Mộ Dung Tình quan sát Lăng phu nhân, Lăng phu nhân cũng đang đánh giá Mộ Dung Tình.
Hai ánh mắt lạnh lùng bất ngờ chạm nhau, trong lòng cả hai đều giật mình.
Đôi mắt thật trong trẻo lạnh lùng!
Ánh mắt thật lạnh nhạt!
Trong chớp mắt, hai người cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Còn lâu mới đạt đến Đại Nhã Chi Đường, khiến cho Lăng phu nhân chê cười rồi!” Nhận được sự tán thưởng của Nhất phẩm phu nhân, đương nhiên lão phu nhân rất vui, nhưng miệng vẫn nói lời khiêm tốn.
“Lão phu nhân lại khiêm tốn rồi!” Lời nói với lão phu nhân, nhưng tầm mắt Lăng phu nhân vẫn dừng ở trên khuôn mặt của Mộ Dung Tình không dời: “Hơn tháng trước, nữ tử quỳ gối ba ngày trước cửa chỗ đại sư Vô Ngộ thiền, chỉ để cầu đại sư khai quang tượng Phật cho nội tổ mẫu, hình như là ngươi?”
Khi Nhất phẩm phu nhân vừa cất lời xong, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Ngay cả lão phu nhân cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Hơn một tháng trước? Lúc đó Mộ Dung Tình đã nói rằng muốn đi dâng hương, nhưng lão phu nhân chỉ nghĩ Mộ Dung Tình sắp sửa cập kê, trong lòng tưởng niệm người mẹ đã khuất của mình. Thật không ngờ, con bé đã lên chùa để cầu đại sư Vô Ngộ làm lễ khai quang cho bức tranh!
Ở triều đại này, có rất ít đồ vật có thể được đại sư Vô Ngộ khai quang cho! Nhờ công lao của Mộ Dung Tình mà bà mới có được một trong số những đồ vật ít ỏi đấy.
Ban nãy khi ở trong phòng, nghe Phương ma ma nói vật này đã được đại sư Vô Ngộ khai quang, lão phu nhân vẫn nửa tin nửa ngờ, chuẩn bị phái người đi điều tra chân tướng! Người còn chưa phái đi, chính miệng Lăng phu nhân đã cho bà câu trả lời rõ ràng! Giờ phút này, bà vô cùng xúc động, phấn khích và hoan hỉ.
“Lăng phu nhân quá lời rồi, thần nữ chỉ nguyện dốc hết sức lực hèn mọn này để tỏ lòng hiếu thảo!” Mộ Dung Tình đứng dậy, sau đó thi lễ với Lăng phu nhân, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt đáp lời.
Ánh mắt Lăng phu nhân chợt lóe lên, nhìn Mộ Dung Tình một hồi lâu mới nói: “Ta thấy bức tranh thêu hai mặt này thật đúng là độc nhất vô nhị. Không biết, có thể mặt dày xin lão phu nhân được không?”
Câu nói khiến mọi người kinh ngạc, cả phòng khách vốn đang bàn tán không ngừng bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Nếu như một khắc trước lão phu nhân còn đang hoan hỉ, thì giờ khắc này đã trở nên ảo não! Bà ấy rất thích bức tranh thêu hai mặt này! Chưa cần nói đến việc nó là bảo vật hiếm có trên đời, chỉ riêng chuyện được đại sư Vô Ngộ khai quang đã khiến cho một người hằng năm dâng hương bái Phật như lão phu nhân coi là trân bảo rồi!
Vật quý báu như vậy, sao có thể chắp tay nhường người khác được?
Đối mặt với Lăng phu nhân, lão phu nhân đột nhiên cảm thấy khó thở.
Lăng phu nhân tuy là Nhất phẩm phu nhân, nhưng thật ra nào có quyền hạn gì, chẳng qua ỷ vào được Hoàng thượng và Thái hậu cưng chiều nên mới ngang ngược như vậy!
Tuy nói Quang Lộc Tự Khanh Mộ Dung Ngạn chỉ là quan tam phẩm, xét về hàm vị thì không cao bằng Lăng phu nhân; nhưng dù sao Mộ Dung Ngạn cũng là một mệnh quan triều đình có chức có quyền. Hiện giờ cũng đang nhận được long ân. Nếu không thì đại thọ hôm nay của lão phu nhân cũng sẽ không có nhiều mệnh quan triều đình quyền cao chức trọng đến chúc thọ.
Ấy vậy mà Lăng phu nhân lại làm trò trước mặt quan khách, không đếm xỉa đến thân phận, xin xỏ thọ lễ của lão phu nhân, điều này như một cái tát vào mặt lão phu nhân. Mất hết cả thể diện!
Đại sảnh to chìm trong im lặng, mọi người cố gắng hít thở nhẹ nhàng, bầu không khí vốn đang huyên náo đột nhiên áp lực không thôi.
“Lăng phu nhân nói đùa, đồ thêu này của thần nữ làm sao sánh được với Tam Nương ở trong cung làm ra!” Sắc mặt của lão phu nhân hơi khó chịu, bà không tiếp lời, Mộ Dung Tình lấy thân phận hậu bối đứng lên, tươi cười dẫn câu chuyện về phía mình.
Trước đề nghị của Lăng phu nhân, cho dù lão phu nhân có đáp lại thế nào đều sẽ bị nắm đằng chuôi. Nếu đồng ý cho thì sẽ bị người ta trèo lên đầu lên cổ ngay trong thọ yến của chính mình, sau này chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Nếu không đồng ý cho thì là coi thường Lăng phu nhân, thậm phí coi thường hoàng thất!
Ở kinh thành, Lăng phu nhân có tiếng được sủng ái. Chỉ cần là thứ mà Lăng phu nhân muốn, Hoàng thượng và Thái hậu chưa bao giờ từ chối. Một lần trong cung tổ chức yến tiệc, Lăng phu nhân vừa ý một tỳ nữ pha trà thân thiết bên cạnh Thái hậu, Thái hậu lập tức ban người tỳ nữ chăm sóc mình nhiều năm cho Lăng phu nhân.
Người tỳ nữ ấy có kỹ năng pha trà rất ngon. Nghe nói sau khi ban tỳ nữ kia cho Lăng phu nhân, Thái hậu đã ăn không ngon ngủ không yên nhiều ngày.
Tóm lại, lão phu nhân không thể đưa ra sự lựa chọn!
Lão phu nhân không nói được lời nào, nhưng Mộ Dung Tình thì khác. Dù sao người tặng lễ vật cũng là nàng.
“Nhưng bản phu nhân vừa nhìn bức tranh thêu này liền nhớ đến cố nhân, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích!” Thấy Mộ Dung Tình tiếp lời, vẻ mặt của Lăng phu nhân khó chịu, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi coi thường bản phu nhân?”
Lăng phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, bầu không khí ban đầu đã áp lực nay lại càng thêm nặng nề ngột ngạt. Các quan khách cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình vì sợ chuốc họa vào thân.
Sự tức giận trong lòng lão phu nhân không thể phát tiết ra ngoài, bà chỉ cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng một cách mất tự nhiên.
Thấy thọ lễ của Mộ Dung Tình phản tác dụng, sự oán giận trên mặt Mộ Dung Vũ lập tức bị thay thế bằng vẻ vui sướng.
Hừ, Mộ Dung Tình, biết thừa ngươi là một đứa tai họa mà! Tranh thêu hai mặt thì sao? Kết quả không đổi đến trường thọ, mà đổi đến tai họa!
Lồng ngực lão phu nhân như bị đè nén, bà hơi liếc mắt sang bên cạnh thì bắt gặp vẻ mặt hả hê không kiểm soát được như vừa bỏ đá xuống giếng của Mộ Dung Vũ. Nhất thời, con tức của bà tăng thêm vài phần.
Bà liếc xéo Mộ Dung Vũ một cái, mắng thầm trong lòng: Được lắm Mộ Dung Vũ! Chờ chuyện này qua đi, xem ta chỉnh đốn ngươi như thế nào!
Thấy Mộ Dung Vũ vẫn còn đang vui vẻ đắc ý chưa phát giác ra toan tính của lão phu nhân, Ninh di nương bên cạnh đã đá nàng ta một cái.
“Lăng phu nhân nói quá lời!” Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Lăng phu nhân, Mộ Dung Tình vội vàng quỳ xuống: “Tấm tranh thêu này là tỳ nữ một lòng vì nội tổ mẫu cầu xin, chỉ cầu nội tổ mẫu thân thể bình an khỏe mạnh! Thần nữ quỳ tròn ba ngày trước tượng Phật mới có thể cầu được đến phần tâm ý này! Nếu đem tặng cho Lăng phu nhân, há chẳng phải là lừa gạt Phật tổ ư?”
Ngụ ý là, nếu Lăng phu nhân hiếu thắng cướp đoạt thì không sợ Phật tổ trách tội ư? Phu nhân có Hoàng thượng và Thái hậu che chở, chẳng lẽ ngay cả Phật tổ cũng dám ngỗ nghịch?
Mộ Dung Tình nói xong thì vẫn im lặng quỳ gối ở đó. Sống lưng nàng thẳng tắp, lộ ra phong thái không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh. Ánh mắt nhìn thẳng, trong veo linh hoạt, không kém phần cơ trí đã thêm phần chín chắn cho dung mạo được liệt kê vào hàng “Tam đại mỹ nhân” của nàng.
