Lâm Tẫn Nhiễm vẫn ngoan ngoãn đi theo Chu Chính Hiến, cũng không phải bị anh "dọa", mà là cô cảm thấy bản thân nên có chút đạo đức nghề nghiệp, ông chủ đã muốn mình làm gì thì từ chối sẽ không hay cho lắm.

Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm đi theo sau lưng anh một lúc mới phát hiện ra phương hướng không đúng lắm, không phải là đi tới phòng khách sao...

"Chu tiên sinh không đi gặp Quý tiểu thư à?"

Bước chân của Chu Chính Hiến hơi chậm lại, Lâm Tẫn Nhiễm suýt thì đâm vào người anh. Có điều cũng may cô kịp thời "phanh xe" lại, cô khó hiểu ngước mắt nhìn anh: "Sao vậy?"

Chu Chính Hiến nhìn vẻ mặt không sao cả của cô thì cảm thấy hơi bực mình, vì vậy ngữ khí lúc nói chuyện cũng không tốt cho mấy, "Cô muốn tôi đi gặp Quý Hàm hả?"

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Nói thế nào thì cũng tới rồi, cũng không phải muốn vậy."

Chu Chính Hiến híp mắt lại.

Lâm Tẫn Nhiễm nói tiếp, "Bởi vì tôi mới vừa nghĩ, ở bữa tiệc lần trước anh cố ý khiến Quý Hàm hiểu lầm anh và tôi... có gian tình. Cho nên, nếu bây giờ tôi lại xuất hiện ở phòng tiếp khách với anh thì không được hay cho lắm."

Sắc mặt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Cô nghĩ vậy sao?"

Lâm Tẫn Nhiễm thẳng thắn gật đầu, nếu không thì sao nào.

Khóe miệng Chu Chính Hiến giật giật, xoay người đi về phía trước. Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh không bảo mình rời đi, không thể làm gì khác đành tiếp tục đi theo.

Cho đến khi hai người đi đến cửa phòng, Lâm Tẫn Nhiễm mới phát hiện anh đang đi về phòng của mình.

Lúc Chu Chính Hiến đi vào phòng, cũng không quay đầu lại, nói, "Đi lấy áo sơmi tới đây."

Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, "Hả?"

Chu Chính Hiến quay đầu, đưa tay chỉ cho cô, "Tủ quần áo ở đó, cô không biết sao?"

Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày nhìn anh một cái, lạnh lùng nói, "Từ trước tới giờ tôi chưa vào phòng anh, sao tôi biết áo sơmi của anh để đâu chứ?"

Chu Chính Hiến khẽ cười, "Vậy về sau cô có thể thường xuyên tới rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, thường xuyên tới? Không có chuyện thì cô đến phòng anh làm gì? Rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm phải đi tới mở tủ quần áo ra, nhưng lúc chọn quần áo cô vẫn hơi khó hiểu, bác sĩ riêng còn phải làm mấy thứ này sao?

"Bình thường Vân Thanh cũng hay hầu hạ anh như thế này à?" Lâm Tẫn Nhiễm thuận miệng hỏi một câu.

Vân Thanh?

Chu Chính Hiến suy nghĩ một chút, tất nhiên đứa bé đó không thể làm như vậy, hôm nay anh bảo cô qua đây chỉ vì cảm thấy hình ảnh cô ở cùng với Chu Duy Ân khiến anh ngứa mắt thôi.

Chu Chính Hiến, "Sao vậy, cảm thấy tôi dùng người tài không đúng chỗ à?"

Lâm Tẫn Nhiễm đưa lưng về phía anh, dối lòng nói, "Đương nhiên không phải, Chu tiên sinh trả lương cao, tôi chịu trách nhiệm với anh thì cũng không có vấn đề gì."

Bao Thuần Bân luôn nói cách cô nói chuyện rất dễ đắc tội người khác, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, là chuyện cô hoàn toàn có thể làm rất tốt.

"Chịu trách nhiệm?" Đột nhiên Chu Chính Hiến bật cười, "Đúng là cô rất có trách nhiệm với tôi."

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "ả?"

"Cô tự tiện hôn tôi, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi."

Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, "Cái gì?"

"Có điều chuyện chỉ mới xảy ra thôi, vậy mà cô đã quên rồi sao?" Giọng nói của anh càng ngày càng gần, Lâm Tẫn Nhiễm cũng nhận ra có một bóng mờ bao phủ cô.

Bỗng nhiên cô quay người lại, chóp mũi sượt qua quần áo, mùi hương bạc hà thơm ngát mang theo vị thuốc Đông y cực nhạt.

Anh đứng rất gần cô, giống như là giam cô ở giữa anh và tủ quần áo.

Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nhíu lại, dựa sát vào phía sau, nhưng đằng sau là tủ quần áo, không thể lùi được nữa.

Cô ổn định tinh thần, nói, "Chu tiên sinh, anh đừng có trêu tôi, chuyện mới xảy ra thì sao tôi quên nhanh được."

Chu Chính Hiến cúi người, một tay chống ra phía sau lưng cô, "Tôi trêu cô? Nhưng hôm đó cô uống say, cô đã làm như vậy rồi."

Lâm Tẫn Nhiễm kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, bởi vì dựa quá gần, dường như cô có thể nhìn thấy đường viền gương mặt sáng lóng lánh như bạch ngọc của anh. Cô nhớ lại... hôm đó cô thật sự uống quá say rồi.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, rõ ràng anh cũng không nói gì mà.

Anh trêu đùa cô sao? Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu nhìn anh, khuôn mặt của người đàn ông trước mắt rất rõ ràng, đôi mắt đen kịt sâu thẳm, anh mỉm cười, vừa mềm mại lại vừa sắc bén.

Nói thật thì nhìn bộ dạng này của anh, cô không thể biết được anh nói thật hay nói dối..

Lẽ nào... cô thật sự đã nói cái gì không nên nói ư?

"Hoảng sợ rồi sao?" Chu Chính Hiến cong môi cười.

Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu sang một bên, "Tôi hoảng sợ cái gì chứ, không phải chỉ là say rượu nói linh tinh thôi sao, Chu tiên sinh cũng đừng tưởng là thật. Tôi hôn anh..."

Lâm Tẫn Nhiễm trầm mặc, bỗng nhiên nói, "Nếu không thì anh hôn lại đi?"

Lúc cô nói xong câu này thì có vẻ rất hờ hững, bởi vì cô chắc chắn Chu Chính Hiến sẽ không làm như vậy.

Nói chung là ở trước mặt anh, cô không thể luống cuống được.

"Hôn lại sao?" Người đàn ông trước mặt suy nghĩ một lúc.

Lâm Tẫn Nhiễm giễu cợt, "Chu tiên sinh, anh..."

"Ưm..."

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đang muốn nói hai câu nữa để cứu vãn hình tượng say rượu ngày hôm đó, đột nhiên đôi mắt của người đàn ông trước mặt trầm xuống, đưa tay giữ sau gáy của cô. Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người hôn lên môi cô.

Hoàn toàn không phải là kết quả cô dự đoán.

Đầu óc của Lâm Tẫn Nhiễm hiếm khi cứng đờ, trong phút chốc tất cả cảm quan chỉ đều tập trung ở trên người đàn ông trước mặt. Môi của anh đang kề sát trên môi cô, xúc cảm mát lạnh, dường như cô có thể ngửi thấy được hương trà lưu lại trên người anh.

Lông mày của cô khẽ nhíu lại, đưa tay chống đỡ trước ngực anh muốn đẩy anh ra. Nhưng dường như anh đã sớm biết như vậy, tay dùng sức nhưng môi cũng không ngừng lại.

Lâm Tẫn Nhiễm chợt cảm thấy môi dưới tê tê...

Anh, cắn cô?

"Đề nghị của cô không tệ." Chu Chính Hiến hơi kéo giãn khoảng cách, khóe môi của anh cong lên, thấp giọng nói, "Có điều chuyện này không tính toán như vậy được."

Chuyện gì không tính toán như vậy được? Cô làm sai cái gì chứ?

"Đi ra đi, tôi phải thay đồ." Anh vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt ung dung tự nhiên, giống như chuyện vừa rồi không liên quan gì đến anh.

Lâm Tẫn Nhiễm há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, bởi vì khi cô bình tĩnh lại thì cũng bị nụ hôn này làm cho mất hồn mất vía rồi. Chu Chính Hiến hôn cô? Từ lúc nào mà Chu Chính Hiến đã không biết xấu hổ như vậy chứ?

Thấy cô không nói lời nào, Chu Chính Hiến lại lên tiếng, "À đúng rồi, liên quan đến xu hướng tình dục của tôi mà cô vừa nói lúc nãy, bây giờ cô còn có ý kiến gì nữa không?"

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, một lúc sau mới lên tiếng một cách khó khăn, "Chu tiên sinh, anh không cần chứng minh với tôi như thế."

Chu Chính Hiến khẽ cười, "Tôi cảm thấy điều này rất cần thiết."

Từ trong phòng Chu Chính Hiến đi ra, sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm rất đen, giống như không còn gì đen hơn nữa.

Từ lâu đã biết Chu Chính Hiến không phải người lương thiện trong sáng gì, nhưng không nghĩ tới anh ấy lại khốn nạn như vậy. Không thông báo gì đã hôn cô, lý do lại còn là muốn chứng minh mình là trai thẳng nữa chứ?

Lâm Tẫn Nhiễm hơi phiền lòng.

Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, thật ra điều làm cho cô buồn bực mất tập trung không phải là việc mình bị anh trêu học, mà là lúc anh hôn cô... tim cô đập như đánh trống vậy.

——————

Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm mang đôi mắt thâm quầng đi đưa thuốc cho Chu Chính Hiến.

"Anh bưng vào đi." Cô đứng trước cửa không vào, bởi vì tạm thời còn chưa lấy lại được tinh thần từ sau nụ hôn kia, cho nên muốn Chu Diễn bưng vào giúp cô.

Nhưng không ngờ Chu Diễn luôn luôn dễ nói chuyện lại từ chối cô.

Chu Diễn nhanh chóng đẩy bát thuốc trước mặt mình đi, kiên quyết lắc đầu, "Trước đây thì tôi có thể giúp cô, nhưng hôm nay... tự cô mang vào đi."

Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm nhíu lại, "Hôm nay sao vậy?"

Khóe miệng Chu Diễn giật giật, "Lão phu nhân đang ở trong đó."

Lâm Tẫn Nhiễm, "Cho nên?"

"Đang dạy dỗ thiếu gia, tôi sợ bị giận cá chém thớt nên không vào đâu."

Lâm Tẫn Nhiễm biết Chu Chính Hiến và Chu Diễn giống như một cặp song sinh, nếu Chu Chính Hiến bị mắng thì Chu Diễn cũng không thoát được. Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, khẽ cười nhạo, "Đúng là không có tiền đồ."

"Hừ, cô..."

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến anh ta, không thể làm gì khác đành phải nhắm mắt gõ cửa.

Quả nhiên, không khí bên trong rất ngột ngạt.

"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, thấy lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa trong thư phòng thì khẽ lên tiếng, "Lão phu nhân."

Lúc này, người đang ngồi trên đó là đại trưởng bối của Chu gia – Hoắc Vạn Quân, tuy Hoắc Vạn Quân đã lớn tuổi, nhưng khắp từ trên xuống dưới đều lộ ra sự trầm tĩnh mà người thường khó có được, hơn nữa trong lúc mơ hồ còn có thể thấy được bộ dạng làm mưa làm gió trước đây của bà.

Hoắc Vạn Quân nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, bởi vì Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo khoác trắng bên ngoài, cho nên bà vừa nhìn là biết ngay người của phòng y tế, vì vậy bà cũng chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục nói với Chu Chính Hiến, "Hôm qua bà muốn cháu đưa Quý tiểu thư về, thuận tiện tâm sự một chút, sao cháu lại giả vờ giả vịt nói cơ thể không ổn hả?"

Lòng bàn tay của Chu Chính Hiến ma sát cây bút trong tay, sau khi nghe Hoắc Vạn Quân nói, anh ngẩng đầu lên, trong mắt là sự nghi ngờ, "Sao bà nội lại nói thế, hôm qua cơ thể cháu thật sự không ổn mà."

Hoắc lão phu nhân cười lạnh, "Trước mặt bọn họ, cháu giở mấy trò vặt đó mà nghĩ có thể qua mắt được bà sao? Bà thấy cháu không thích Quý tiểu thư thì đúng hơn."

Chu Chính Hiến cười nhạt, không nói gì.

"Cháu không thích Quý tiểu thư thì coi như thôi đi, con gái nhà Triệu gia trước đó cháu cũng không thích. Bà nội hỏi cháu, rốt cuộc người như thế nào mới có thể lọt vào mắt cháu chứ?"

Lâm Tẫn Nhiễm nghe vậy, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, hiện tại nếu có một đĩa hạt dưa để cắn rồi cùng tụm lại ngồi xem khung cảnh ép hôn này thì thật tốt biết bao.

"Người như thế nào à..." Giọng nói Chu Chính Hiến truyền tới, Lâm Tẫn Nhiễm hưng phấn ngước mắt nhìn qua, nhưng lại không ngờ ánh mắt của cô và anh lại chạm nhau, mà vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác của cô lại lọt ngay vào mắt của Chu Chính Hiến.

Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Tất nhiên là... người cháu thích thì mới lọt vào mắt cháu được chứ."

"Cháu!" Hoắc Vạn Quân vỗ bàn một cái, tức giận đứng lên, nhìn bộ dạng này, nếu không phải bà kiềm chế thì đã sớm xông lên chửi mắng rồi. Lâm Tẫn Nhiễm thấy Hoắc Vạn Quân cố gắng nhịn một lúc mới nói tiếp, "Sớm biết như thế thì lúc ông nội cháu còn sống đã định hôn ước cho cháu rồi, bây giờ cánh cháu cứng cáp rồi nên không nghe lời mấy người già chúng ta nữa."

"Bà nội, bà đừng bận tâm nữa."

Hoắc Vạn Quận không để ý đến anh, vẫn tiếp tục nói, "Nhìn lại mình đi, có khi đến lúc Thời Uẩn sinh được hai đứa con rồi còn cháu vẫn không chịu kết hôn."

Chu Chính Hiến nhíu mày, "Dựa vào tốc độ bây giờ của Thời Uẩn và Căng Bắc thì chưa chắc đâu."

Hoắc Vạn Quân cũng không nghe nhận ra hàm ý trong lời nói của Chu Chính Hiến, bà trầm mặt đi ra cửa, "Thực sự không quản lý được cháu nữa rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện