Lâm Tẫn Nhiễm mở cửa đi ra ngoài, Thiệu Tố Oánh ở ngoài cửa ngẩn người, "Ơ?"

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn cô ấy một cái, "Tìm anh ấy à? Vào đi."

Thiệu Tố Oánh hít một hơi thật sâu, "Tôi đến để mật báo, hai người có chuyện muốn nói... thì cứ tiếp tục đi!"

Lâm Tẫn Nhiễm bình tĩnh nhìn cô ấy, "Chúng tôi có thể có chuyện gì chứ."

Thiệu Tố Oánh nuốt một ngụm nước bọt, "Ồ? Chuyện của hai người tôi nói ra không tốt đâu."

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

"Ôi, tôi nghe nói chị là bác sĩ chăm sóc anh ấy, chị tên là Lâm Tẫn Nhiễm đúng không?" Thiệu Tố Oánh đột nhiên tiến đến gần, khẽ nói, "Từng có bạn trai chưa, anh cả của tôi là người thứ mấy, chị thích anh ấy nhiều không?"

Lâm Tẫn Nhiễm yên lặng nhìn cô ấy vài giây, "Tránh ra đi, tôi còn có việc."

"Ôi ôi ôi, đợi đã mà, tôi muốn tìm hiểu chị một chút, lỡ như chị cũng là đồ mê trai giống như Tô Căng Bắc thì sao?"

Tô Căng Bắc? Đồ mê trai? Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy hơi buồn cười, vừa muốn nói gì đó liền nghe giọng nói của một cô gái từ phía trước truyền đến, "Lúc cô nói xấu người khác có thể nhỏ giọng một chút không?"

Một người đi đến từ đằng xa trên hành lang.

Trên người cô gái nọ mặc sườn xám, vô cùng xinh đẹp, phong thái duyên dáng, trên cánh tay trắng nõn mềm mại còn có một con méo béo đang nằm úp sấp.

Người đó chính là vị hôn thê của Nhị thiếu gia Chu gia, Tô Căng Bắc.

"Nhỏ giọng một chút?" Thiệu Tố Oánh liếc cô ấy một cái, "Chu gia này còn có ai không biết chị cực kỳ mê trai chứ?"

"Muốn mê trai cũng phải có đối tượng để mê chứ, tôi có Chu bảo bối nhà tôi rồi." Tô Căng Bắc vô cùng khinh bỉ nhìn Thiệu Tố Oánh, "Cô đó, cô có người để mê không?"

Thiệu Tố Oánh tức giận, "Tô Căng Bắc!"

Tô Căng Bắc cong môi khẽ cười rồi quay sang nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Xin chào, tôi là Tô Căng Bắc." Cô ấy vô cùng cố gắng giơ một tay ra, Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu nhìn một cái, đưa tay cầm lấy tay của cô ấy, "Xin chào, Lâm Tẫn Nhiễm."

"À!" Ánh mắt của Tô Căng Bắc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng tổng kết một câu, "Thì ra anh cả thích kiểu này, ánh mắt cũng tốt thật đấy."

Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Khen tôi thì tôi nhận, nhưng Chu Chính Hiến thích kiểu này... thì độ chân thực còn chờ khảo sát."

"Không cần khảo sát, hoàn toàn là sự thật." Tô Căng Bắc tiến lại gần, gian xảo nói, "Lẽ nào hai người còn chưa ở bên nhau?"

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, cô không biết rõ tại sao hai người này đều cho rằng cô và Chu Chính Hiến có gian tình. Tuy nói... lúc nãy hơi quá mức.

"Không có."

Tô Căng Bắc và Thiệu Tố Oánh nhìn nhau một cái, hít một hơi thật sâu, "Vậy lời vừa rồi đều là tôi tùy tiện đánh rắm thôi."

Thì ra còn đang thả thính!

"Meo meo."

Con mèo béo trong lòng Tô Căng Bắc khẽ kêu một tiếng, Lâm Tẫn Nhiễm cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt đen láy của con mèo béo kia đang nhìn cô không chớp mắt.

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nói, "Cô nuôi mèo phúc hậu thật đấy."

Tô Căng Bắc thản nhiên lên tiếng, "Cô có thể nói thẳng là nó béo."

LâmTận Nhiễm, "... Ồ."

"Ô Đồng à, mày xem mày đi, ai cũng nói là mày béo đấy, mỗi ngày mày còn thích ỷ lại vào tao mà không chịu đi bộ nữa."