Nhìn Mộ Dung Tình ở trước mặt, Lăng phu nhân thoáng thất thần, ánh mắt vốn sắc bén bây giờ trở nên hơi hoang mang.
Giống! Quá giống! Thật sự quá giống!
“A, thật không ngờ nha đầu này mồm miệng lanh lợi như vậy!” Nhìn hồi lâu, đến tận khi các quan khách cảm thấy sắp sụp đổ trong sự yên tĩnh này, Lăng phu nhân mới mở miệng. Giọng nói của bà không còn sự lạnh lẽo như trước, mà ánh mắt bà nhìn Mộ Dung Tình lại thêm chút phức tạp khiến nàng không hiểu rõ: “Ta thật sự thích kỹ thuật thêu này của ngươi, cũng rất thích bức tranh thêu hai mặt này, làm thế nào mới được đây?”
Nghe thấy Lăng phu nhân nói vậy, Mộ Dung Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Như lời Lăng phu nhân nói, bà ấy sẽ không cưỡng cầu bức tranh này nữa! Xem ra Lăng phu nhân cũng không hống hách ngang tàn như lời đồn thổi bên ngoài.
Mộ Dung Tình cúi đầu trước Lăng phu nhân, mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng nghe vẫn rất vang dội đanh thép, từng chữ từng chữ nói ra rất rõ ràng: “Có thể lọt vào mắt xanh của Lăng phu nhân là phúc khí của thần nữ! Thần nữ cả gan, cầu xin Lăng phu nhân cho thần nữ một cơ hội để thêu tặng cho Lăng phu nhân một bức!”
“Ồ? Nhưng bức tranh thêu hai mặt này của ngươi được khai quang rồi!” Lời của Mộ Dung Tình nói rất vừa ý Lăng phu nhân. Mộ Dung Tình xin “cho thần nữ một cơ hội”, chứ không phải “thần nữ cả gan dâng tặng lễ vật”!
“Đợi đến khi thêu xong, thần nữ nhất định sẽ mang nó lên chùa lễ Phật! Cầu khai quang xong sẽ lại đem dâng tặng cho phu nhân!”
“Ồ? Ngươi cầu cho lão phu nhân trường thọ an khang, không biết ngươi sẽ cầu gì cho bản phu nhân đây?” Lăng phu nhân nhẹ giọng cười, câu hỏi này nghe qua thì giống trêu đùa nhưng thực chất lại dấu dao găm.
Lăng phu nhân có thân phận cao quý, cơm áo không phải lo, gả cho một tướng quân hơn mình mười mấy tuổi thì cuối cùng lại thành góa phụ! Trước đó bà cũng chưa sinh được con trai để nối dõi tông đường!
Bảo cầu tài thì như chuyện cười cho thiên hạ, vì có hoàng cung làm hậu thuẫn, Lăng phu nhân sao còn hiếm lạ mấy thứ tiền tài đó? Bảo cầu gia đình hòa thuận vui vẻ thì lại như đâm vào nỗi đau thầm kín của Lăng phu nhân, gia đình đã tan nát, như thế nào mà hòa thuận vui vẻ được? Càng đừng nói đến cầu cho con cái bình an khỏe mạnh.
Lăng phu nhân vừa hỏi xong, lòng lão phu nhân lại ngập tràn lo lắng. Lăng phu nhân đang cố ý hoạnh họe! Lão phu nhân thật sự không hiểu, Lăng phu nhân sao phải chọn ngày hôm nay để làm khó bà? Trong lúc lo lắng, bà vô ý liếc mắt thấy Ninh di nương đang ưu sầu nhìn Mộ Dung Tình, cứ như thể thật tâm lo nghĩ cho Mộ Dung Tình.
“Tiểu nữ ngu muội, chỉ biết thế nhân đều mong muốn mọi chuyện có thể xảy ra như ý muốn; vì vậy tiểu nữ nguyện cầu xin cho Lăng phu nhân thân thể an khang, vạn sự như ý!”
Mộ Dung Tình ở trước mặt đám người có lo lắng, có hồi hộp, có xem trò vui, hoặc hả giận, nhẹ nhàng đáp lời, nói rõ từng chữ.
“Vạn sự như ý! A, hay cho một câu vạn sự như ý!”
Mộ Dung Tình tự hiểu Lăng phu nhân đang cố tình gây khó khăn, bất kể nàng có nói gì cũng thành sai. Cho dù như vậy nàng vẫn bắt buộc phải trả lời. Vì thế nên nàng đang đánh cược, đánh cược phần không cam tâm kia trong lòng của Lăng phu nhân!
Có ai lại có thể bằng lòng gả cho một người hơn mình những mười mấy tuổi? Có ai mà chồng vừa bị chém đầu, vẫn kiêu ngạo sống dưới sự ngờ vực và giễu cợt của người đời? Lăng phu nhân có thật sự vui vẻ không? Không! Bà ấy không vui! Từ ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có thể nhìn ra, cuộc sống như thế này không phải là điều bà ấy muốn. Sở dĩ Hoàng thượng và Thái hậu luôn thuận theo Lăng phu nhân như vậy, ắt hẳn là có chuyện mờ ám nào đấy. Có thể là họ đã làm điều gì đó hổ thẹn với Lăng phu nhân, hoặc có lẽ họ đang bù đắp cho Lăng phu nhân.
Mặc kệ là do nguyên nhân nào, Lăng phu nhân cũng không phải người có thể làm mọi chuyện theo ý của bản thân.
Đừng nói đến Lăng phu nhân, trong số những chị em phụ nữ chốn khuê phòng, có bao nhiêu người có thể tùy ý làm theo ý của mình đây?
Vì vậy Mộ Dung Tình đã nói “Chỉ biết thế nhân đều mong muốn mọi chuyện có thể xảy ra như ý muốn!” Có câu mở đầu này, Lăng phu nhân mới không tìm được điểm nào để nổi giận. Đương nhiên nếu Lăng phu nhân mà ngang ngược như lời đồn thổi, thì Mộ Dung Tình thật sự cũng không có cách nào hóa giải.
Lúc nghe thấy Lăng phu nhân nói ba chữ “Được” liên tiếp, Mộ Dung tình để ý trong mắt bà ấy hiện lên một tia sáng, nàng biết, kiếp nạn này đã được hóa giải!
Quả đúng như dự đoán, khuôn mặt của Lăng phu nhân lộ ra ý cười, bà đi đến trước mặt Mộ Dung Tình, tự mình nâng Mộ Dung Tình đứng dậy, tháo một chiếc vòng ngọc xanh biếc từ trên cổ tay xuống: “Vậy bổn cung đưa tạ lễ trước, Mộ Dung Đại tiểu thư cũng không nên đưa bức tranh thêu tới quá muộn mới phải!”
“Xì…”
“Thật nguy hiểm….”
Ngay khi Lăng phu nhân đeo chiếc vòng vào cổ tay Mộ Dung Tình, tiếng hít thở ở bốn phía cũng đã trở lại bình thường.
“Thật ra so với mẫu thân con, con còn làm cho ta hài lòng hơn!” Lúc Mộ Dung Tình vội vàng nói tạ ơn, Lăng phu nhân đã nói khẽ bên tai nàng với thanh âm chỉ đủ hai người nghe.
Mẫu thân?
Mộ Dung Tình kinh ngạc, Lăng phu nhân quen biết mẫu thân?
Rõ ràng, Lăng phu nhân không muốn người khác biết, ngay sau khi nói xong đã lui trở về chỗ ngồi: “Lão phu nhân đúng là có một nha đầu tri kỷ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lão phu nhân cười ngượng ngập, tuy rằng thể diện chưa bị mất đi, nhưng khi đối diện với Lăng phu nhân ngang ngược kiêu ngạo này, bà cũng phải cố nén cơn giận, khó mà nuốt trôi được.
Cách xử lý hôm nay của Mộ Dung Tình khiến cho lão phu nhân rất vừa lòng. Xem ra, phải cho Ninh di nương biết tay! Nếu như bà đoán không nhầm, việc này nhất định có liên quan đến Ninh di nương!
Ai cũng biết, một người dì họ hàng xa của Ninh di nương hiện đang là Ninh quý nhân ở trong cung. Mà vị Ninh quý nhân kia và vị Lăng phu nhân này có phần qua lại thân thiết với nhau.
Chỉ là Ninh di nương không có liên hệ gì với vị Ninh quý nhân kia, bản thân lão phu nhân cũng cảm thấy gượng ép khi liên hệ chuyện này với Ninh di nương.
Thôi, sự tình này, cũng chỉ đến như thế này thôi!
Trong lòng càng thêm tán thưởng Mộ Dung Tình, nên bà đã nói ra những lời vốn không định nói: “Hôm nay là ngày sinh thần của lão thân. Thời gian chịu tang ba năm của nha đầu Tình nhi vẫn chưa kết thúc, ngay cả một bộ y phục có màu sắc tươi sáng con bé cũng không có. Vì không muốn làm ảnh hưởng đến ngày vui của bà già này, cũng là để hồi tưởng lại người mẫu thân đã mất sớm kia, nên con bé mới mặc bộ Thủy Vân Sam mà Thái hậu đã từng ban thưởng cho Thanh Nhã! Lão thân cũng vì nhớ Thanh Nhã nên mới đồng ý cho Tình nhi ăn mặc như vậy. Sáng sớm nay lúc tới thỉnh an, nha đầu này đã làm cho ta kinh ngạc thật sự, con bé càng ngày càng giống mẫu thân nó!”
Hai ánh mắt lạnh lùng bất ngờ chạm nhau, trong lòng cả hai đều giật mình.
Đôi mắt thật trong trẻo lạnh lùng!
Ánh mắt thật lạnh nhạt!
Trong chớp mắt, hai người cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Còn lâu mới đạt đến Đại Nhã Chi Đường, khiến cho Lăng phu nhân chê cười rồi!” Nhận được sự tán thưởng của Nhất phẩm phu nhân, đương nhiên lão phu nhân rất vui, nhưng miệng vẫn nói lời khiêm tốn.
“Lão phu nhân lại khiêm tốn rồi!” Lời nói với lão phu nhân, nhưng tầm mắt Lăng phu nhân vẫn dừng ở trên khuôn mặt của Mộ Dung Tình không dời: “Hơn tháng trước, nữ tử quỳ gối ba ngày trước cửa chỗ đại sư Vô Ngộ thiền, chỉ để cầu đại sư khai quang tượng Phật cho nội tổ mẫu, hình như là ngươi?”
Khi Nhất phẩm phu nhân vừa cất lời xong, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Ngay cả lão phu nhân cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Hơn một tháng trước? Lúc đó Mộ Dung Tình đã nói rằng muốn đi dâng hương, nhưng lão phu nhân chỉ nghĩ Mộ Dung Tình sắp sửa cập kê, trong lòng tưởng niệm người mẹ đã khuất của mình. Thật không ngờ, con bé đã lên chùa để cầu đại sư Vô Ngộ làm lễ khai quang cho bức tranh!
Ở triều đại này, có rất ít đồ vật có thể được đại sư Vô Ngộ khai quang cho! Nhờ công lao của Mộ Dung Tình mà bà mới có được một trong số những đồ vật ít ỏi đấy.
Ban nãy khi ở trong phòng, nghe Phương ma ma nói vật này đã được đại sư Vô Ngộ khai quang, lão phu nhân vẫn nửa tin nửa ngờ, chuẩn bị phái người đi điều tra chân tướng! Người còn chưa phái đi, chính miệng Lăng phu nhân đã cho bà câu trả lời rõ ràng! Giờ phút này, bà vô cùng xúc động, phấn khích và hoan hỉ.
“Lăng phu nhân quá lời rồi, thần nữ chỉ nguyện dốc hết sức lực hèn mọn này để tỏ lòng hiếu thảo!” Mộ Dung Tình đứng dậy, sau đó thi lễ với Lăng phu nhân, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt đáp lời.
Ánh mắt Lăng phu nhân chợt lóe lên, nhìn Mộ Dung Tình một hồi lâu mới nói: “Ta thấy bức tranh thêu hai mặt này thật đúng là độc nhất vô nhị. Không biết, có thể mặt dày xin lão phu nhân được không?”
Câu nói khiến mọi người kinh ngạc, cả phòng khách vốn đang bàn tán không ngừng bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Nếu như một khắc trước lão phu nhân còn đang hoan hỉ, thì giờ khắc này đã trở nên ảo não! Bà ấy rất thích bức tranh thêu hai mặt này! Chưa cần nói đến việc nó là bảo vật hiếm có trên đời, chỉ riêng chuyện được đại sư Vô Ngộ khai quang đã khiến cho một người hằng năm dâng hương bái Phật như lão phu nhân coi là trân bảo rồi!
Vật quý báu như vậy, sao có thể chắp tay nhường người khác được?
Đối mặt với Lăng phu nhân, lão phu nhân đột nhiên cảm thấy khó thở.
Lăng phu nhân tuy là Nhất phẩm phu nhân, nhưng thật ra nào có quyền hạn gì, chẳng qua ỷ vào được Hoàng thượng và Thái hậu cưng chiều nên mới ngang ngược như vậy!
Tuy nói Quang Lộc Tự Khanh Mộ Dung Ngạn chỉ là quan tam phẩm, xét về hàm vị thì không cao bằng Lăng phu nhân; nhưng dù sao Mộ Dung Ngạn cũng là một mệnh quan triều đình có chức có quyền. Hiện giờ cũng đang nhận được long ân. Nếu không thì đại thọ hôm nay của lão phu nhân cũng sẽ không có nhiều mệnh quan triều đình quyền cao chức trọng đến chúc thọ.
Ấy vậy mà Lăng phu nhân lại làm trò trước mặt quan khách, không đếm xỉa đến thân phận, xin xỏ thọ lễ của lão phu nhân, điều này như một cái tát vào mặt lão phu nhân. Mất hết cả thể diện!
Đại sảnh to chìm trong im lặng, mọi người cố gắng hít thở nhẹ nhàng, bầu không khí vốn đang huyên náo đột nhiên áp lực không thôi.
“Lăng phu nhân nói đùa, đồ thêu này của thần nữ làm sao sánh được với Tam Nương ở trong cung làm ra!” Sắc mặt của lão phu nhân hơi khó chịu, bà không tiếp lời, Mộ Dung Tình lấy thân phận hậu bối đứng lên, tươi cười dẫn câu chuyện về phía mình.
Trước đề nghị của Lăng phu nhân, cho dù lão phu nhân có đáp lại thế nào đều sẽ bị nắm đằng chuôi. Nếu đồng ý cho thì sẽ bị người ta trèo lên đầu lên cổ ngay trong thọ yến của chính mình, sau này chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Nếu không đồng ý cho thì là coi thường Lăng phu nhân, thậm phí coi thường hoàng thất!
Ở kinh thành, Lăng phu nhân có tiếng được sủng ái. Chỉ cần là thứ mà Lăng phu nhân muốn, Hoàng thượng và Thái hậu chưa bao giờ từ chối. Một lần trong cung tổ chức yến tiệc, Lăng phu nhân vừa ý một tỳ nữ pha trà thân thiết bên cạnh Thái hậu, Thái hậu lập tức ban người tỳ nữ chăm sóc mình nhiều năm cho Lăng phu nhân.
Người tỳ nữ ấy có kỹ năng pha trà rất ngon. Nghe nói sau khi ban tỳ nữ kia cho Lăng phu nhân, Thái hậu đã ăn không ngon ngủ không yên nhiều ngày.
Tóm lại, lão phu nhân không thể đưa ra sự lựa chọn!
Lão phu nhân không nói được lời nào, nhưng Mộ Dung Tình thì khác. Dù sao người tặng lễ vật cũng là nàng.
“Nhưng bản phu nhân vừa nhìn bức tranh thêu này liền nhớ đến cố nhân, trong lòng cảm thấy cực kỳ thích!” Thấy Mộ Dung Tình tiếp lời, vẻ mặt của Lăng phu nhân khó chịu, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi coi thường bản phu nhân?”
Lăng phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, bầu không khí ban đầu đã áp lực nay lại càng thêm nặng nề ngột ngạt. Các quan khách cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình vì sợ chuốc họa vào thân.
Sự tức giận trong lòng lão phu nhân không thể phát tiết ra ngoài, bà chỉ cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng một cách mất tự nhiên.
Thấy thọ lễ của Mộ Dung Tình phản tác dụng, sự oán giận trên mặt Mộ Dung Vũ lập tức bị thay thế bằng vẻ vui sướng.
Hừ, Mộ Dung Tình, biết thừa ngươi là một đứa tai họa mà! Tranh thêu hai mặt thì sao? Kết quả không đổi đến trường thọ, mà đổi đến tai họa!
Lồng ngực lão phu nhân như bị đè nén, bà hơi liếc mắt sang bên cạnh thì bắt gặp vẻ mặt hả hê không kiểm soát được như vừa bỏ đá xuống giếng của Mộ Dung Vũ. Nhất thời, con tức của bà tăng thêm vài phần.
Bà liếc xéo Mộ Dung Vũ một cái, mắng thầm trong lòng: Được lắm Mộ Dung Vũ! Chờ chuyện này qua đi, xem ta chỉnh đốn ngươi như thế nào!
Thấy Mộ Dung Vũ vẫn còn đang vui vẻ đắc ý chưa phát giác ra toan tính của lão phu nhân, Ninh di nương bên cạnh đã đá nàng ta một cái.
“Lăng phu nhân nói quá lời!” Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Lăng phu nhân, Mộ Dung Tình vội vàng quỳ xuống: “Tấm tranh thêu này là tỳ nữ một lòng vì nội tổ mẫu cầu xin, chỉ cầu nội tổ mẫu thân thể bình an khỏe mạnh! Thần nữ quỳ tròn ba ngày trước tượng Phật mới có thể cầu được đến phần tâm ý này! Nếu đem tặng cho Lăng phu nhân, há chẳng phải là lừa gạt Phật tổ ư?”
Ngụ ý là, nếu Lăng phu nhân hiếu thắng cướp đoạt thì không sợ Phật tổ trách tội ư? Phu nhân có Hoàng thượng và Thái hậu che chở, chẳng lẽ ngay cả Phật tổ cũng dám ngỗ nghịch?
Mộ Dung Tình nói xong thì vẫn im lặng quỳ gối ở đó. Sống lưng nàng thẳng tắp, lộ ra phong thái không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh. Ánh mắt nhìn thẳng, trong veo linh hoạt, không kém phần cơ trí đã thêm phần chín chắn cho dung mạo được liệt kê vào hàng “Tam đại mỹ nhân” của nàng.
Nhìn Mộ Dung Tình ở trước mặt, Lăng phu nhân thoáng thất thần, ánh mắt vốn sắc bén bây giờ trở nên hơi hoang mang.
Giống! Quá giống! Thật sự quá giống!
“A, thật không ngờ nha đầu này mồm miệng lanh lợi như vậy!” Nhìn hồi lâu, đến tận khi các quan khách cảm thấy sắp sụp đổ trong sự yên tĩnh này, Lăng phu nhân mới mở miệng. Giọng nói của bà không còn sự lạnh lẽo như trước, mà ánh mắt bà nhìn Mộ Dung Tình lại thêm chút phức tạp khiến nàng không hiểu rõ: “Ta thật sự thích kỹ thuật thêu này của ngươi, cũng rất thích bức tranh thêu hai mặt này, làm thế nào mới được đây?”
Nghe thấy Lăng phu nhân nói vậy, Mộ Dung Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Như lời Lăng phu nhân nói, bà ấy sẽ không cưỡng cầu bức tranh này nữa! Xem ra Lăng phu nhân cũng không hống hách ngang tàn như lời đồn thổi bên ngoài.
Mộ Dung Tình cúi đầu trước Lăng phu nhân, mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng nghe vẫn rất vang dội đanh thép, từng chữ từng chữ nói ra rất rõ ràng: “Có thể lọt vào mắt xanh của Lăng phu nhân là phúc khí của thần nữ! Thần nữ cả gan, cầu xin Lăng phu nhân cho thần nữ một cơ hội để thêu tặng cho Lăng phu nhân một bức!”
“Ồ? Nhưng bức tranh thêu hai mặt này của ngươi được khai quang rồi!” Lời của Mộ Dung Tình nói rất vừa ý Lăng phu nhân. Mộ Dung Tình xin “cho thần nữ một cơ hội”, chứ không phải “thần nữ cả gan dâng tặng lễ vật”!
“Đợi đến khi thêu xong, thần nữ nhất định sẽ mang nó lên chùa lễ Phật! Cầu khai quang xong sẽ lại đem dâng tặng cho phu nhân!”
“Ồ? Ngươi cầu cho lão phu nhân trường thọ an khang, không biết ngươi sẽ cầu gì cho bản phu nhân đây?” Lăng phu nhân nhẹ giọng cười, câu hỏi này nghe qua thì giống trêu đùa nhưng thực chất lại dấu dao găm.
Lăng phu nhân có thân phận cao quý, cơm áo không phải lo, gả cho một tướng quân hơn mình mười mấy tuổi thì cuối cùng lại thành góa phụ! Trước đó bà cũng chưa sinh được con trai để nối dõi tông đường!
Bảo cầu tài thì như chuyện cười cho thiên hạ, vì có hoàng cung làm hậu thuẫn, Lăng phu nhân sao còn hiếm lạ mấy thứ tiền tài đó? Bảo cầu gia đình hòa thuận vui vẻ thì lại như đâm vào nỗi đau thầm kín của Lăng phu nhân, gia đình đã tan nát, như thế nào mà hòa thuận vui vẻ được? Càng đừng nói đến cầu cho con cái bình an khỏe mạnh.
Lăng phu nhân vừa hỏi xong, lòng lão phu nhân lại ngập tràn lo lắng. Lăng phu nhân đang cố ý hoạnh họe! Lão phu nhân thật sự không hiểu, Lăng phu nhân sao phải chọn ngày hôm nay để làm khó bà? Trong lúc lo lắng, bà vô ý liếc mắt thấy Ninh di nương đang ưu sầu nhìn Mộ Dung Tình, cứ như thể thật tâm lo nghĩ cho Mộ Dung Tình.
“Tiểu nữ ngu muội, chỉ biết thế nhân đều mong muốn mọi chuyện có thể xảy ra như ý muốn; vì vậy tiểu nữ nguyện cầu xin cho Lăng phu nhân thân thể an khang, vạn sự như ý!”
Mộ Dung Tình ở trước mặt đám người có lo lắng, có hồi hộp, có xem trò vui, hoặc hả giận, nhẹ nhàng đáp lời, nói rõ từng chữ.
“Vạn sự như ý! A, hay cho một câu vạn sự như ý!”
Mộ Dung Tình tự hiểu Lăng phu nhân đang cố tình gây khó khăn, bất kể nàng có nói gì cũng thành sai. Cho dù như vậy nàng vẫn bắt buộc phải trả lời. Vì thế nên nàng đang đánh cược, đánh cược phần không cam tâm kia trong lòng của Lăng phu nhân!
Có ai lại có thể bằng lòng gả cho một người hơn mình những mười mấy tuổi? Có ai mà chồng vừa bị chém đầu, vẫn kiêu ngạo sống dưới sự ngờ vực và giễu cợt của người đời? Lăng phu nhân có thật sự vui vẻ không? Không! Bà ấy không vui! Từ ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có thể nhìn ra, cuộc sống như thế này không phải là điều bà ấy muốn. Sở dĩ Hoàng thượng và Thái hậu luôn thuận theo Lăng phu nhân như vậy, ắt hẳn là có chuyện mờ ám nào đấy. Có thể là họ đã làm điều gì đó hổ thẹn với Lăng phu nhân, hoặc có lẽ họ đang bù đắp cho Lăng phu nhân.
Mặc kệ là do nguyên nhân nào, Lăng phu nhân cũng không phải người có thể làm mọi chuyện theo ý của bản thân.
Đừng nói đến Lăng phu nhân, trong số những chị em phụ nữ chốn khuê phòng, có bao nhiêu người có thể tùy ý làm theo ý của mình đây?
Vì vậy Mộ Dung Tình đã nói “Chỉ biết thế nhân đều mong muốn mọi chuyện có thể xảy ra như ý muốn!” Có câu mở đầu này, Lăng phu nhân mới không tìm được điểm nào để nổi giận. Đương nhiên nếu Lăng phu nhân mà ngang ngược như lời đồn thổi, thì Mộ Dung Tình thật sự cũng không có cách nào hóa giải.
Lúc nghe thấy Lăng phu nhân nói ba chữ “Được” liên tiếp, Mộ Dung tình để ý trong mắt bà ấy hiện lên một tia sáng, nàng biết, kiếp nạn này đã được hóa giải!
Quả đúng như dự đoán, khuôn mặt của Lăng phu nhân lộ ra ý cười, bà đi đến trước mặt Mộ Dung Tình, tự mình nâng Mộ Dung Tình đứng dậy, tháo một chiếc vòng ngọc xanh biếc từ trên cổ tay xuống: “Vậy bổn cung đưa tạ lễ trước, Mộ Dung Đại tiểu thư cũng không nên đưa bức tranh thêu tới quá muộn mới phải!”
“Xì…”
“Thật nguy hiểm….”
Ngay khi Lăng phu nhân đeo chiếc vòng vào cổ tay Mộ Dung Tình, tiếng hít thở ở bốn phía cũng đã trở lại bình thường.
“Thật ra so với mẫu thân con, con còn làm cho ta hài lòng hơn!” Lúc Mộ Dung Tình vội vàng nói tạ ơn, Lăng phu nhân đã nói khẽ bên tai nàng với thanh âm chỉ đủ hai người nghe.
Mẫu thân?
Mộ Dung Tình kinh ngạc, Lăng phu nhân quen biết mẫu thân?
Rõ ràng, Lăng phu nhân không muốn người khác biết, ngay sau khi nói xong đã lui trở về chỗ ngồi: “Lão phu nhân đúng là có một nha đầu tri kỷ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lão phu nhân cười ngượng ngập, tuy rằng thể diện chưa bị mất đi, nhưng khi đối diện với Lăng phu nhân ngang ngược kiêu ngạo này, bà cũng phải cố nén cơn giận, khó mà nuốt trôi được.
Cách xử lý hôm nay của Mộ Dung Tình khiến cho lão phu nhân rất vừa lòng. Xem ra, phải cho Ninh di nương biết tay! Nếu như bà đoán không nhầm, việc này nhất định có liên quan đến Ninh di nương!
Ai cũng biết, một người dì họ hàng xa của Ninh di nương hiện đang là Ninh quý nhân ở trong cung. Mà vị Ninh quý nhân kia và vị Lăng phu nhân này có phần qua lại thân thiết với nhau.
Chỉ là Ninh di nương không có liên hệ gì với vị Ninh quý nhân kia, bản thân lão phu nhân cũng cảm thấy gượng ép khi liên hệ chuyện này với Ninh di nương.
Thôi, sự tình này, cũng chỉ đến như thế này thôi!
Trong lòng càng thêm tán thưởng Mộ Dung Tình, nên bà đã nói ra những lời vốn không định nói: “Hôm nay là ngày sinh thần của lão thân. Thời gian chịu tang ba năm của nha đầu Tình nhi vẫn chưa kết thúc, ngay cả một bộ y phục có màu sắc tươi sáng con bé cũng không có. Vì không muốn làm ảnh hưởng đến ngày vui của bà già này, cũng là để hồi tưởng lại người mẫu thân đã mất sớm kia, nên con bé mới mặc bộ Thủy Vân Sam mà Thái hậu đã từng ban thưởng cho Thanh Nhã! Lão thân cũng vì nhớ Thanh Nhã nên mới đồng ý cho Tình nhi ăn mặc như vậy. Sáng sớm nay lúc tới thỉnh an, nha đầu này đã làm cho ta kinh ngạc thật sự, con bé càng ngày càng giống mẫu thân nó!”
Danh sách chương