"Giường nhỏ quá, hay là thôi đi." Lâm Tẫn Nhiễm nói xong lập tức giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng cô vừa bắt đầu hành động, người ở phía dưới liền một tay kéo ngang hông cô, một chân vắt ngang qua giữ cả người cô lại.

Trời đất quay cuồng, Lâm Tẫn Nhiễm trực tiếp bị anh ôm sang bên ngoài, sự ấm áp lập tức tràn đến, mà hơi thở của anh cũng từ bốn phía bao bọc lấy cô.

Trong mùi thanh sạch mang theo hương vị nhàn nhạt của thuốc đông y, Lâm Tẫn Nhiễm vùi trong ngực anh, tim bắt đầu đập nhanh.

"Giường cũng không quá nhỏ, vừa đủ." Tiếng cười của Chu Chính Hiến từ đỉnh đầu cô truyền tới, Lâm Tẫn Nhiễm khẽ ho vài tiếng, "Cái đó, em khó chịu lắm, anh buông em ra đi."

"Ồ." Chu Chính Hiến cũng không buông cô ra, mà kéo cô lên làm cho đầu cô có thể thò ra khỏi chăn.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cách nhau rất gần.

Lâm Tẫn Nhiễm: ".."

Thà cô lại chui xuống thì hơn.

Ôm người con gái trong ngực, cuối cùng trái tim của Chu Chính Hiến mới cảm thấy yên ổn. Anh nghĩ, anh phải thừa nhận rằng vào giờ phút này anh vẫn còn lo lắng và sợ sệt, sợ cô không ở bên anh, sợ cô không còn lo lắng chút nào cho anh nữa.

"Chu Chính Hiến." Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, khó khăn ổn định lại tinh thần của mình, "Anh biết em là ai không? Anh hiểu rõ người anh ôm là ai không?"

Cánh tay bên hông cô siết chặt lại, "Bất kể em là ai, dù sao em cũng chính là em."

Đều là người trong lòng anh.

"Em không phải là Chu Nhiên." Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh, "Em vĩnh viễn sẽ không phải Chu Nhiên, cho nên, nếu anh hổ thẹn với cô ấy hay còn thích cô ấy, xin anh đừng đặt nó lên người em, em không cần đâu."

Nói xong, Lâm Tẫn Nhiễm nghe anh thở dài một tiếng, "Lâm Tẫn Nhiễm, không lẽ em quên rồi sao, trước đây không lâu anh đã nói muốn theo đuổi em mà."

Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ.

"Em xem, bất kể bộ dạng em thay đổi ra sao, thành người thế nào, anh đều thích em." Chu Chính Hiến khẽ cười, "Cái này không phải quá rõ ràng à, em phải là của anh."

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm hơi giật giật, "Nguyên nhân không tạo nên kết quả, anh thích em thì sao chứ, thích em thì em phải là của anh à, Chu đại thiếu gia cũng tự tin quá rồi đấy."

"Ừ, em nói cũng có lý." Chu Chính Hiến khẽ chống trán nhìn cô, "Vậy thì anh là của em là được rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm cạn lời, "Từ khi nào mà da mặt anh dày như vậy hả?"

"Nhóc con... nói tới da mặt, làm sao anh có thể sánh được với em chứ?" Chu Chính Hiến khẽ cười, "Anh còn nhớ lần đầu tiên tắm nước thuốc, có người đứng sau lưng anh ngẩn người, còn không chịu không ra ngoài mà nhìn chằm chằm anh rất lâu đấy nhé."

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, cái này là lật lại món nợ năm xưa à? "Anh đưa lưng về phía em mà, sao anh thấy em được?"

"Tự cho rằng mình che giấu tốt sao?" Chu Chính HIến nắm cằm cô, "Anh đưa lưng về phía em nên có thể cảm nhận được đấy."

Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, lập tức giễu cợt, "Vậy thì anh cũng không đứng đắn, rõ ràng trong phòng tắm thuốc có phụ nữ mà vẫn ung dung tắm rửa, sao nào, anh cố ý bày ra dáng vẻ như thế đúng không?"

"Ồ, không đứng đắn?" Anh nhìn đôi môi hồng nhạt của cô, hơi nghiêng người về phía trước, "Nếu không chúng ta làm một vài chuyện không đứng đắn nhé?"

Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm ngây người, còn chưa kịp nói thì môi anh đã áp lên môi cô rồi.

Đây là câu hỏi sao? Mẹ anh, câu này là trần thuật mà!

Lâm Tẫn Nhiễm bắt đầu lùi về phía sau, nhưng tay Chu Chính Hiến kéo eo cô, lại nhẹ nhàng giữ lấy không cho cô lộn xộn, lúc này đầu lưỡi của anh cũng cạy mở miệng cô ra mà trượt vào trong, khiến cô không thể nào tránh được.

Mùi vị của cô anh đã từng thưởng thức, nhưng ý nghĩa của lần này lại không giống những lần trước. Anh xác định bản thân mình thích Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng vào giây phút khi biết cô là Chu Nhiên, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc đan xen, nhưng đều là cảm giác vô cùng mừng rỡ.

Bởi vì đây chính là cô bé của anh, cô bé anh cưng chiều nhiều năm như vậy, yêu nhiều năm như vậy...

Lâm Tẫn Nhiễm vẫn trợn tròn mắt, bởi vì cách nhau quá gần, lúc này cô lại không nhìn rõ được đôi mắt của Chu Chính Hiến, nhưng cô biết anh cũng đang nhìn cô, hai người gắn bó chặt chẽ, dường như trong không khí còn nhen nhóm chút lửa.

Hơi thở của anh quá gần, quá nồng đậm, Lâm Tẫn Nhiễm vẫn luôn muốn để bản thân mình duy trì sự tỉnh táo nhưng trong lúc vô tình đã mê muội. Cơ thể của cô hơi run rẩy, một cảm giác chua xót không tên dâng lên mũi, giống như oan ức trong quá khứ tranh nhau xông ra.

Cô mạnh mẽ ép loại cảm xúc đó xuống, cũng dùng sức cắn lên môi anh một cái.

Chu Chính Hiến bị đau, lùi lại một chút, đôi mắt anh bình tĩnh nhìn cô, "Lâm Tẫn Nhiễm..."

Lâm Tẫn Nhiễm tỉnh táo nhìn anh, chỉ là gò má không khống chế được đỏ ửng lên.

Dáng vẻ cấm kị nhưng lại hấp dẫn người khác, cô không biết dáng vẻ của bản thân lúc này, nhưng Chu Chính Hiến bị bộ dạng của cô mê hoặc, ánh mắt của anh càng ngày càng nóng rực.

Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Thử lại lần nữa."

Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, ánh mắt hơi trầm xuống, "Được."

Chu Chính Hiến lại hôn cô.

Lần này, hai người hôn đến mức nghẹt thở, bởi vì không chỉ anh cố gắng, cô cũng bắt đầu phản công. Mà sự chủ động của cô giống như đầu độc anh, hấp dẫn tâm hồn, làm người ta chỉ muốn càng nhiều hơn...

Lâm Tẫn Nhiễm cảm giác tay của anh đang sờ dọc theo eo cô đi lên, cô không biết tay của anh còn làm gì nữa, chỉ là lúc phản ứng lại đột nhiên trước người hơi lành lạnh.

Anh đã mở dây lưng áo khoác tắm, mà quần áo của cô vốn ướt, lúc này ngoại trừ đồ lót ra thì không còn gì cả. Dây lưng mở ra, đương nhiên áo khoác tắm cũng mở ra theo.

Theo bản năng Lâm Tẫn Nhiễm muốn kéo áo lại, nhưng tốc độ của cô không theo kịp anh, tay của anh xuyên qua áo khoác tắm của cô, lần này anh đỡ lấy hông của cô, da thịt chạm nhau, không còn sự ngăn cản.