"Béo một chút cũng dễ thương mà." Lâm Tẫn Nhiễm nói.

"Phải, rất dễ thương, nhưng béo quá rất dễ bị bệnh, Chu bảo bối nói rồi, nó cần phải vận động nhiều."

Lâm Tẫn Nhiễm nháy mắt một cái, phản ứng một lúc mới khó khăn ghép ba chữ "Chu bảo bối" này lên người của Nhị thiếu gia Chu Thời Uẩn lạnh lùng ít nói kia.

"Quãng thời gian trước con mèo này luôn theo chúng tôi, có điều gần đây tôi phải đi công tác nên Ô Đồng phải ở lại Chu gia, nếu cô có thời gian cũng có thể chơi với nó một chút."

Lâm Tẫn Nhiễm, "Nó do Chu gia nuôi à?"

"Phải, nó là mèo của mẹ Chu Thời Uẩn, à cũng là mẹ của anh cả nữa."

"Thì ra là vậy."

Tô Căng Bắc thả Ô Đồng xuống, sau đó nở nụ cười xấu xa với Lâm Tẫn Nhiễm, "Quá nặng rồi, không ôm nổi nữa."

"Meo meo!" Con mèo nào đó không phục kêu lên một tiếng.

Tô Căng Bắc, "Kêu cái gì hả, không chịu nhận mình béo à?"

"Meo..."

Buổi tối trở về phòng, Lâm Tẫn Nhiễm ngã nhào trên giường.

Trước đó, sau khi từ phòng Chu Chính Hiến đi ra, cô không trở về nữa, cũng có lẽ do không dám, hoặc cô biết trong lòng mình đang rối loạn. Không thể phủ nhận lúc anh hôn cô, cô không có tâm lý bài xích, thậm chí... sâu thẳm trong lòng cô còn rất vui sướng.

Lâm Tẫn Nhiễm giơ tay che mắt, trên môi là một nụ cười khổ, làm sao bây giờ, vốn bản thân cho rằng mình đã sớm quên rồi, nhưng ai ngờ đến gần anh sẽ lại yêu anh lần nữa.

Đây là chấp niệm trong lòng sao? Mặt khác, anh có ý với cô sao? Nếu không sao ba lần bốn lượt anh lại hôn cô chứ, cô nghĩ cô hơi hiểu anh rồi, tuy anh là kẻ hai mặt nhưng không phải là người tùy tiện.

Nhưng, thích thì sao chứ...

Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm hơi hâm mộ người phụ nữ ôm con mèo hôm nay, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn thật tốt, hai bên đều có tình cảm với nhau, môn đăng hộ đối. Mà cô và Chu Chính Hiến chẳng có cái nào giống nhau.

Ở nơi có phong cách cổ xưa và truyền thống như Chu gia thì môn đăng hộ đối quan trọng hơn bất kì cái gì. Bọn họ giống như vương tôn quý tộc thời cổ đại, chi phí ăn mặc đều có kiểu mẫu chính xác, duyên phận ba đời còn phải ghép thành đôi ngày sinh tháng đẻ nữa. Không có bối cảnh thân phận thì tuyệt đối không có khả năng bước vào một tấc đất của Chu gia.

Lúc trước, chính ở chỗ này người đó đã nói với cô, ông nói, "Nhiên Nhiên, Đại thiếu gia là trụ cột của Chu gia chúng ta, tương lai cậu ấy sẽ có một tiểu thư gia thế bối cảnh xứng với cậu ấy, con hiểu không?"

Lúc đó tuy cô còn nhỏ, nhưng tâm trí lại rất trưởng thành, cô hiểu lúc đó cha nói như vậy là muốn nhắc nhở cô, hàm ý của ông là cô và anh sẽ không ở bên nhau được.

Mà lúc đó cô không tin, cô cho rằng chỉ cần anh thích cô thì cô sẽ có khả năng, cái gì mà môn đăng hộ đối, lẽ nào thứ này còn có thể chia rẽ hai người thích nhau hay sao?

Nhưng ai có thể ngờ, sau đó niềm tin của cô cũng vỡ vụn. Một ngày nọ, khi cô trốn ra sau hòn núi giả nghe được lời anh nói với Chu Diễn, anh nói, cô còn nhỏ, sao anh có thể rung động với một đứa bé chứ.

Lúc đó cô khổ sở bao nhiêu thì bây giờ cũng đã quên rồi, điều duy nhất còn tồn tại trong đầu chỉ có một câu nói, thì ra anh không thích cô.

Đây được gọi là nhân quả luân hồi sao? Đã muộn nhiều năm như vậy, hình như rốt cuộc anh cũng thích cô.

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nở nụ cười lạnh, Chu Chính Hiến, anh thật sự muốn chơi sao, nếu anh xác định thì tôi sẽ chơi cùng.

Thích chính là thích, không thể bên nhau cả đời cũng không sao, ngược lại trên thế giới này vốn không một ai có thể bên cạnh cô cả đời được. Nếu hưởng thụ hình như cô cũng không thiệt thòi gì.

Có điều lần này cô tuyệt đối không muốn chìm vào quá sâu nữa.

Ngày hôm sau, trên đường đến phòng y tế Lâm Tẫn Nhiễm nhìn thấy một nam một nữ đang lằng nhằng, cô đi đến gần mới phát hiện đó là Chu Duy Ân và Thiệu Tố Oánh.

"Anh ba, anh làm ầm ĩ gì thế, chuyện hai người bọn họ liên quan gì tới anh?"

"Em buông ra, tên kia giả bệnh lừa người, mấy người còn giúp anh ta?"

Thiệu Tố Oánh rất mệt mỏi, "Ôi trời, những điều em vừa nói chỉ là giả thôi, sao anh cả lại có thể giả bệnh chứ?"

"Giả? Rõ ràng anh nghe thấy em và Tô Căng Bắc tám chuyện rất vui vẻ mà, sao nào, anh vừa tới em đã thay đổi rồi à?"

"Em...em, dù sao anh không thể đi nói lung tung với Lâm Tẫn Nhiễm được."

Lâm Tẫn Nhiễm nghe hai người nói thì trong đầu lập tức trống rỗng. Chu Chính Hiến không bị bệnh? Anh ấy giả vờ?

Shit, diễn giống như thật vậy.

Chu Duy Ân, "Anh phải đi nói, tên này muốn để Lâm Tẫn Nhiễm chăm sóc anh ta đúng không, đồ bỉ ổi!"

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, vì muốn để cô chăm sóc?

Thiệu Tố Oánh vẫn hết lời khuyên can, "Anh ba, sao anh kích động như vậy, không phải anh..."

"Lâm Tẫn Nhiễm!"

Bỗng nhiên Chu Duy Ân phát hiện Lâm Tẫn Nhiễm ở gần đó, lời nói của Thiệu Tố Oánh bị cắt ngang, cũng men theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, sau khi nhìn thấy Lâm Tẫn Nhiễm thì trong lòng Thiệu Tố Oánh oán thầm một tiếng, rắc rối rồi...

Chu Duy Ân lập tức chạy tới chỗ cô, "Lâm Tẫn Nhiễm, tôi nói cô này, Chu Chính Hiến..."

"Tôi đến phòng y tế lấy thuốc cho anh ấy, đợi lát nữa rồi nói." Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai anh ta, vòng qua anh ta đi về phía trước.

"Nhưng..." Chu Duy Ân đuổi theo cô, "Tôi nói này, anh ta vốn không có bị bệnh..."

"À, không sao." Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Dù có bệnh hay không cũng đều phải uống thuốc mà."

"..."

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm bưng thuốc đến phòng của Chu Chính Hiến, một gã sai vặt nói cho cô biết Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn đang ở vườn hoa, vì thế cô lập tức chuyển hướng đi tới vườn hoa.

Sau khi đến, Lâm Tẫn Nhiễm mới phát hiện trong này ngoại trừ hai người Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn, Thiệu Tố Oánh, Tô Căng Bắc, Chu Diễn, còn có cậu nhóc Triêu Triêu cũng ở đây nữa.

Lúc này Chu Chính Hiến đang ngồi trên xe lăn, bộ dạng kia, có lẽ là mọi người đẩy anh tới đây tản bộ một chút.

"Đều ở đây à, thật khéo." Chu Duy Ân không biết từ khi nào đã qua đây, lúc đi ngang qua Lâm Tẫn Nhiễm rất tự nhiên cầm lấy bát thuốc trong tay cô bưng qua. Anh ta đi tới cầu thang, dùng lực đặt bát thuốc xuống bàn, "Bị bệnh lâu như vậy còn chưa khỏi, sao thuốc này chẳng hiệu quả chút nào vậy?"

Thiệu Tố Oánh hít một hơi thật sâu, anh ba anh hãy bỏ qua cho em đi, giả vờ không biết chuyện này có được không, "Lúc trước tôi bị ốm cũng rất lâu mới khỏi, chắc do cơ địa."

Nói xong, Thiệu Tố Oánh bị Chu Duy Ân trừng mắt một cái, vì vậy cô đành yên lặng không nói.

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Chính Hiến một cái, ánh mắt người nào đó cũng nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, cô hơi nhíu nhíu mày.

Chu Chính Hiến, Oscar nợ anh một cái tượng đấy.

"Chị ơi chị! Chị nhìn Ô Đồng này, rất dễ thương, chị qua đây chơi cùng đi." Đúng lúc này, Triêu Triêu ở trên đình đang trêu Ô Đồng hưng phấn vẫy tay với cô.

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn qua, chỉ thấy Ô Đồng nhảy nhót tưng bừng trốn cậu nhóc, mà Triêu Triêu không biết mệt đuổi theo nó.

Đột nhiên, Ô Đồng nhảy từ trên đình xuống dưới, Triêu Triêu đi theo phía sau rõ ràng không phục, đưa tay muốn bắt cái đuôi của nó.

Trong đình đều vây bằng ghế dựa, vốn cũng có lan can, nhưng Triêu Triêu lại kích động đứng trên một cái ghế nhảy xuống, nửa người đều ngã ra bên ngoài.

"Triêu Triêu!"

Triêu Triêu ở trong đình chạy qua chạy lại, đúng lúc cách bọn họ khá xa. Lúc Chu Duy Ân trầm giọng gầm lên, Triêu Triêu đã "Á" một tiếng ngã xuống. Đình không cao, thế nhưng một đứa bé ngã xuống không gãy xương mới là lạ.

Trong nháy mắt trong lòng mọi người đều hoảng hốt! Bất ngờ hơn là không nghe tiếng động cậu nhóc ngã xuống truyền đến, mà chỉ có tiếng va chạm rất khó chịu.

Thiệu Tố Oánh chạy đến lan can nhanh nhất, đợi đến lúc cô nhìn thấy tình huống mới thở phào một hơi, "Ôi làm dì sợ chết khiếp, Triêu Triêu, cái thằng nhóc chết tiệt này!"

"Tẫn Nhiễm, cô không sao chứ?" Tô Căng Bắc cũng chạy tới chỗ lan can nhìn xuống.

"Không sao." Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu cho bọn họ một ánh mắt yên tâm, sau đó đặt Triêu Triêu xuống, "Lần sau không cho phép làm vậy nữa."

"Xin lỗi chị...vừa nãy em muốn bắt Ô Đồng thôi."

"Em cho rằng em là mèo sao? Ô Đồng có thể nhảy còn em thì không!" Lâm Tẫn Nhiễm liếc xéo cậu bé một cái, "Còn may là không cao, nếu không chị bị em đè chết mất."

Triêu Triêu cào cào tóc sau gáy, "Em...em không dám nữa."

Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ đầu nó, muốn từ dưới đất đứng lên. Vừa nãy lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô không hề suy nghĩ đã trực tiếp chạy qua đỡ lấy Triêu Triêu, bởi vì quán tính tăng thêm lực, hai chân cùng quỳ trên mặt đất, tiếng va chạm lúc nãy là bắt nguồn từ đầu gối của cô...

Vốn cảm thấy không sao, nhưng lúc Lâm Tẫn Nhiễm muốn đứng lên mới phát hiện hình như không đứng lên nổi.

"Chị, chị sao vậy, có phải bị thương rồi không ạ?" Giọng nói hoảng hốt của Triêu Triêu truyền tới. Lâm Tẫn Nhiễm xua xua tay muốn nói không có gì, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị người ta nhấc bổng lên.

"Ớ?" đột nhiên cô quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Chu Chính Hiến đã từ trên đình đi xuống, anh dứt khoát bế cô lên, vẻ mặt tối sầm, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô lại điên rồi phải không?"

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, sau đó khẽ cười một tiếng, "Chu tiên sinh, bị bệnh mà tại sao lại bỏ xe lăn ra đây đỡ tôi rồi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện