Còn hai người nữa, nhưng không có lợi thế từ việc chiến đấu đội nhóm, không có gì phải sợ cả.
Chỉ chớp mắt, bọn họ đã bị Đông Phương Hạ đánh gục xuống đất.
Mặc dù Tu Kiệt là thủ lĩnh của đám người này, nhưng võ công lại rất đuối, ngay từ đầu đã bị Tây Môn Kiếm chém bị thương rồi.
Từ đầu đến cuối, những người ở đây được chứng kiến cả quá trình.
Huyết Lang của Lang Quân, cậu cả nhà họ Đông Phương, sao lại có thân thủ mạnh đến thế? Tu Kiệt, và có lẽ cả người nhà họ Tư Mã đều không biết, sở dĩ bọn họ cử nhiều người giỏi võ tới giết Đông Phương Hạ là bởi vì lo lắng bên cạnh anh có cao thủ.
Các anh em trong Huyền Vũ Đường khống chế tất cả những tên chưa chết.
Thấy Đông Phương Hạ đánh xong, Nam Cung Diệc Phi lập tức cầm thuốc và băng gạc trên tay một người, chạy tới bên cạnh Đông Phương Hạ, cầm máu và băng bó qua cho anh.
Vết thương dài mười mấy cen ti mét, Diệc Phi nhìn mà đau lòng.
Đông Phương Hạ cất Loan Đao Ngâm Long đi, híp mắt liếc nhìn đám Tu Kiệt.
“Tu Kiệt, xin lỗi vì đã làm mày và thằng khốn Tư Mã Trưởng Phong thất vọng”, giọng nói của Đông Phương Hạ thay đổi, anh lạnh lùng nói với những người khác: “Các anh đều đáng mặt đàn ông, Đông Phương Hạ kính nể, vậy nên tạm thời không giết các anh.
Tôi biết các anh đều bị Tư Mã Trưởng Phong mua chuộc mới tới giết tôi, tôi không có ý kiến gì cả.
Hiện tại, tôi cho các anh một con đường sống, hãy tự đi lựa chọn đối thủ cho mình, sau khi đánh xong, ai còn đứng được thì người đó được phép rời khỏi đây, người của tôi sẽ không ngăn cản!”
“Đông Phương Hạ, mày thật độc ác!”
Tu Kiệt hiểu ra ý của Đông Phương Hạ, làm thế khác nào bảo bọn họ tàn sát lẫn nhau, quả nhiên là tàn nhẫn, và điều quan trọng nhất là hàm ý ẩn giấu trong đó.
Đông Phương Hạ cười lạnh: “Chỉ là một con chó của nhà họ Tư Mã mà thôi! Đương nhiên, Tu Kiệt, tao có thể cho mày một con đường sống, chỉ cần mày giết tất cả những người này thì tao sẽ thả mày đi”.
Đông Phương Hạ chỉ vào những người khác và nói.
Dứt lời, anh còn ra hiệu cho một nhóm anh em ném cho Tu Kiệt một thanh mã tấu.
“Mày cũng nhìn thấy thủ đoạn của tao rồi đấy, tao không có lòng nhân từ với kẻ địch”, Đông Phương Hạ bồi thêm một câu.
Vào thời khắc tính mạng bị đe dọa, ai mà chẳng muốn sống, huống chi Đông Phương Hạ còn tàn nhẫn như thế.
Tất nhiên là Tu Kiệt cũng muốn sống, hắn bắt đầu suy tư, hôm nay đám người này thất bại rồi, chẳng còn giá trị gì nữa, giết bọn họ có thể giúp mình sống, Tu Kiệt biết phải làm thế nào.
Thế là hắn xoay người nhặt mã tấu lên: “Lời nói của mày có đáng tin không?”
“Chẳng có lý do để mày không tin tao cả, giữa mày và bọn họ, chỉ có một bên được sống, tự mày lựa chọn đi”.
“Được, mong là mày giữ lời”, Tu Kiệt hung tợn nhìn Đông Phương Hạ, chậm rãi đi tới trước mặt người phe mình rồi giơ tay ra chém, giết một người lính xuất ngũ mà không hề do dự chút nào.
Những người này đều đã bị thương, còn bị các anh em Lang Quân kề đao trên cổ, chỉ có thể mặc cho Tu Kiệt chém giết.
Người vừa gục ngã máu me văng khắp nơi, Đông Phương Hạ nở nụ cười âm trầm.
Tu Kiệt ném thanh mã tấu xuống đất, nói với Đông Phương Hạ: “Hiện tại tao đi được chưa?”
“Được rồi, xin cứ tự nhiên”.
Đông Phương Hạ vẫy tay ra hiệu cho các anh em Huyền Vũ Đường nhường đường.
Thấy thế, Tu Kiệt không dám chần chừ, lập tức ôm vết thương đang chảy máu, nhanh chân rời khỏi đó.
Đến khi Tu Kiệt đi rồi, vết thương của Đông Phương Hạ cũng được băng bó xong xuôi, Diệc Phi yên tĩnh đứng bên cạnh Đông Phương Hạ.
Những người lính xuất ngũ kia nhìn hành vi trơ tráo của Tu Kiệt, nhìn hắn bỏ bọn họ lại trong thời khắc mấu chốt, cảm thấy phẫn nộ không thôi.
Đông Phương Hạ nhìn bọn họ, sát ý hiện lên trong mắt, anh thản nhiên nói: “Lựa chọn đối thủ đi, như vậy thì các anh còn có cơ hội sống sót”.
“Thằng nhóc, tối nay bọn tao rơi vào tay mày, muốn chém muốn giết thì tùy! Mặc dù bọn tao đã xuất ngũ, nhưng trong người bọn tao vẫn mang dòng máu quân nhân.
Bảo bọn tao tàn sát lẫn nhau, vậy thì thà rằng mày giết tất cả bọn tao đi, như thế thì sang thế giới bên kia, bọn tao vẫn là anh em!”
Người vừa lên tiếng là kẻ khó chơi mà Tây Môn Kiếm gặp phải.
Anh ta vừa dứt lời, mười mấy người lính xuất ngũ không hẹn mà cùng gật đầu, có thể nhìn thấy quyết tâm trong đôi mắt bọn họ.
“Các anh muốn lựa chọn con đường đó thật sao?”.
Chỉ chớp mắt, bọn họ đã bị Đông Phương Hạ đánh gục xuống đất.
Mặc dù Tu Kiệt là thủ lĩnh của đám người này, nhưng võ công lại rất đuối, ngay từ đầu đã bị Tây Môn Kiếm chém bị thương rồi.
Từ đầu đến cuối, những người ở đây được chứng kiến cả quá trình.
Huyết Lang của Lang Quân, cậu cả nhà họ Đông Phương, sao lại có thân thủ mạnh đến thế? Tu Kiệt, và có lẽ cả người nhà họ Tư Mã đều không biết, sở dĩ bọn họ cử nhiều người giỏi võ tới giết Đông Phương Hạ là bởi vì lo lắng bên cạnh anh có cao thủ.
Các anh em trong Huyền Vũ Đường khống chế tất cả những tên chưa chết.
Thấy Đông Phương Hạ đánh xong, Nam Cung Diệc Phi lập tức cầm thuốc và băng gạc trên tay một người, chạy tới bên cạnh Đông Phương Hạ, cầm máu và băng bó qua cho anh.
Vết thương dài mười mấy cen ti mét, Diệc Phi nhìn mà đau lòng.
Đông Phương Hạ cất Loan Đao Ngâm Long đi, híp mắt liếc nhìn đám Tu Kiệt.
“Tu Kiệt, xin lỗi vì đã làm mày và thằng khốn Tư Mã Trưởng Phong thất vọng”, giọng nói của Đông Phương Hạ thay đổi, anh lạnh lùng nói với những người khác: “Các anh đều đáng mặt đàn ông, Đông Phương Hạ kính nể, vậy nên tạm thời không giết các anh.
Tôi biết các anh đều bị Tư Mã Trưởng Phong mua chuộc mới tới giết tôi, tôi không có ý kiến gì cả.
Hiện tại, tôi cho các anh một con đường sống, hãy tự đi lựa chọn đối thủ cho mình, sau khi đánh xong, ai còn đứng được thì người đó được phép rời khỏi đây, người của tôi sẽ không ngăn cản!”
“Đông Phương Hạ, mày thật độc ác!”
Tu Kiệt hiểu ra ý của Đông Phương Hạ, làm thế khác nào bảo bọn họ tàn sát lẫn nhau, quả nhiên là tàn nhẫn, và điều quan trọng nhất là hàm ý ẩn giấu trong đó.
Đông Phương Hạ cười lạnh: “Chỉ là một con chó của nhà họ Tư Mã mà thôi! Đương nhiên, Tu Kiệt, tao có thể cho mày một con đường sống, chỉ cần mày giết tất cả những người này thì tao sẽ thả mày đi”.
Đông Phương Hạ chỉ vào những người khác và nói.
Dứt lời, anh còn ra hiệu cho một nhóm anh em ném cho Tu Kiệt một thanh mã tấu.
“Mày cũng nhìn thấy thủ đoạn của tao rồi đấy, tao không có lòng nhân từ với kẻ địch”, Đông Phương Hạ bồi thêm một câu.
Vào thời khắc tính mạng bị đe dọa, ai mà chẳng muốn sống, huống chi Đông Phương Hạ còn tàn nhẫn như thế.
Tất nhiên là Tu Kiệt cũng muốn sống, hắn bắt đầu suy tư, hôm nay đám người này thất bại rồi, chẳng còn giá trị gì nữa, giết bọn họ có thể giúp mình sống, Tu Kiệt biết phải làm thế nào.
Thế là hắn xoay người nhặt mã tấu lên: “Lời nói của mày có đáng tin không?”
“Chẳng có lý do để mày không tin tao cả, giữa mày và bọn họ, chỉ có một bên được sống, tự mày lựa chọn đi”.
“Được, mong là mày giữ lời”, Tu Kiệt hung tợn nhìn Đông Phương Hạ, chậm rãi đi tới trước mặt người phe mình rồi giơ tay ra chém, giết một người lính xuất ngũ mà không hề do dự chút nào.
Những người này đều đã bị thương, còn bị các anh em Lang Quân kề đao trên cổ, chỉ có thể mặc cho Tu Kiệt chém giết.
Người vừa gục ngã máu me văng khắp nơi, Đông Phương Hạ nở nụ cười âm trầm.
Tu Kiệt ném thanh mã tấu xuống đất, nói với Đông Phương Hạ: “Hiện tại tao đi được chưa?”
“Được rồi, xin cứ tự nhiên”.
Đông Phương Hạ vẫy tay ra hiệu cho các anh em Huyền Vũ Đường nhường đường.
Thấy thế, Tu Kiệt không dám chần chừ, lập tức ôm vết thương đang chảy máu, nhanh chân rời khỏi đó.
Đến khi Tu Kiệt đi rồi, vết thương của Đông Phương Hạ cũng được băng bó xong xuôi, Diệc Phi yên tĩnh đứng bên cạnh Đông Phương Hạ.
Những người lính xuất ngũ kia nhìn hành vi trơ tráo của Tu Kiệt, nhìn hắn bỏ bọn họ lại trong thời khắc mấu chốt, cảm thấy phẫn nộ không thôi.
Đông Phương Hạ nhìn bọn họ, sát ý hiện lên trong mắt, anh thản nhiên nói: “Lựa chọn đối thủ đi, như vậy thì các anh còn có cơ hội sống sót”.
“Thằng nhóc, tối nay bọn tao rơi vào tay mày, muốn chém muốn giết thì tùy! Mặc dù bọn tao đã xuất ngũ, nhưng trong người bọn tao vẫn mang dòng máu quân nhân.
Bảo bọn tao tàn sát lẫn nhau, vậy thì thà rằng mày giết tất cả bọn tao đi, như thế thì sang thế giới bên kia, bọn tao vẫn là anh em!”
Người vừa lên tiếng là kẻ khó chơi mà Tây Môn Kiếm gặp phải.
Anh ta vừa dứt lời, mười mấy người lính xuất ngũ không hẹn mà cùng gật đầu, có thể nhìn thấy quyết tâm trong đôi mắt bọn họ.
“Các anh muốn lựa chọn con đường đó thật sao?”.
Danh sách chương