Được sự đồng ý của Bek Er, Dạ Nguyệt đẩy cửa bước vào, đi tới trước bàn làm việc của cô chủ nhà mình, hỏi: "Cô chủ, hôm nay cô có định về sớm hơn không? Nếu có thì tôi đi sắp xếp".
"Về sớm? Về sớm làm gì? Ở trang viên có chuyện gì à?", Bek Er nghi hoặc hỏi.
Nghe Bek Er nói vậy, Dạ Nguyệt do dự giây lát rồi nói: "Vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của chú Quyền, nói là cậu chủ đã trở về.
Chắc là lúc này cậu ấy sắp tới trang viên rồi".
Biết tin Bek Ji trở về, Bek Er ngơ ngác giây lát rồi mới sực hiểu ý của Bek Ji trong cuộc gọi vừa rồi.
Cô ấy lập tức nói với Dạ Nguyệt: "Đi sắp xếp đi".
"Vâng".
Sau khi Dạ Nguyệt đi ra ngoài, Bek Er mau chóng cất hết tài liệu trên bàn đi, vào phòng nghỉ thay quần áo rồi rời khỏi trụ sở.
...
Trong lúc Bek Er về trang viên nhà họ Bek, nhóm Đông Phương Hạ đã xuống máy bay trực thăng rồi.
Trên con đường thông tới trang viên nhà họ Bek, mấy chục chiếc xe sang trọng đang lao đi vun vút.
Những người chịu trách nhiệm bảo vệ trang viên thấy xe của Quyền Uy đi mở đường, người thuộc đội bảo vệ ngầm thì tiếp tục ẩn náu, còn người bảo vệ công khai cũng không ngăn cản.
Thế nhưng, Quyền Uy chỉ là người chỉ huy tuyến phòng ngự thứ hai, muốn tiến thêm về phía trước, vượt quá phạm vi chức trách của anh ta thì hơi khó khăn.
Quả nhiên, đoàn xe vừa đi tới tuyến phòng ngự thứ ba thì đã bị người ta chặn lại.
"Quyền Uy, anh thật to gan! Chưa có lệnh của cấp trên mà dám tự ý tới gần trang viên".
Cả đoàn xe bị chặn lại.
Người chỉ huy tuyến phòng ngự thứ ba dẫn mấy chục người đàn ông đằng đằng sát khí đi tới, bởi vì bọn họ không nhận được lệnh của cấp trên.
"Bek Kan, anh cũng to gan chẳng kém đâu.
Dám chặn xe của bọn tôi, không xem xem người ngồi đằng sau là ai".
Mặc dù Bek Kan cũng họ Bek, nhưng không phải con cháu chi chính của nhà họ Bek.
Ở nhà họ Bek có rất nhiều người họ Bek, lớn lên ở nhà họ Bek từ nhỏ.
"Tôi không cần biết là ai! Không có lệnh của cấp trên mà anh dám tự ý tới gần trang viên thì đừng trách tôi không khách khí".
"Thế cơ à? Bek Kan, anh vẫn bướng bỉnh như trước nhỉ!"
Bek Kan là người đứng đầu phòng tuyến công khai thứ ba của nhà họ Bek, địa vị cũng cao hơn Quyền Uy.
Tuy rằng biết Quyền Uy là người của phòng tuyến ngầm, nhưng vì sự an toàn của nhà họ Bek, anh ta vẫn không nể mặt chút nào.
Bek Kan đang chuẩn bị ra tay với Quyền Uy thì một giọng nói vừa sâu xa vừa bất đắc dĩ đã vang lên bên tai.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Bek Kan trợn tròn mắt, khuôn mặt cương nghị quay sang, thể hiện rõ sự khó tin.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ, Bek Kan ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt dần đỏ hoe, bờ môi cũng run run.
Đông Phương Hạ đã rời khỏi châu Úc ba tháng.
Trong khoảng thời gian đó, người trong tuyến phòng ngự của trang viên nhà họ Bek đều không biết cậu chủ nhà mình đi đâu, tận mấy ngày trước mới biết anh ở Yên Kinh..
"Về sớm? Về sớm làm gì? Ở trang viên có chuyện gì à?", Bek Er nghi hoặc hỏi.
Nghe Bek Er nói vậy, Dạ Nguyệt do dự giây lát rồi nói: "Vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của chú Quyền, nói là cậu chủ đã trở về.
Chắc là lúc này cậu ấy sắp tới trang viên rồi".
Biết tin Bek Ji trở về, Bek Er ngơ ngác giây lát rồi mới sực hiểu ý của Bek Ji trong cuộc gọi vừa rồi.
Cô ấy lập tức nói với Dạ Nguyệt: "Đi sắp xếp đi".
"Vâng".
Sau khi Dạ Nguyệt đi ra ngoài, Bek Er mau chóng cất hết tài liệu trên bàn đi, vào phòng nghỉ thay quần áo rồi rời khỏi trụ sở.
...
Trong lúc Bek Er về trang viên nhà họ Bek, nhóm Đông Phương Hạ đã xuống máy bay trực thăng rồi.
Trên con đường thông tới trang viên nhà họ Bek, mấy chục chiếc xe sang trọng đang lao đi vun vút.
Những người chịu trách nhiệm bảo vệ trang viên thấy xe của Quyền Uy đi mở đường, người thuộc đội bảo vệ ngầm thì tiếp tục ẩn náu, còn người bảo vệ công khai cũng không ngăn cản.
Thế nhưng, Quyền Uy chỉ là người chỉ huy tuyến phòng ngự thứ hai, muốn tiến thêm về phía trước, vượt quá phạm vi chức trách của anh ta thì hơi khó khăn.
Quả nhiên, đoàn xe vừa đi tới tuyến phòng ngự thứ ba thì đã bị người ta chặn lại.
"Quyền Uy, anh thật to gan! Chưa có lệnh của cấp trên mà dám tự ý tới gần trang viên".
Cả đoàn xe bị chặn lại.
Người chỉ huy tuyến phòng ngự thứ ba dẫn mấy chục người đàn ông đằng đằng sát khí đi tới, bởi vì bọn họ không nhận được lệnh của cấp trên.
"Bek Kan, anh cũng to gan chẳng kém đâu.
Dám chặn xe của bọn tôi, không xem xem người ngồi đằng sau là ai".
Mặc dù Bek Kan cũng họ Bek, nhưng không phải con cháu chi chính của nhà họ Bek.
Ở nhà họ Bek có rất nhiều người họ Bek, lớn lên ở nhà họ Bek từ nhỏ.
"Tôi không cần biết là ai! Không có lệnh của cấp trên mà anh dám tự ý tới gần trang viên thì đừng trách tôi không khách khí".
"Thế cơ à? Bek Kan, anh vẫn bướng bỉnh như trước nhỉ!"
Bek Kan là người đứng đầu phòng tuyến công khai thứ ba của nhà họ Bek, địa vị cũng cao hơn Quyền Uy.
Tuy rằng biết Quyền Uy là người của phòng tuyến ngầm, nhưng vì sự an toàn của nhà họ Bek, anh ta vẫn không nể mặt chút nào.
Bek Kan đang chuẩn bị ra tay với Quyền Uy thì một giọng nói vừa sâu xa vừa bất đắc dĩ đã vang lên bên tai.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Bek Kan trợn tròn mắt, khuôn mặt cương nghị quay sang, thể hiện rõ sự khó tin.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ, Bek Kan ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt dần đỏ hoe, bờ môi cũng run run.
Đông Phương Hạ đã rời khỏi châu Úc ba tháng.
Trong khoảng thời gian đó, người trong tuyến phòng ngự của trang viên nhà họ Bek đều không biết cậu chủ nhà mình đi đâu, tận mấy ngày trước mới biết anh ở Yên Kinh..
Danh sách chương