Kỳ Vân thừa nhận tên của mình cũng rất dễ nghe. Cô tự cảm nhận rằng cái tên này rất hay lại có ý nghĩa. "Kỳ Vân" khiến người ta liên tưởng đến những đám mây từ xa trôi nhẹ nhẹ, bồng bềnh, tự do không ưu tư.

Tự do như những đám mây, rất có ý nghĩa phải không?

Nhưng có một vấn đề cô không thích, đó là tên cô xếp theo bảng chữ cái Anpha luôn đứng cuối.

Còn nhớ mỗi lúc đi học thầy giáo luôn thích gọi người đầu bảng và cuối bảng lên trả bài. Vậy là cô được vinh dự được thầy giáo xướng tên. Tiếp theo vào phòng thi, khi đồng bạn đã yên vị chỗ ngồi, quay sang cười nói với bạn cùng bàn thì cô vẫn đang đổ mồ hôi, căng lỗ tai lên nghe giáo viên gọi tên. Còn nữa, lúc kiểm tra thể dục, đây là môn cô sợ nhất. Người ta nói: "Chết sớm còn hơn chết muộn.” Cả lớp chia thành những nhóm nhỏ thi chạy. Cô lúc nào cũng mang tâm trạng phập phồng lo sợ, đợi đến khi cả lớp chạy gần xong, có nhóm đã vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm với nhau rồi mới đến lượt cô. Lúc đó cảm giác tim sắp rớt ra khỏi lồng ngực rồi, làm gì có sức mà chạy.

Và bây giờ, nhà trường nói, muốn vinh danh và làm gương cho sinh viên, nên đợt tuyển chọn giáo viên thực tập lần này, sẽ dán kết quả vào bảng tin của trường.

Rất đông sinh viên lại xem, Kỳ Vân vất vả lắm mới chen vào được, danh sách có bảy khoa, cô phải dò từng khoa, rồi dò tên từ từng tờ danh sách để kiếm tên mình.

Lần này kinh nghiệm sau khi tìm đến khoa R, cô dò tên theo cách từ cuối danh sách lên đầu. tên cô lần nào cũng đứng cuối, cách này giúp cô tiết kiệm được nhiều thời gian. Nhưng đã dò đến gần đầu bảng cô vẫn không thấy tên mình đâu. Trong lòng bắt đầu lo lắng, lẽ nào mình rớt rồi? Cô lắc đầu thật mạnh, chưa đến cái tên cuối cùng thì vẫn chưa chắc được điều gì.

Đến số thứ tự thứ hai, cô nhíu mày một cái. Có chút không tin vào mắt mình, trên danh sách đề rõ: "Kỳ Vân khoa R điểm thi bảy chấm tám đứng thứ hai, đạt."

Trái tim Kỳ Vân đập mạnh. Miệng nở nụ cười mãn nguyện. Đúng là không uổng công cô thức trắng mấy đêm liền, còn chen vô đám đông ngộp thở này nữa chứ, cuối cùng cũng đậu rồi.

Thì ra danh sách sắp xếp không phải theo Anpha mà là xếp hạng từ cao đến thấp. Chỉ tại cô quá lo lắng tìm tên mình nên không để ý đến vấn đề này.

Hù chết cô rồi!

Cảm giác thành tựu là đây sao? Cô không chắc nữa chỉ thấy vô cùng mãn nguyện.

...

Cuối tuần Kỳ Vân phải tham gia vào một buổi huấn luyện. Nói là huấn luyện nhưng thực ra chỉ là giới thiệu và thông báo nội dung cần thiết để mọi người chuẩn bị cho kỳ thực tập sắp tới.

Kỳ Vân ngồi trong hội trường lớn, cô nhìn xung quanh, thêm cô nữa tổng cộng có hai mươi tám người. Đây toàn là những tinh anh trong các khoa. Trong đó có cô!

Ngồi đây có cảm giác gì ư? Xúc động xen lẫn tự hào. Lại có chút hãnh diện hiện rõ ra mặt.

Thầy hiệu trưởng lên phát biểu. Bên dưới tiếng cười đùa cũng ngừng hẳn.

"Đầu tiên xin chúc mừng các em đã thành công vượt qua các đối thủ còn lại để xứng đáng có mặt ngày hôm nay."

"Bộp Bộp Bộp!" Tiếng vỗ tay vang lên, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ tràn đầy phấn khích.

"Nhưng các em đừng vui mừng quá sớm, đây chỉ là đợt tuyển chọn đầu tiên, còn dựa vào kết quả thực tập để xét duyệt lại, ai không đạt vẫn bị loại. Vì vậy không được lơ là." Thầy hiệu trưởng vẫn không quên nhắc nhở chuyện quan trọng.

Lời thầy hiệu trưởng nói rất đúng. Cô đã quyết định đi con đường này thì cần phải nghiêm túc. Còn phải nổ lực hoàn thành đợt thực tập này thì mới thật sự là vượt qua. Còn rất nhiều thử thách đợi cô phía trước.

"Tiếp theo, chắc các em sẽ rất muốn biết mình sẽ thực tập ở đâu, như thế nào?" Thầy hiệu trưởng uống một hớp nước thấm giọng rồi tiếp tục: "Các chắc các em ngồi đây đều biết trường đại học A chứ?"

"Ầm!" Không lẽ thật sự là trường đại học A nổi danh? Ban đầu nhà trường không thông báo nơi thực tập. Cô cứ nghĩ thực tập tại trường. Cô sẽ có cơ hội đến gần Trần Kha Nghị hơn phải không? Nghĩ đến đây Kỳ Vân thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ.

Bên dưới sinh viên bàn tán sôi nổi. Trường đại học A là nơi nào chứ, là trường đứng đầu, môi trường học tập và làm việc rất tốt, hằng năm có rất nhiều sinh viên "đầu rơi máu chảy" quyết liệt giành giật tấm vé vào đại học A. Giáo viên giảng dạy cũng rất chuyên nghiệp, thiết bị hỗ trợ rất tiên tiến. Nếu được thực tập ở đó thì còn gì bằng.

"Suy nghĩ của các em đúng rồi. Năm nay nhà trường đã mở một đợt trao đổi với trường đại học A. Các em sẽ được thực tập ở đó. Đây là cơ hội lớn để các em tích lũy kinh nghiệm. Nhưng giáo viên sẽ rất khắc khe, nên phải nổ lực để đạt được thành tích tốt..."

Thầy hiệu trưởng còn nói gì đó rất nhiều, nhưng Kỳ Vân đều không nghe vào. Trong đầu cô chỉ xuất hiện ba từ "Đại học A" Không ngờ khi cô đang mất phương hướng, muốn tiến tới nhưng không biết làm cách nào, bắt đầu ra sao thì ông trời lại giúp cô. Cô chỉ cần vượt qua kỳ tuyển chọn này, cố gắng một chút, sau này sẽ có một công việc, thu nhập ổn định. Tương lai cũng tươi sáng hơn trước.

Trong khi cả phòng xôn xao về trường đại học A nổi tiếng ra sao, môi trường tuyệt vời thế nào, thì cô đang nghĩ đến một khía cạnh đặc biệt khác ở nơi đó. Trường đại học A đặc biệt hơn những nơi khác bởi vì ở nơi đó có người cô thầm mến, chính là anh Trần Kha Nghị.

Cô biết với thân phận hiện giờ, cô là sinh viên anh là giảng viên, hơn nữa cô còn không phải là sinh viên của trường đại học A, thì muốn anh chú ý đến mình, muốn tiến xa hơn nữa, rất không có khả năng. Vì vậy cô muốn một ngày mình trở thành đồng nghiệp của anh, đứng trước mặt anh, tự tin mà nói: "Chào thầy, rất lâu trước đây em đã thầm mến thầy, bây giờ cũng vậy, em biết thầy vẫn chưa có bạn gái vậy em có thể làm bạn gái của thầy không?"

Cô nghĩ một thời gian dài nữa một năm hay hai năm, mà không biết còn có thể gặp anh hay không, hoặc là lúc đó anh đã có vợ rồi không chừng.

Đây là một dịp để cô tiếp tục hoàn thành "cách mạng" của mình. Nhưng mà có một vấn đề nảy sinh, thân phận giáo viên thực tập thì cũng không thể tự nhiên mà thốt ra những lời đó được. Đành phải tiếp tục sử dụng chiến thuật cũ. Lần này cô sẽ tiếp cận nhiều hơn nữa. Cứ đợi đi!

Tâm trạng rối bời làm Kỳ Vân quên đi một chuyện quan trọng là cô đến gặp Trần Kha Nghị với thân phận Anh Thu, bây giờ là Kỳ Vân, phải giải thích làm sao?

Kỳ Vân bị một bạn kế bên huých vào người làm cô giật mình. Mọi người đã đứng dậy chào thầy hiệu trưởng. Cô vẫn còn ngồi. Nếu không có bạn nữ kế bên nhắc thì thật là mất mặt.

Mọi người bắt đầu rời đi, cô chỉ nghe tai này lọt tai kia nên nội dung gì đó không nắm bắt được gì.

Kỳ Vân gãi đầu nhìn bạn nữ đang loay hoay soạn đồ lên tiếng: "Thật ngại quá, bạn cho mình hỏi ban nảy thầy hiệu trưởng có dặn dò vấn đề gì quan trọng không?" Bạn nữ nhìn Kỳ Vân bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Do mình đang có việc nên không được tập trung lắm." Kỳ Vân cười tỏ ra ngại ngùng.

"Thứ hai tám giờ đến trường đại học A điểm danh sau đó sẽ được phân giáo viên hướng dẫn." Bạn nữ nhanh chóng lặp lại lời dặn dò của thầy hiệu trưởng.

Thì ra là vậy: "Cảm ơn bạn nhiều lắm!"

"Không có gì!"

"Hẹn thứ hai gặp lại." Kỳ Vân vẫy tay tạm biệt bạn học nữ, rồi rời khỏi hội trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện