Trong xe, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đám người đó vừa giận vừa sợ ban nãy cứ quanh quẩn mãi trong đầu.

Sự tức giận của Hoắc lão phu nhân dĩ nhiên không cần phải nói đến rồi, gương mặt của Từ Tử Thiên cũng trắng bệch, lúc đó cô thấy trong ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ khó tin. Còn Chu Duy Ân, cuối cùng anh ta chỉ nhìn Chu Chính Hiến dẫn cô đi, ánh sáng trong mắt cũng dần dần lụi tàn.

Nghĩ đến đây, Lâm Tẫn Nhiễm khẽ thở dài một hơi.

"Làm sao vậy?" Chu Chính Hiến đang ngồi bên cạnh lái xe chợt quay sang nhìn cô, "Không vui à?"

Lâm Tẫn Nhiễm lắc đầu, "Không có gì, đúng rồi, tại sao anh lại trở về vậy, không phải anh nói ngày mai mới về à?"

"Đáng lẽ là ngày mai, nhưng có người báo cho anh biết trong nhà xảy ra chuyện, anh nghĩ, nếu anh không trở về thì có lẽ không còn vợ nữa."

Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạo, "Nói quá rồi!"

"Không nói quá." Chu Chính Hiến dịu dàng, "Em đó, không thể làm anh bớt lo chút nào, chỉ cần không để ý một tí là em lại có thể biến anh thành con thiêu thân."

"Này, cái đó do em trai anh gây ra mà." Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút mới nói, "Duy Ân đã biết rõ chuyện của em rồi, lần trước Chu Diễn đưa đồ ăn cho em, cậu ấy nghe thấy bọn em nói chuyện."

Lông mày Chu Chính Hiến nhíu lại, "Anh biết, nhưng mà chắc chắn nó sẽ không nói lung tung."

"Ừm." Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Nhưng mà Hoắc lão phu nhân thì làm sao đây, vừa rồi anh trực tiếp kéo em ra ngoài, anh không sợ lúc về sẽ bị trách mắng sao?"

"Đương nhiên là anh sẽ giải thích cho bà, vốn muốn đợi sau khi Từ Tử Thiên và chú Từ rời đi thì sẽ nói chuyện của chúng ta, nhưng anh không đợi được nữa." Chu Chính Hiến đưa tay ra véo mặt cô, "Yên tâm đi, tuy rằng bà nội thích Từ Tử Thiên, nhưng mà anh không phải cháu trai duy nhất của bà."

"Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, bà nội nhất định sẽ đi điều tra, chuyện trước kia..."

"Em biết chuyện này không giấu giếm được." Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt một tiếng, "Em luôn muốn trốn tránh chuyện đó, rất vô lý khi muốn anh giúp em giấu giếm tất cả mọi người, nếu quả thật đã bị vạch trần rồi, em đành đối mặt với nó vậy."

"Anh luôn ở đây, em không cần phải lo lắng."

"Vâng."

Đã lái xe đến trường học, Lâm Tẫn Nhiễm xuống xe, chuẩn bị đi đến văn phòng của Bao Thuần Bân.

"Mất khoảng bao lâu? Anh sẽ đến đón em."

Động tác gỡ dây an toàn của Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, "Đón em? Lát nữa em ở lại trường là được rồi."

Chu Chính Hiến nghe vậy thì lườm cô một cái, "Anh đặc biệt vội vã trở về, em lại cam lòng bỏ rơi anh cả đêm à?"

Lâm Tẫn Nhiễm hơi xấu hổ, "Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu, chẳng lẽ anh muốn đưa em trở về nhà họ Chu sao?"

"Ngốc quá, đương nhiên không về đó rồi." Chu Chính Hiến sửa lại tóc giúp cô, "Đợi lát nữa sẽ nói cho em biết là đi đâu, bây giờ em lên trước đi, anh trở về xử lý một vài chuyện. Khi nào xong thì gọi điện cho anh."

"... Được."

