Đông Phương Hạ cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên người Diệc Phi! Ngay sau đó, nắm chặt bàn tay Diệc Phi, tỏ ý với Diệc Phi rằng mình không sao!
Chỗ phía sau cách ba mươi mét, cũng chính là phía sau xe thể thao của Diệc Phi, sáu chiếc xe bám đuôi đã dừng lại, có khoảng hơn hai mươi người đàn ông cao lớn mặc đồ da đen nhanh chóng xuống xe, sau khi tắt đèn xe, mượn ánh trăng mờ, tiến vào trong rừng cây! Có một vài tên trong tay cầm chủy thủ và dao găm ba cạnh sáng loáng, vẻ mặt tên nào cũng hung ác.

Trong rừng cây, Đông Phương Hạ đã buông bàn tay ngọc của Diệc Phi ra, ngẩng đầu lên, quay lưng về phía hai mươi bốn người đàn ông cao lớn đã đến đứng đối diện với mình.

Nhìn thấy Đông Phương Hạ không rời đi, dường như là đang ở đây chờ bọn chúng, đám người này liền nghi hoặc! Dẫn đầu không phải là một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, ngược lại có chút gầy! Mảnh khảnh! Nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi và Đông Phương Hạ ở cùng nhau, bọn chúng không hề ngạc nhiên! Rõ ràng đã sớm biết điều đó.


“Cậu chủ Đông Phương, anh đúng là an nhàn thoải mái! Đưa chúng tôi đến nơi này! Có điều, nơi này không tệ, là nơi tốt để yên nghỉ!”, người thanh niên dẫn đầu đó từ trong đám người đi ra.

Đông Phương Hạ từ từ quay lại, nhìn lướt qua! Cười nói: “Nhà họ Tư Mã đánh giá cao Đông Phương Hạ tôi quá, lại phái đến nhiều quân nhân giải ngũ như vậy, trong này còn có lính đặc chủng! Thật là vinh hạnh!”, từ tư thế đứng của những người này, Đông Phương Hạ liền có thể nhận ra.

“Ha Ha, cao thủ bên người cậu chủ Đông Phương nhiều như mây! Cậu chủ Tư Mã nếu không dốc chút sức lực, thì sao có thể đấu lại anh chứ! anh nói phải không?”
“Quá khen rồi!”
“Sao có thể như này, bên cạnh cậu chủ Đông Phương cao thủ nhiều như mây, nhưng hôm nay sao lại không mang theo người nào đến vậy! Thật là mất hứng, cậu chủ anh nên gọi nhiều cao thủ qua đây chứ, như vậy trên đường đi cũng không cô đơn! Bằng không tôi cũng khó xuống tay”.

“Tu Kiệt, không ngờ anh lại to gan như vậy, dám đứng trước mặt Nam Cung Diệc Phi tôi nói những lời như thế.

Lẽ nào không sợ gây thêm phiền phức cho cậu chủ của anh sao?”
Tu Kiệt là người bên cạnh Tư Mã Trưởng Phong, mặc dù ánh sáng trong rừng cây không rõ lắm, nhưng Diệc Phi chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra!
Tu Kiệt, là nhân vật số hai bên cạnh Tư Mã Trưởng Phong! Chiều cao không đến một mét tám.


Tóc xanh!
“Cô Nam Cung, xin thứ lỗi cho Tu Kiệt vô lễ, nhưng đây là việc cậu chủ Tư Mã giao phó, Tu Kiệt không dám làm trái! Nhưng cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm hại cô”.

Tu Kiệt là không dám làm hại Nam Cung Diệc Phi, nếu không! Nhà họ Tư Mã trong chốc lát sẽ bị diệt vong!
“Anh…”
“Diệc Phi”, Đông Phương Hạ gọi Diệc Phi, cười ha ha nói với Tu Kiệt: “Vậy ý của anh là đêm nay tôi nhất định phải chết!”
“Đúng, anh chết rồi! Tất cả mọi ân oán của nhà họ Đông Phương và nhà họ Tư Mã đều sẽ kết thúc!”, vẻ mặt Tu Kiệt vô cùng kiên định.

Đông Phương Hạ lắc đầu cười một tiếng: “Tu Kiệt, phải không! Anh cũng quá coi thường Đông Phương Hạ tôi rồi! Lẽ nào Tư Mã Lâm không nói với anh, từ trước đến nay bên cạnh tôi luôn có cao thủ bảo vệ, hơn nữa còn theo sát bên cạnh sao? Anh cho rằng tôi chỉ mang theo người phụ nữ của tôi ở đây đợi các anh! Mặc dù Đông Phương Hạ tôi kiêu ngạo, nhưng sẽ không đem tính mạng người phụ nữ của mình ra chơi đùa”.

Nói xong, tiếng cười nghiền ngẫm của Đông Phương Hạ dần dần trở nên âm u lạnh lẽo! Sát khí lan ra khắp nơi.

Đồng thời, không biết từ lúc nào trong tay của anh đã xuất hiện một thanh Loan Đao, ánh vàng lấp lánh.


Tu Kiệt và những người khác bị sát khí của Đông Phương Hạ dọa một trận! Bọn chúng không dám tin cậu ấm Yên Kinh lại có sát khí khiến người khác cảm thấy toàn thân ớn lạnh như vậy.

“Anh có ý gì?”, Tu Kiệt nhìn thấy Loan Đao trong tay Đông Phương Hạ, cộng thêm lời của Đông Phương Hạ, không khỏi cảnh giác!
Đông Phương Hạ không nói chuyện, vỗ tay ba tiếng! Giây tiếp theo, hai bóng hình lần lượt đến bên cạnh Đông Phương Hạ, phía sau đám người Tu Kiệt, còn có bốn mươi anh em.

“Huyết Lang!”
Tây Môn Kiếm và Tạ Vũ Thần cung kính gọi một tiếng! Ngay sau đó, Tây Môn Kiếm tay cầm thanh kiếm dài đối diện với đám người Tu Kiệt, Tạ Vũ Thần cầm khảm đao, một thanh khảm đao đã gãy một nửa.

Nhìn thấy những người đột nhiên xuất hiện, Tu Kiệt cực kỳ sợ hãi! Những người này, sao lại ở đây! Mặc dù không nhiều người, nhưng hai người ở bên cạnh Đông Phương Hạ đó, sát khí tỏa ra từ trên người bọn họ! chắc chắn là cao thủ.

Do dự một lát! Đôi mắt Tu Kiệt trừng to, không dám tin nhìn Đông Phương Hạ! Nói: “Anh sớm đã biết chúng tôi bám theo anh? Cho nên dẫn dụ chúng tôi đến đây!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện