kha Nghị bảo cô xuống xe đứng đợi anh đi tìm chỗ đỗ xe rồi sẽ quay lại.
Xuất hiện trước mắt Kỳ Vân lúc này là hai quán ăn một lớn một nhỏ gần sát nhau. Nói cho đúng hơn thì bên phải là nhà hàng sang trọng có nhân viên tiếp tân đứng bên ngoài đón khách. Còn bên trái chỉ là một quán ăn bình thường, còn nhỏ hơn quán Hạ Uyển mà cô định đến.
Nhìn tên nhà hàng "Mỹ Vị" nổi bật kia Kỳ Vân cảm thấy có chút quen thuộc. Cô cố lục lại trí nhớ của mình. Thì ra đây chính "Mỹ Vị" do một ông chủ trẻ tên là Cố Cầm Học mở, hình ảnh nhà hàng xuất hiện rất nhiều trên tạp chí nổi tiếng. Ở đây kinh doanh theo hình thức rất đặc biệt, ngoài sự chuyên nghiệp và món ngon như bao nhà hàng khác thì thượng khách là thành viên sẽ được ăn những loại rau từ chính tay mình trồng.
Cứ tưởng tượng như game nông trại chính là kiểu mỗi vị khách sẽ thuê một khu đất nhỏ do nhà hàng mở, tự tay gieo hạt giống, chăm sóc và thu hoạch thành quả của mình đem chế biến thành món ăn. Đa số là những người có tiền muốn trải nghiệm, họ có thời gian rảnh sẽ tự đến khu đất của mình chăm sóc, còn lại sẽ thuê nhân viên chăm sóc chuyên biệt. Không thể nói đến để ăn được bữa ăn như vậy phải bỏ ra không ít tiền. Nhưng lạ là thu hút được rất nhiều người.
"Đợi lâu không?"
Kỳ Vân lắc đầu. Đợi lâu cô không sợ chỉ sợ đặt chân vào nhầm chỗ.
Trần Kha Nghị đi trước dẫn đường, Kỳ Vân gào thét trong lòng "thầy ơi rẻ trái, nhất định phải rẻ trái." Cho dù quán lề đường ăn với thầy liền trở nên sang trọng. Rẻ phải sẽ "gây án mạng" ngàn vạn lần đừng giết em.
Ông trời "phụ lòng người" Trần Kha Nghị bước vào Mỹ Vị, anh xoay người nhìn Kỳ Vân ý bảo cô mau đến.
Môi Kỳ Vân giật giật, bây giờ cô trốn về được không, mất mặt sớm còn đỡ hơn lát nữa mất mặt. Trần Kha Nghị cũng biết khả năng của cô cùng lắm chỉ trả được một món rẻ nhất trong đó thôi, tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cô dùng ánh mắt căm phẫn lại tràn đầy bi thương nhìn anh.
Hay sau khi ăn xong cô tìm quản lý nhà hàng hỏi xem có thuê rửa chén trả nợ không? Nghĩ thôi đã thấy không hợp lý! Kỳ Vân "chân nặng như chì" đi từng bước khó nhọc vào nhà hàng.
Trần Kha Nghị chọn vị trí gần sát cửa sổ, anh lịch sự kéo ghế cho Kỳ Vân.
Nếu bình thường Kỳ Vân sẽ cảm động không thôi, nhưng tại thời điểm này cô không còn tâm trạng nào nữa rồi.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho cô cùng Trần Kha Nghị lựa chọn.
"Em ăn gì chọn đi" Trần Kha Nghị lật menu ra nói.
Kỳ Vân nhìn những con số không trên món ăn nhảy liên tục, mỗi món ở đây rẻ nhất cũng đã bằng tiền sinh hoạt phí của cô trong một tháng rồi. Cô phải làm sao đây. Kỳ Vân cố gắng lựa món nào rẻ nhất, là rau xanh. Không phải loại rau như các khách hàng Vip tự trồng nên có giá rẻ nhất ở đây.
Trần Kha Nghị gọi mấy món rồi hỏi Kỳ Vân: "em không chọn thêm sao, rau thì sao đủ no được."
Kỳ Vân cười gượng, tìm đại một cái cớ: "Em đang giảm cân" Chỉ sợ món ăn có ngon cỡ nào cô cũng nuốt không trôi, huống chi là no bụng.
Trong khi đợi đồ ăn được dọn lên, Kỳ Vân xin phép Trần Kha Nghị đi toilet một lát.
Kỳ Vân đi vừa khuất Trần Kha Nghị cười nhẹ rồi cũng đứng dậy.
Danh sách chương