Sau khi đưa Lâm Tẫn Nhiễm đến đó, điện thoại Chu Chính Hiến vang lên, không phải là Hoắc lão phu nhân gọi tới, mà là Từ Tử Thiên.

"Alo."

"Chu tiên sinh." Giọng nói Từ Tử Thiên khá chán nản, "Mặc dù tôi biết rõ chúng ta không còn mang danh là hôn phu, hôn thê nữa, nhưng mà chuyện ngày hôm nay tôi vẫn muốn gặp anh để hỏi một chút, có được không?"

Chu Chính Hiến nhướng mày, "Tôi sẽ giải thích với bà nội."

"Nhưng mà chuyện này... Người đầu tiên anh cần phải giải thích là tôi." Từ Tử Thiên khẽ cười một tiếng, "Hay là anh cảm thấy khinh thường khi phải giải thích chuyện này với tôi?"

Chu Chính Hiến không trả lời, nhưng Từ Tử Thiên có thể cảm nhận được, nếu không phải khả năng kiềm chế của anh cao thì có lẽ anh thật sự khinh thường không muốn giải thích.

"Quán cà phê XX, gần với nhà họ Chu." Từ Tử Thiên sợ anh nhất định sẽ không đến, vì vậy vội vàng nói, "Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời thôi."

.......

Quán cà phê bị người đứng bên ngoài mở ra, chuông gió ở cửa ra vào khẽ vang lên, Từ Tử Thiên ngước mắt lên nhìn.

Không ngờ anh đã đến, cô ta biết, với tính cách của anh nhất định sẽ không giải thích với cô ta.

Người đàn ông bước đến chỗ cô ta còn mặc trang phục dùng để họp hội nghị, rất cao cấp, nhưng vì vội vã trở về từ thành phố khác nên trang phục của anh có nhiều nếp gấp, ngay lúc này, caravat đã bị anh cởi ra, áo sơ mi mở một cúc áo, mang theo hương vị nghiêm túc xen lẫn lười biếng.

Thật ra, trước khi gặp anh, cô ta đã rất tò mò về anh, thiên tài trong giới thương nhân... Cô ta đã nghe từ lâu.

Mà lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã biết rõ người bên cạnh anh không phải là cô ta thì không ai có thể xứng hơn.

Cô ta rất tự tin về bản thân mình, cho nên cũng chắc chắn mình có thể nắm bắt được người đàn ông này, huống hồ, hai người lại môn đăng hộ đối, người nhà cũng muốn cho hai người đính hôn.

Nhưng cô ta tuyệt đối không thể ngờ được, trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của mình, lần này lại thất bại thảm hại. Cô ta không cam lòng, cũng không thể hiểu.

"Cô Từ, để cô đợi lâu rồi." Anh ngồi xuống vị trí đối diện, vẻ mặt bình thản, là bộ dạng cô ta cực kỳ thích.

"Không đâu." Sau khi mở miệng Từ Tử Thiên mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn, khóe môi cô ta giật giật, "Anh uống gì?"

"Không cần, tôi còn có việc, nói xong thì đi luôn."

Trong lòng Từ Tử Thiên lạnh như băng, "Anh cứ như vậy... Không chào đón tôi sao?"

Chu Chính Hiến theo thói quen cong tay gõ nhẹ lên bàn, "Chuyện ngày hôm nay, tôi rất xin lỗi, nhưng mà tôi tin chắc cô Từ là người hiểu chuyện, cô chưa tiếp xúc nhiều với tôi, chúng ta vốn dĩ không có tình cảm gì cả, nếu như bị người lớn cưỡng ép thành đôi thì cũng không công bằng với cô."

"Nếu như tôi cảm thấy công bằng thì sao?" Từ Tử Thiên đột nhiên lên tiếng, cô ta ngước mắt lên nhìn anh, "Đúng vậy, chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng những ngày chúng ta nói chuyện qua lại, chẳng lẽ anh không có một chút cảm tình nào với tôi sao?"

"Cô là người rất ưu tú, nhưng mà cô cũng thấy đấy." Vẻ mặt Chu Chính Hiến chợt trở nên dịu dàng, "Trong lòng tôi chỉ có cô ấy."

Từ Tử Thiên giật mình, chỉ khi anh nhắc tới người kia thì mới có vẻ mặt như thế.

"Hôm ở Tàng Thư Các tôi cũng đã nhận ra, chỉ là bản thân không chịu thừa nhận. Nhưng mà anh Chu, cô ấy... rốt cuộc có điểm gì khiến anh thích như vậy, làm anh bất chấp đến nỗi phải gây gổ với Hoắc lão phu nhân?"

"Cô ấy sao?" Chu CHính Hiến mỉm cười, "Không phải cô ấy có điểm khiến tôi thích, mà là những gì của cô ấy, tôi đều thích."

...

Chu Chính Hiến đi rồi, Từ Tử Thiên nhìn ly cà phê lạnh ngắt, trong đầu ngập tràn hình ảnh của anh.

Vừa rồi trước khi đi, anh mang theo một phần bánh ngọt, lúc gọi cà phê anh rất lười biếng, nhưng lại đặc biệt để phục vụ giới thiệu những món bánh ngọt ngon nhất quán.

Cô ta vô ý lên tiếng hỏi, "Cô ấy thích ăn bánh ngọt lắm à?"

Anh nhận lấy bánh ngọt được nhân viên gói cẩn thận, vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời, "Cô ấy rất thích, một lát nữa đi từ trường học ra cô ấy sẽ đói bụng."

Từ Tử Thiên nghĩ, yêu một người đàn ông như vậy thực sự rất đáng sợ. Nếu anh ta thích bạn thì có thể nâng niu bạn trong lòng bàn tay. Còn khi không thích bạn thì sẽ không để mắt đến bạn dù chỉ một chút.

Haizzz, Lâm Tẫn Nhiễm... thật sự rất hâm mộ cô ấy.

Lúc Lâm Tẫn Nhiễn bước từ trên tầng xuống thì trời đã khá tối, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe đang đỗ gần đó và người đang dựa vào cạnh xe, màu trắng của đèn đường rọi xuống người anh, giống như tô thêm một vầng huỳnh quang cho anh.

"Xong rồi à?" Anh bước đến gần, gương mặt dịu dàng cực kỳ đẹp trai.

"Ừm, anh đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến thôi." Anh kéo tay cô đến bên cạnh cửa xe rồi mở cửa ra giúp cô.

Lâm Tẫn Nhiễm ngồi vào chỗ, ngước mắt nhìn anh, "Anh muốn dẫn em đi đâu?"

Chu Chính Hiến đóng cửa xe lại, "Chưa ăn cơm tối nên đi siêu thị mua đồ ăn đã."

Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, "???"

Chu Chính Hiến có nhà riêng ở bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chính là, anh lại muốn tự mình đi mua đồ ăn nấu cơm. Đại thiếu gia mười ngón tay không dính tí nước nào, điều này làm cho Lâm Tẫn Nhiễm rất nghi ngờ năng lực của anh.

Nhưng mà nhìn bộ dạng hào hứng chọn đồ ăn của anh, Lâm Tẫn Nhiễm cũng nghe theo anh, chỉ là... trong hoàn cảnh này cô không thể nào nhấc đũa lên được.

Lâm Tẫn Nhiễm giúp Chu Chính Hiến đẩy xe đi đằng sau, lúc này, anh đang âm thầm nhìn mấy bác gái chọn dưa hấu bên cạnh.

Mấy bác gái gõ gõ lên quả dưa hấu, gõ đến quả nào ngon thì mắt sẽ sáng ngời, sau đó nói, "Quả này được, quả này được."

Chu Chính Hiến nhìn họ với ánh mắt đầy nghi ngờ, "Mua dưa hấu đều chọn như vậy sao bác?"

"Cháu trai à, cháu không biết được đâu, haizz, mấy đứa trẻ tuổi thế này đúng là thiếu kinh nghiệm." Một bác gái đứng bên cạnh nghe thấy thì khẽ cười, mấy bác gái gần đó cũng cười theo.

Chu Chính Hiến không thấy ngại ngùng, dùng bộ dạng khiêm tốn nói với mấy bác gái, "Bác có thể dạy cháu chọn như thế nào không, nếu mua mấy quả không ngọt thì sẽ không hay lắm đâu."

Bác gái dừng một chút, "Tại sao lại không hay?"

Chi Chính Hiến mỉm cười, ra vẻ đứng đắn nói, "Vợ cháu rất thích ăn ngọt, nếu mà không ngọt, cô ấy sẽ không vui."

Lâm Tẫn Nhiễm đứng sau, "..."

Mấy bác gái nhìn nhau, "Không nhận ra là cháu chiều vợ như vậy, để bác dạy cháu, chắc chắn vợ cháu sẽ vừa lòng!"

Chu Chính Hiến, "Cảm ơn bác."

"Khách sáo làm gì, chậc chậc, cháu lớn lên lại có thể đẹp trai như vậy, vợ cháu may mắn thật đấy..."

Chu Chính Hiến, "Là cháu may mắn mới đúng, vợ cháu rất xinh."

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Người kia thật sự nghe lời theo lời chỉ bảo của mấy bác gái, chăm chú lựa chọn dưa hấu, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn bóng lưng của anh, không hiểu sao lại thấy ngọt ngào. Với cuộc sống sinh hoạt của Chu Chính Hiến mà nói, việc hai người bọn họ đi siêu thị như vậy không xảy ra thường xuyên, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, đột nhiên cô cũng muốn suy nghĩ về cuộc sống tương lai.

Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì thật sự rất tốt.

Cuối cùng hai người cũng mua xong một đống đồ, chuẩn bị đi tính tiền, bởi vì không phải cuối tuần cho nên không đông người cho lắm, chẳng mấy đã sắp đến lượt bọn họ. Lúc thu ngân tính tiền cho bọn họ, Chu Chính Hiến đột nhiên nói, "Nhiễm Nhiễm, lấy một hộp đi."

Chu Chính Hiến đứng trước xe đựng đồ, cho nên cách khay chứa đồ một khoảng cách khá lớn, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn theo hướng anh chỉ, suýt nữa đã sặc nước bọt.

Cái anh chỉ chính là... Bao cao su.

"Anh muốn lấy cái nào?" Khuôn mặt Lâm Tẫn Nhiễm đã cứng đờ, thế mà hết lần này đến lần khác người nào đó lại thản nhiên vô cùng.

Người đứng xếp hàng phía sau dường như đang cười, mà nhân viên thu ngân cũng mỉm cười liếc nhìn hai người. Lâm Tẫn Nhiễm quay lại lườm anh, nhất định là người này cố ý, không tự mình lấy mà lại bắt cô lấy! "Làm sao thế? Không chọn được à?"

"Tự đi mà lấy." Lâm Tẫn Nhiễm tức giận.

Chu Chính Hiến nhướng mày, nhìn vào đống đó dưới ánh mắt của mọi người, thấy cái hộp rực rỡ màu sắc thì khẽ nói, "Ừ... Cái này, hay là cái này?"

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, tự nhủ trong lòng nhất định phải bình tĩnh, vì vậy cô tiện tay cầm lấy một hộp để lên quầy tính tiền... Nếu để cho anh chỉ lên chỉ xuống, mọi người ở bốn phương tám hướng sẽ biết bọn họ vì chọn bao cao su mà xoắn xuýt cả lên!

Chu Chính Hiến nhìn thoáng qua hộp bao cao su cô ném lên quầy thu ngân. Sau khi dừng lại hai giây, anh quay đầu lại, ghé vào tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy, "Bao cao su có gai... Hóa ra em thích loại này à?"

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Fuck! Chỉ là tùy tiện lấy thôi mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện