Tào Nghị Hùng biết, Đông Phương Hạ chính là Huyết Lang của Lang Quân! Sự việc sáu năm trước, Đông Phương Hạ chắc chắn tính cả Tào Bang vào, nói không chừng Lang Quân sẽ bất ngờ cho mình một đòn chí mạng! Không thể không đề phòng.
Ở đây, Tào Bang lên kế hoạch việc với Lang Quân, phía Hải Bang cũng không ngoại lệ! Nhưng người mà họ đối phó không phải là Lang Quân, mà là Tào Bang, nửa tháng nay, địa bàn của họ không ngừng bị người của Tào Bang gây loạn.
Đương nhiên, tất cả đều do Lang Quân khiêu khích.
Yên Kinh nổi loạn, chỉ cần Tào Bang và Hải Bang phá vỡ thế cân bằng, đấu đá lẫn nhau, người được lợi chính là Lang Quân, lúc cần thiết, Lang Quân có thể cho hai bang thêm mồi lửa, khiến họ cháy càng to.
Nhưng, đây chỉ là một trong kế hoạch của Đông Phương Hạ! Cuối cùng kế hoạch này có thể thực hiện bao lâu, trong lòng anh cũng chưa chắc chắn, Tào Bang và Hải Bang có thể đứng vững ở Yên Kinh, có dễ bị diệt thế không, họ sẽ không biết là người khác khiêu khích gây chia rẽ sao!
Bây giờ, điều Đông Phương Hạ lo lắng duy nhất là Tào Bang và Hải Bang liên thủ đối phó Lang Quân, Lang Quân vốn không ổn định, một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn máu chảy thành sông, lúc đó, Lang Quân sẽ tổn thương nguyên khí, lại thêm cả sát thủ “Phong Ba”.
Mẹ kiếp, hy vọng những chuyện này đừng xảy ra cùng lúc, nếu không mình sẽ rơi vào cảnh nguy cơ dồn dập bốn phía.
Đông Phương Hạ lái xe đến đại học Yên Kinh, đỗ xe xong, đi ra khỏi bãi đỗ xe! Một luồng sát khí giống tối qua dưới tòa nhà mà Trương Hàm lại xuất hiện.
Người này, Đông Phương Hạ không thấu! Nếu là sát thủ, vừa nãy ở bãi đỗ xe, nơi vắng vẻ đó, sao hắn không ra tay! Nếu không phải sát thủ, tại sao hắn muốn nhằm vào mình.
Đông Phương Hạ bắt đầu nghi hoặc, hay là người của nhà họ Tư Mã, muốn biết hành tung của mình.
Đông Phương Hạ đứng ở sân trường đông người qua lại, nghe tiếng đọc bài, tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa của các bạn học, anh cảm thán vẫn là trường học tốt, không có máu tanh, cũng sẽ không có giết người.
Đông Phương Hạ nhìn xung quanh một lượt, bỗng phát hiện, mình không hề quen thuộc đại học Yên Kinh, chỉ biết con đường từ cổng chính đến tòa nhà của mình, những thứ khác đều không biết, đúng là thất bại!
Đông Phương Hạ muốn gọi điện cho Nam Cung Diệc Phi, suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy hay là thôi, cho cô ấy bất ngờ! Phải biết rằng Đông Phương Hạ đã mua một bó hoa hồng trên đường đến đây!
Đông Phương Hạ quyết định tìm người hỏi đường, anh liếc những người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, đột nhiên, ánh mắt của Đông Phương Hạ bị thu hút bởi một bạn học nữ!
Cô gái này đứng đó cho Đông Phương Hạ cảm giác giống như một làn hương thơm tươi mát lặng lẽ tỏa ra cả căn phòng, từ từ lan tỏa vào lòng mỗi người.
Giống như một cành mai mùa đông kiêu hãnh, đứng lặng im trong thung lũng yên tĩnh, lặng lẽ nở hoa nho nhã, bất luận xung quanh có bao nhiêu người chú ý đến cô ta, cô ta đều như đứng ở trong cánh đồng hoang vu không bóng người, đuôi mắt lông mày tràn ngập hơi thở tự do và lãng mạn.
Làn da trắng ngần, hai má núm đồng tiền được khảm lên khuôn mặt mịn màng, đôi mắt long lanh, vô cùng đáng yêu!
Cô gái như vậy, Đông Phương Hạ đã lâu chưa gặp! Thế là, anh đi đến!
Cô gái được Đông Phương Hạ để ý đến thấy một người lạ như Đông Phương Hạ cầm một bó hoa hồng đi về phía mình, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn xung quanh, khi phát hiện ở đây chỉ có một mình mình, liền nghi hoặc!
“Cô gái, xin hỏi văn phòng của giáo viên hướng dẫn khoa kinh tế ở đâu?”, Đông Phương Hạ cười nhàn nhạt.
Cô gái nghe thấy người khác hỏi đường, mới thở nhẹ nhõm, nhìn Đông Phương Hạ một lượt, ngón tay thon nhỏ chỉ về hướng mặt bên, nói với Đông Phương Hạ: “Anh đi theo con đường này, phía trước có phòng âm nhạc, đi về phía trước khoảng hai trăm mét, rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ trái, đi thêm một trăm mét có một tòa nhà, chính là nó! Ở đó có biển chỉ dẫn”.
Giọng nói của cô gái rất hay, cũng rất ngọt, ngọt ngào như hoàng anh vừa ra khỏi thung lũng! Đáng tiếc, Đông Phương Hạ nghe mà toát mồ hôi, cô gái không trêu mình chứ! Rắc rối như vậy.
“Cô gái! Đại học Yên Kinh quá rộng! Tôi cũng không quen thuộc, sẽ bị lạc đường! Hay là cô vẽ bản đồ cho tôi, tôi đi theo”.
Tuy rắc rối một chút, nhưng Đông Phương Hạ đã nhớ kỹ lời của cô gái! Chủ yếu là cô gái này quá đáng yêu, Đông Phương Hạ muốn trêu cô ta, thế là, anh giả bộ bơ vơ không ai giúp!.
Ở đây, Tào Bang lên kế hoạch việc với Lang Quân, phía Hải Bang cũng không ngoại lệ! Nhưng người mà họ đối phó không phải là Lang Quân, mà là Tào Bang, nửa tháng nay, địa bàn của họ không ngừng bị người của Tào Bang gây loạn.
Đương nhiên, tất cả đều do Lang Quân khiêu khích.
Yên Kinh nổi loạn, chỉ cần Tào Bang và Hải Bang phá vỡ thế cân bằng, đấu đá lẫn nhau, người được lợi chính là Lang Quân, lúc cần thiết, Lang Quân có thể cho hai bang thêm mồi lửa, khiến họ cháy càng to.
Nhưng, đây chỉ là một trong kế hoạch của Đông Phương Hạ! Cuối cùng kế hoạch này có thể thực hiện bao lâu, trong lòng anh cũng chưa chắc chắn, Tào Bang và Hải Bang có thể đứng vững ở Yên Kinh, có dễ bị diệt thế không, họ sẽ không biết là người khác khiêu khích gây chia rẽ sao!
Bây giờ, điều Đông Phương Hạ lo lắng duy nhất là Tào Bang và Hải Bang liên thủ đối phó Lang Quân, Lang Quân vốn không ổn định, một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn máu chảy thành sông, lúc đó, Lang Quân sẽ tổn thương nguyên khí, lại thêm cả sát thủ “Phong Ba”.
Mẹ kiếp, hy vọng những chuyện này đừng xảy ra cùng lúc, nếu không mình sẽ rơi vào cảnh nguy cơ dồn dập bốn phía.
Đông Phương Hạ lái xe đến đại học Yên Kinh, đỗ xe xong, đi ra khỏi bãi đỗ xe! Một luồng sát khí giống tối qua dưới tòa nhà mà Trương Hàm lại xuất hiện.
Người này, Đông Phương Hạ không thấu! Nếu là sát thủ, vừa nãy ở bãi đỗ xe, nơi vắng vẻ đó, sao hắn không ra tay! Nếu không phải sát thủ, tại sao hắn muốn nhằm vào mình.
Đông Phương Hạ bắt đầu nghi hoặc, hay là người của nhà họ Tư Mã, muốn biết hành tung của mình.
Đông Phương Hạ đứng ở sân trường đông người qua lại, nghe tiếng đọc bài, tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa của các bạn học, anh cảm thán vẫn là trường học tốt, không có máu tanh, cũng sẽ không có giết người.
Đông Phương Hạ nhìn xung quanh một lượt, bỗng phát hiện, mình không hề quen thuộc đại học Yên Kinh, chỉ biết con đường từ cổng chính đến tòa nhà của mình, những thứ khác đều không biết, đúng là thất bại!
Đông Phương Hạ muốn gọi điện cho Nam Cung Diệc Phi, suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy hay là thôi, cho cô ấy bất ngờ! Phải biết rằng Đông Phương Hạ đã mua một bó hoa hồng trên đường đến đây!
Đông Phương Hạ quyết định tìm người hỏi đường, anh liếc những người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, đột nhiên, ánh mắt của Đông Phương Hạ bị thu hút bởi một bạn học nữ!
Cô gái này đứng đó cho Đông Phương Hạ cảm giác giống như một làn hương thơm tươi mát lặng lẽ tỏa ra cả căn phòng, từ từ lan tỏa vào lòng mỗi người.
Giống như một cành mai mùa đông kiêu hãnh, đứng lặng im trong thung lũng yên tĩnh, lặng lẽ nở hoa nho nhã, bất luận xung quanh có bao nhiêu người chú ý đến cô ta, cô ta đều như đứng ở trong cánh đồng hoang vu không bóng người, đuôi mắt lông mày tràn ngập hơi thở tự do và lãng mạn.
Làn da trắng ngần, hai má núm đồng tiền được khảm lên khuôn mặt mịn màng, đôi mắt long lanh, vô cùng đáng yêu!
Cô gái như vậy, Đông Phương Hạ đã lâu chưa gặp! Thế là, anh đi đến!
Cô gái được Đông Phương Hạ để ý đến thấy một người lạ như Đông Phương Hạ cầm một bó hoa hồng đi về phía mình, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn xung quanh, khi phát hiện ở đây chỉ có một mình mình, liền nghi hoặc!
“Cô gái, xin hỏi văn phòng của giáo viên hướng dẫn khoa kinh tế ở đâu?”, Đông Phương Hạ cười nhàn nhạt.
Cô gái nghe thấy người khác hỏi đường, mới thở nhẹ nhõm, nhìn Đông Phương Hạ một lượt, ngón tay thon nhỏ chỉ về hướng mặt bên, nói với Đông Phương Hạ: “Anh đi theo con đường này, phía trước có phòng âm nhạc, đi về phía trước khoảng hai trăm mét, rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ trái, đi thêm một trăm mét có một tòa nhà, chính là nó! Ở đó có biển chỉ dẫn”.
Giọng nói của cô gái rất hay, cũng rất ngọt, ngọt ngào như hoàng anh vừa ra khỏi thung lũng! Đáng tiếc, Đông Phương Hạ nghe mà toát mồ hôi, cô gái không trêu mình chứ! Rắc rối như vậy.
“Cô gái! Đại học Yên Kinh quá rộng! Tôi cũng không quen thuộc, sẽ bị lạc đường! Hay là cô vẽ bản đồ cho tôi, tôi đi theo”.
Tuy rắc rối một chút, nhưng Đông Phương Hạ đã nhớ kỹ lời của cô gái! Chủ yếu là cô gái này quá đáng yêu, Đông Phương Hạ muốn trêu cô ta, thế là, anh giả bộ bơ vơ không ai giúp!.
Danh sách chương