Đông Phương Hạ ngồi xuống như không có chuyện gì! Nam Cung Diệc Phi hứng thú hỏi: “Cậu Đông Phương của Yên Kinh chúng ta học được mấy chiêu tấn công từ lúc nào, thủ đoạn còn ác như vậy!”
“Mấy năm phiêu bạt ở nước ngoài, nếu không biết mấy chiêu phòng thân, người ngã xuống sẽ là tôi! Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, năm đó, nếu không phải tôi nhẫn nhịn, Tư Mã Khúc Tuấn và Tư Mã Trưởng Phong có đám bắt cóc Mịch Ngâm không?”, Đông Phương Hạ đan hai tay vào nhau.
Nam Cung Diệc Phi lại không hiểu Đông Phương Hạ, nhưng lại không phủ nhận lời của Đông Phương Hạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ đêm đó sau khi nhà họ Tư Mã bỏ đi, vẫn luôn bất động! Anh về để báo thù, cho dù họ không đối phó anh, anh cũng chủ động tìm đến họ! Đánh người của Tư Mã Trưởng Phong, có nghĩa là phát tín hiệu cho anh ta, như vậy, chỉ cần Tư Mã Trưởng Phong nhận được tin, nếu có hành động bất thường, anh sẽ lần theo dấu vết tìm hiểu sự tình, biết rõ hành động mấy ngày nay của họ!”
“Thông minh, không hổ là vợ của tôi!”
Đông Phương Hạ giơ ngón tay cái ra với Nam Cung Diệc Phi, sau đó, lấy điện thoại gọi đi, bảo Dạ Ảnh chú ý theo dõi cẩn thận người của nhà họ Tư Mã.
Đông Phương Hạ biết Tư Mã Trưởng Phong đang chiêu binh mãi mã, cũng có căn cứ ở ngoại ô, nhưng lại không biết hành động chi tiết của họ!
Đông Phương Hạ sợ nhà họ Tư Mã bất động, chỉ cần họ hành động, mình có cách đối phó họ!
Anh nói chuyện với Nam Cung Diệc Phi mấy phút, ba người An Nhiên, Lục Phong, Tạ Vũ Thần mời từ từ đi đến!
“Lão đại, nghe nói anh vừa phế bỏ Khương Hàm Hy, là thật sao?”, mông còn chưa chạm ghế, Lục Phong đã cẩn thận hỏi Đông Phương Hạ.
“Khương Hàm Hy… không quen!”
“Anh không quen anh ta, vậy người vừa nãy phế bỏ anh ta ở đây không phải là anh, trên đường chúng tôi đến không phải nghe nói cậu chủ lợi hại nhất Yên Kinh phế bỏ Khương Hàm Hy, còn bị khiêng ra ngoài!”
“Ồ…”, Đông Phương Hạ hiểu ra nói: “Vậy ra người bị tôi đánh tên là Khương Hàm Hy, đúng thật là, muốn ăn đòn cũng không báo danh!”
Lão đại ơi lão đại, có người không biết xấu hổ như anh không! Trong lòng Lục Phong thầm khinh Đông Phương Hạ, nói nhỏ: “Lão đại, anh có biết thân phận của Khương Hàm Hy không!”
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Tôi dám đánh anh ta mà còn sợ anh ta báo thù tôi sao? Vừa nãy không giết anh ta đã là cái đức anh ta tích kiếp trước rồi!”
“Lão đại, vậy anh cẩn thận chút! Không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ trong lòng! Ông nội của Khương Hàm Hy là một tay trong quân đội nhà nước, bố là bí thư Đảng ủy biển S, cả nhà đều thiên vị, bênh vực bao che người nhà! Khi ở biển S, tôi đã từng lĩnh giáo”.
Đông Phương Hạ nghe xong liền sửng sốt, rồi cười lạnh một tiếng! Thì ra Khương Hàm Hy có thân phận như vậy mới dám ra mặt.
Chẳng trách! Anh vỗ nhẹ vai Lục Phong, không nghĩ vậy nói: “Không sao, tôi đã nói tôi không sợ anh ta báo thù! Chỉ sợ anh ta không đến!”
Chỉ cần đứng về phía nhà họ Tư Mã, chính là kẻ địch của mình! Nhổ cỏ tận gốc, đã muốn đối phó nhà họ Tư Mã, thì cũng phải đối phó người như Khương Hàm Hy, sớm muốn cũng có chuyện!
Anh nói chuyện với Lục Phong xong, Tạ Vũ Thần và Lục Phong cùng đi gọi món! Đông Phương Hạ nói chuyện muốn đưa An Nhiên ra nước ngoài với cậu ta, để mấy ngày này cậu ta chơi cho thỏa, không cần tham gia huấn luyện quân sự!
Khi An Nhiên được biết lão đại của mình đào tạo mình như vậy, muốn đưa mình đến nhà họ Bek đứng đầu giới tài chính thế giới, lập tức cảm động long lanh nước mắt, nắm chặt tay của Đông Phương Hạ, nghẹn ngào!
“Lão đại, giờ phút này, tôi không tìm được từ nào để hình dung sự xúc động của tôi, cũng không tìm được lời nào để thể hiện sự cảm kích của tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói, An Nhiên tôi sẽ không để anh thất vọng! Đây là lời hứa đầu tiên của tôi với người khác trong suốt mười tám năm! Vì vậy lão đại, anh đợi kiểm nghiệm thành tích của tôi đi! Tôi sẽ không thể tâm huyết của anh đổ sông đổ bể!”
“Tôi tin cậu!”, Đông Phương Hạ cười gật đầu.
“Cảm ơn lão đại… chỉ là… chỉ là…!”, An Nhiên liếc nhìn Nam Cung Diệc Phi, lại gần bên tai Đông Phương Hạ, nói nhỏ: “Trương Hàm đó, tôi thực sự rất thích! Tôi đi không biết bao giờ mới trở về, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ khi tôi về, cô ấy có bạn trai rồi, tôi phải làm thế nào!”
Đông Phương Hạ nghe xong, không do dự cho An Nhiên một cái cốc đầu: “Có tôi ở đây, cậu còn lo cái gì! Hơn nữa, tối nay tôi còn định cho cậu xuất hiện oai phong, tỏ tình trước mặt mọi người! Thực sự không được, cậu cho cô ấy lên giường trước, đến lúc đó vừa đấm vừa xoa! Tôi thấy cô ấy không theo cậu cũng không được!”
“Lão đại, như vậy không được! Tôi không muốn để lại ảnh hưởng không tốt trong lòng cô ấy!”
An Nhiên vội xua tay, Nam Cung Diệc Phi bên cạnh cũng nghe được, lập tức, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, lòng nghĩ có phải trước đây anh thường xuyên làm vậy không!
“Mấy năm phiêu bạt ở nước ngoài, nếu không biết mấy chiêu phòng thân, người ngã xuống sẽ là tôi! Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, năm đó, nếu không phải tôi nhẫn nhịn, Tư Mã Khúc Tuấn và Tư Mã Trưởng Phong có đám bắt cóc Mịch Ngâm không?”, Đông Phương Hạ đan hai tay vào nhau.
Nam Cung Diệc Phi lại không hiểu Đông Phương Hạ, nhưng lại không phủ nhận lời của Đông Phương Hạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ đêm đó sau khi nhà họ Tư Mã bỏ đi, vẫn luôn bất động! Anh về để báo thù, cho dù họ không đối phó anh, anh cũng chủ động tìm đến họ! Đánh người của Tư Mã Trưởng Phong, có nghĩa là phát tín hiệu cho anh ta, như vậy, chỉ cần Tư Mã Trưởng Phong nhận được tin, nếu có hành động bất thường, anh sẽ lần theo dấu vết tìm hiểu sự tình, biết rõ hành động mấy ngày nay của họ!”
“Thông minh, không hổ là vợ của tôi!”
Đông Phương Hạ giơ ngón tay cái ra với Nam Cung Diệc Phi, sau đó, lấy điện thoại gọi đi, bảo Dạ Ảnh chú ý theo dõi cẩn thận người của nhà họ Tư Mã.
Đông Phương Hạ biết Tư Mã Trưởng Phong đang chiêu binh mãi mã, cũng có căn cứ ở ngoại ô, nhưng lại không biết hành động chi tiết của họ!
Đông Phương Hạ sợ nhà họ Tư Mã bất động, chỉ cần họ hành động, mình có cách đối phó họ!
Anh nói chuyện với Nam Cung Diệc Phi mấy phút, ba người An Nhiên, Lục Phong, Tạ Vũ Thần mời từ từ đi đến!
“Lão đại, nghe nói anh vừa phế bỏ Khương Hàm Hy, là thật sao?”, mông còn chưa chạm ghế, Lục Phong đã cẩn thận hỏi Đông Phương Hạ.
“Khương Hàm Hy… không quen!”
“Anh không quen anh ta, vậy người vừa nãy phế bỏ anh ta ở đây không phải là anh, trên đường chúng tôi đến không phải nghe nói cậu chủ lợi hại nhất Yên Kinh phế bỏ Khương Hàm Hy, còn bị khiêng ra ngoài!”
“Ồ…”, Đông Phương Hạ hiểu ra nói: “Vậy ra người bị tôi đánh tên là Khương Hàm Hy, đúng thật là, muốn ăn đòn cũng không báo danh!”
Lão đại ơi lão đại, có người không biết xấu hổ như anh không! Trong lòng Lục Phong thầm khinh Đông Phương Hạ, nói nhỏ: “Lão đại, anh có biết thân phận của Khương Hàm Hy không!”
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Tôi dám đánh anh ta mà còn sợ anh ta báo thù tôi sao? Vừa nãy không giết anh ta đã là cái đức anh ta tích kiếp trước rồi!”
“Lão đại, vậy anh cẩn thận chút! Không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ trong lòng! Ông nội của Khương Hàm Hy là một tay trong quân đội nhà nước, bố là bí thư Đảng ủy biển S, cả nhà đều thiên vị, bênh vực bao che người nhà! Khi ở biển S, tôi đã từng lĩnh giáo”.
Đông Phương Hạ nghe xong liền sửng sốt, rồi cười lạnh một tiếng! Thì ra Khương Hàm Hy có thân phận như vậy mới dám ra mặt.
Chẳng trách! Anh vỗ nhẹ vai Lục Phong, không nghĩ vậy nói: “Không sao, tôi đã nói tôi không sợ anh ta báo thù! Chỉ sợ anh ta không đến!”
Chỉ cần đứng về phía nhà họ Tư Mã, chính là kẻ địch của mình! Nhổ cỏ tận gốc, đã muốn đối phó nhà họ Tư Mã, thì cũng phải đối phó người như Khương Hàm Hy, sớm muốn cũng có chuyện!
Anh nói chuyện với Lục Phong xong, Tạ Vũ Thần và Lục Phong cùng đi gọi món! Đông Phương Hạ nói chuyện muốn đưa An Nhiên ra nước ngoài với cậu ta, để mấy ngày này cậu ta chơi cho thỏa, không cần tham gia huấn luyện quân sự!
Khi An Nhiên được biết lão đại của mình đào tạo mình như vậy, muốn đưa mình đến nhà họ Bek đứng đầu giới tài chính thế giới, lập tức cảm động long lanh nước mắt, nắm chặt tay của Đông Phương Hạ, nghẹn ngào!
“Lão đại, giờ phút này, tôi không tìm được từ nào để hình dung sự xúc động của tôi, cũng không tìm được lời nào để thể hiện sự cảm kích của tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói, An Nhiên tôi sẽ không để anh thất vọng! Đây là lời hứa đầu tiên của tôi với người khác trong suốt mười tám năm! Vì vậy lão đại, anh đợi kiểm nghiệm thành tích của tôi đi! Tôi sẽ không thể tâm huyết của anh đổ sông đổ bể!”
“Tôi tin cậu!”, Đông Phương Hạ cười gật đầu.
“Cảm ơn lão đại… chỉ là… chỉ là…!”, An Nhiên liếc nhìn Nam Cung Diệc Phi, lại gần bên tai Đông Phương Hạ, nói nhỏ: “Trương Hàm đó, tôi thực sự rất thích! Tôi đi không biết bao giờ mới trở về, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ khi tôi về, cô ấy có bạn trai rồi, tôi phải làm thế nào!”
Đông Phương Hạ nghe xong, không do dự cho An Nhiên một cái cốc đầu: “Có tôi ở đây, cậu còn lo cái gì! Hơn nữa, tối nay tôi còn định cho cậu xuất hiện oai phong, tỏ tình trước mặt mọi người! Thực sự không được, cậu cho cô ấy lên giường trước, đến lúc đó vừa đấm vừa xoa! Tôi thấy cô ấy không theo cậu cũng không được!”
“Lão đại, như vậy không được! Tôi không muốn để lại ảnh hưởng không tốt trong lòng cô ấy!”
An Nhiên vội xua tay, Nam Cung Diệc Phi bên cạnh cũng nghe được, lập tức, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, lòng nghĩ có phải trước đây anh thường xuyên làm vậy không!
Danh sách chương