Da thịt dưới tay bóng loáng nhẵn nhụi, giống như loại bạch ngọc tốt nhất, Chu Chính Hiến ngừng hôn, hơi hạ tầm mắt xuống nhìn.

Ánh đèn tối tăm, nhưng anh vẫn thấy được cảnh tượng lờ mờ dưới áo khoác tắm, dưới cổ là xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là da thịt không hề che giấu được, làn da của cô vốn trắng, lúc này bộ đồ lót màu đen trên người cô càng làm tôn lên sự trắng nõn của làn da.

"Nhìn như thế còn có thể nhìn ra hoa luôn sao?" Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạo một tiếng, trong sự bình tĩnh mang theo sự say mê được che giấu rất tốt, "Chu đại thiếu gia, anh nhìn thấy thân thể phụ nữ rồi hả?"

Đôi mắt Chu Chính Hiến tối sầm lại, mang theo hàm ý nguy hiểm, "Sao vậy, em nhìn thấy thân thể đàn ông rồi à?"

"Đương nhiên thấy rồi."

Vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện eo mình bị nắm chặt, cô cong môi, đưa tay khẽ nâng cằm anh lên, "Trong phòng thí nghiệm ở trường học có bày mấy mẫu thân thể của đàn ông, em không chỉ nhìn thấy mà còn sờ rồi."

Chu Chính Hiến híp mắt, bỗng nhiên lật người đè cô xuống giường, "À, xem ra kinh nghiệm của em rất phong phú nhỉ."

Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh, "Cũng tàm tạm."

Vẻ mặt Chu Chính Hiến càng lúc càng u ám, anh cười lạnh một tiếng, cắn lên cổ của cô.

Là cắn thật sự, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy anh mà dùng sức một chút nữa thì huyết quản cũng có thể bị anh làm rách. Cô khẽ rên một tiếng, suýt nữa đã chửi bậy, nhưng một giây sau, sau sự sắc bén đau đớn lại biến thành cẩn thận gặm mút.

Cô nghiến răng, hô hấp theo bản năng giống như người phía trên lại tăng thêm mấy phần.

Nụ hôn của anh dọc theo cổ đi xuống, Lâm Tẫn Nhiễm không cản anh, bởi vì cô biết cô không còn muốn ngăn cản anh nữa. Cô cảm thấy tay của anh mò ra phía sau lưng cô, một tay anh mở cái nút ở phía sau nhưng mãi vẫn không mở được.

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm vừa muốn mở miệng cười nhạo thì anh đã nằm xuống bên cạnh, tiếp theo thuận tiện đặt cả người cô lên trên người anh. Mà từ góc độ này, anh có thể dùng cả hai tay ung dung mở cái nút phía sau lưng cô.

"Cạch."

Quần áo bị anh kéo một cái ném hết xuống giường, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Chơi lớn vậy? Không tốt đâu, anh đang sốt đấy."

Sự tùy ý và hờ hững của Lâm Tẫn Nhiễm làm Chu Chính Hiến hơi buồn bực, trong cốt tủy của người đàn ông làm cho anh bất mãn với sự bình tĩnh của cô, anh muốn... thay đổi cảm xúc trong mắt cô.

Chu Chính Hiến nắm chặt bắp đùi của cô, một tay khác dùng sức ép cô xuống. Tay của Lâm Tẫn Nhiễm nhẹ nhàng đặt lên bờ vai anh, "Chu tiên sinh, tối nay anh muốn động phòng à?"

Chu Chính Hiến kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Em nói xem."

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Vẫn không nên làm thì hơn, em sợ phải chịu trách nhiệm."

Chu Chính Hiến híp mắt lại, anh không nói nữa, chỉ là tay phải dọc theo lưng cô mò xuống, giống như sợi lông của chú mèo hoang, nhẹ nhàng chậm rãi trêu chọc người ta.

Mà lần đầu tiên Lâm Tẫn Nhiễm biết được, thì ra lưng của cô không chịu nổi sự trêu chọc như thế, anh vừa xoa, cô lại có phản ứng từ xương cụt vọt tới thẳng đỉnh đầu, giống như một luồng điện chảy qua vậy, tê dại, làm cho cô suýt nữa đã không nói nên lời.

Chu Chính Hiến cũng chú ý đến phản ứng của cô, anh kề môi mình vào tai cô, giọng nói trầm thấp lại gợi cảm vang lên, "Anh còn cho rằng... em đã thành tiên rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm nghiến răng, "Có loại đàn ông như Chu tiên sinh trước mắt, sao em có thể dễ dàng chống đỡ được?"

Vừa dứt lời, cô cảm nhận được tay của anh đang đi xuống dưới, anh vén lớp vải vóc kia lên, chậm rãi trượt vào từng chút từng chút một.

Cả người Lâm Tẫn Nhiễm run lên, có loại cảm giác đọng lại dưới đáy lòng không thể giải thích nổi, cơ thể cô cứng đờ, bàn tay đặt trên vai anh theo bản năng nắm chặt lại, thậm chí ngón tay còn cắm sâu vào bả vai anh.

"Ừ, cảm nhận được." Ánh mắt luôn dịu dàng của Chu Chính Hiến tràn ngập dục vọng, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi nói, "Vẫn may là thân thể của em không giống em, sẽ lừa người ta."

Lâm Tẫn Nhiễm cắn môi dưới, hơi chuyển động cơ thể.

Di chuyển như thế đương nhiên đã đụng phải vật nào đó đang nhô lên, cảm giác tồn tại quá lớn, nóng rực và sốt ruột.

Lâm Tẫn Nhiễm nghe thấy, bởi vì động tác của cô mà người đàn ông khẽ rên lên một tiếng, cô cong môi, lạnh lùng nói, "Nói tới việc không lừa người, vậy anh... hình như còn thành thật hơn nhỉ."

Chu Chính Hiến cười lạnh, tay ở dưới lại mò vào bên trong thêm một chút.

"Ưm..."

Lâm Tẫn Nhiễm "ưm" một tiếng, âm thanh này vang lên trong căn phòng yên tĩnh có vẻ ám muội khác thường. Chu Chính Hiến chỉ cảm thấy lửa nóng trên người như muốn bùng cháy, đúng lúc anh muốn hôn thì người phụ nữ phía trên đột nhiên đưa tay đặt lên cổ anh.

"Chu tiên sinh, bị bệnh không thể an phận một chút à?"

Chu Chính Hiến thấy trong mắt cô vẫn tràn ngập vẻ mềm mại, nhưng vẻ mặt cô đã trở nên lạnh nhạt, cô dạng chân ngồi trên người anh, một tay mạnh mẽ đặt lên cổ họng của anh, anh vừa cử động, cô lập tức dùng sức thêm một chút.

"Hết sốt rồi nói. Đồ biến thái!"

"Soạt." Lâm Tẫn Nhiễm vén chăn lên, thân hình trắng nõn thoáng vụt qua, một giây sau, Chu Chính Hiến đã bị một góc chăn che mặt lại.

Chu Chính Hiến: "..."

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Phóng viên: Cảm giác bị mắng thế nào, Chu tiên sinh, ngài nói chút đi!

Chu Chính Hiến: Cút.

Phóng viên: Cảm giác không ăn được như thế nào, sốt ruột không?

Chu Chính Hiến: Sớm muộn cũng sẽ ăn được, vội cái gì.

Phóng viên: Vậy ngài thấy vóc dáng của "cô bé" này thế nào, nói một chút đi, về cảm giác chẳng hạn?

Chu Chính Hiến: Cảm giác rất tốt, chắc chắn về sau tôi có phúc rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện