“Đúng là hậu sinh khả úy”, Đông Phương Viêm âm thầm cảm thán, nước đi mà con trai mình nói sẽ là gì đây?
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Đông Phương Hạ vang lên.
Thấy là số điện thoại cá nhân của Bek Er, Đông Phương Hạ nhìn bố mình rồi đi tới cạnh cửa số nghe điện thoại.
“A lô, sao em lại có thời gian gọi cho anh? Vụ Phạm Bân cám ơn nhé”.
“Nghe nói bây giờ anh biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi, ha ha, Bek Ji… à không, Đông Phương Hạ”, giọng nói trong trẻo giòn tan của Bek Er vọng vào điện thoại.
“Em biết tin nhanh đó nhỉ”, Đông Phương Hạ không hề ngạc nhiên khi Bek Er biết chuyện của mình, ở Yên Kinh có không ít tai mắt của cô ấy.
Cười xong, Bek Er mới trách móc: “Thiếu tiền mà sao không nói với em? Trong lòng anh không có em, hay là không muốn em giúp anh?”
“Anh không phải kẻ ăn bám, làm gì cũng cần em cho tiền”, Đông Phương Hạ hằm hè nói.
“Vâng vâng vâng, anh Hạ nhà chúng ta không phải là kẻ ăn bám! Em bảo Zag chuyển ít tiền vào tài khoản của anh rồi đấy, anh kiểm tra rồi nhận đi.
Mặc dù em không biết bước tiếp theo anh định làm thế nào, cần nhiều tiền như thế làm gì, nhưng em muốn anh nhớ rằng, anh không chỉ có một thân một mình, mà còn có em, có nhà họ Bek! Có lẽ anh cảm thấy em chỉ biết cho anh tiền, nhưng Đông Phương Hạ, em cũng hi vọng được ở bên cạnh anh.
Nhà họ Bek lớn như thế, em phải thay anh quản lý thật tốt, anh có hiểu ý của em không?”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Bek Er, Đông Phương Hạ cảm thấy khó chịu.
Hiện tại anh đang thiếu tiền, Bek Er giúp anh vượt qua khó khăn, nói ra câu ấy cốt là để anh đừng nghĩ lung tung, đừng thành lập tình cảm của bọn họ dựa trên tiền tài.
Làm sao anh lại không biết những điều ấy được chứ?
“Bek Er, cám ơn em!”
“Được rồi, chỉ cần anh hiểu là được.
Chăm sóc bản thân cho tốt, em còn chờ anh báo thù đấy.
Chắc bên anh cũng khuya rồi, đi ngủ đi, em còn một vài tư liệu cần sửa soạn”.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá vất vả”.
Đông Phương Hạ tắt máy, ngửa đầu thở dài một hơi, sau đó mới quay về trước mặt bố mình.
“Điện thoại của Bek Er?”
“Vâng, bố à, không cần lo chuyện tiền bạc nữa, Bek Er đã chuyển khoản cho con rồi, bố kiểm tra lại giúp con”, nói xong, Đông Phương Hạ rút tấm thẻ kim cương của mình ra đưa cho bố.
Chiều hôm nay, Phạm Bân đã chuyển hết tiền đi rồi trả lại thẻ cho Đông Phương Hạ.
Thấy Đông Phương Hạ đưa tấm thẻ kim cương phiên bản giới hạn cao cấp nhất của ngân hàng Thụy Sỹ cho mình, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Đông Phương Viêm không nói gì cả, với tài lực của nhà họ Bek…
Một giây sau, Đông Phương Viêm không muốn kinh ngạc cũng không được! Nhìn con số trên màn hình, Đông Phương Viêm đếm qua rồi nói với con trai mình: “Hai trăm tỷ đô!”
“Cái gì? Hai trăm tỷ đô? Nhiều thế!”
…
…
Thoắt cái, Đông Phương Hạ đã trò chuyện hơn hai tiếng với bố mình, lúc về phòng ngủ thì Nam Cung Diệc Phi đã ngủ rồi.
Thấy thế, Đông Phương Hạ tắt đèn lớn đi, bật đèn treo tường lên, gửi một tin nhắn cho Dạ Ảnh rồi mới lên giường.
Nằm trên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệc Phi, Đông Phương Hạ không khỏi cảm thán ông trời thật tốt với anh, để một cô gái xinh đẹp như thế ở bên anh.
Một lát sau, ánh mắt anh di chuyển xuống dưới, dừng lại trên “ngọn đồi” cao ngất kia, ngửi hương thơm trên người mỹ nhân, không khỏi nuốt nước bọt cái ực.
Kế đó, anh hôn nhẹ một cái vào cái trán trắng nõn của Diệc Phi rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Thời khắc Đông Phương Hạ tắt đèn đi, khóe môi của Nam Cung Diệc Phi hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Cô vẫn chưa ngủ, không có Đông Phương Hạ, làm sao cô có thể ngủ được.
Đông Phương Hạ đúng là đồ ngốc, nằm ngay bên cạnh rồi mà chỉ hôn một cái như thế thôi sao? Nhưng như vậy có thể nhìn ra được rằng anh khác với những cậu ấm khác, không cần lo là anh sẽ làm loạn ở bên ngoài.
Thực ra, Nam Cung Diệc Phi không biết rằng, sở dĩ Đông Phương Hạ không vội vã “thịt cô”, là bởi vì anh đang thả dây dài, câu cá lớn.
Mặc dù Diệc Phi đang nằm bên cạnh anh, nhưng vẫn chưa trao trọn trái tim cho anh.
Đông Phương Hạ muốn cô thuộc về mình mãi mãi, không có những nhân tố nào khác, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của Đông Phương Hạ vang lên.
Thấy là số điện thoại cá nhân của Bek Er, Đông Phương Hạ nhìn bố mình rồi đi tới cạnh cửa số nghe điện thoại.
“A lô, sao em lại có thời gian gọi cho anh? Vụ Phạm Bân cám ơn nhé”.
“Nghe nói bây giờ anh biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi, ha ha, Bek Ji… à không, Đông Phương Hạ”, giọng nói trong trẻo giòn tan của Bek Er vọng vào điện thoại.
“Em biết tin nhanh đó nhỉ”, Đông Phương Hạ không hề ngạc nhiên khi Bek Er biết chuyện của mình, ở Yên Kinh có không ít tai mắt của cô ấy.
Cười xong, Bek Er mới trách móc: “Thiếu tiền mà sao không nói với em? Trong lòng anh không có em, hay là không muốn em giúp anh?”
“Anh không phải kẻ ăn bám, làm gì cũng cần em cho tiền”, Đông Phương Hạ hằm hè nói.
“Vâng vâng vâng, anh Hạ nhà chúng ta không phải là kẻ ăn bám! Em bảo Zag chuyển ít tiền vào tài khoản của anh rồi đấy, anh kiểm tra rồi nhận đi.
Mặc dù em không biết bước tiếp theo anh định làm thế nào, cần nhiều tiền như thế làm gì, nhưng em muốn anh nhớ rằng, anh không chỉ có một thân một mình, mà còn có em, có nhà họ Bek! Có lẽ anh cảm thấy em chỉ biết cho anh tiền, nhưng Đông Phương Hạ, em cũng hi vọng được ở bên cạnh anh.
Nhà họ Bek lớn như thế, em phải thay anh quản lý thật tốt, anh có hiểu ý của em không?”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Bek Er, Đông Phương Hạ cảm thấy khó chịu.
Hiện tại anh đang thiếu tiền, Bek Er giúp anh vượt qua khó khăn, nói ra câu ấy cốt là để anh đừng nghĩ lung tung, đừng thành lập tình cảm của bọn họ dựa trên tiền tài.
Làm sao anh lại không biết những điều ấy được chứ?
“Bek Er, cám ơn em!”
“Được rồi, chỉ cần anh hiểu là được.
Chăm sóc bản thân cho tốt, em còn chờ anh báo thù đấy.
Chắc bên anh cũng khuya rồi, đi ngủ đi, em còn một vài tư liệu cần sửa soạn”.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá vất vả”.
Đông Phương Hạ tắt máy, ngửa đầu thở dài một hơi, sau đó mới quay về trước mặt bố mình.
“Điện thoại của Bek Er?”
“Vâng, bố à, không cần lo chuyện tiền bạc nữa, Bek Er đã chuyển khoản cho con rồi, bố kiểm tra lại giúp con”, nói xong, Đông Phương Hạ rút tấm thẻ kim cương của mình ra đưa cho bố.
Chiều hôm nay, Phạm Bân đã chuyển hết tiền đi rồi trả lại thẻ cho Đông Phương Hạ.
Thấy Đông Phương Hạ đưa tấm thẻ kim cương phiên bản giới hạn cao cấp nhất của ngân hàng Thụy Sỹ cho mình, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Đông Phương Viêm không nói gì cả, với tài lực của nhà họ Bek…
Một giây sau, Đông Phương Viêm không muốn kinh ngạc cũng không được! Nhìn con số trên màn hình, Đông Phương Viêm đếm qua rồi nói với con trai mình: “Hai trăm tỷ đô!”
“Cái gì? Hai trăm tỷ đô? Nhiều thế!”
…
…
Thoắt cái, Đông Phương Hạ đã trò chuyện hơn hai tiếng với bố mình, lúc về phòng ngủ thì Nam Cung Diệc Phi đã ngủ rồi.
Thấy thế, Đông Phương Hạ tắt đèn lớn đi, bật đèn treo tường lên, gửi một tin nhắn cho Dạ Ảnh rồi mới lên giường.
Nằm trên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệc Phi, Đông Phương Hạ không khỏi cảm thán ông trời thật tốt với anh, để một cô gái xinh đẹp như thế ở bên anh.
Một lát sau, ánh mắt anh di chuyển xuống dưới, dừng lại trên “ngọn đồi” cao ngất kia, ngửi hương thơm trên người mỹ nhân, không khỏi nuốt nước bọt cái ực.
Kế đó, anh hôn nhẹ một cái vào cái trán trắng nõn của Diệc Phi rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Thời khắc Đông Phương Hạ tắt đèn đi, khóe môi của Nam Cung Diệc Phi hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Cô vẫn chưa ngủ, không có Đông Phương Hạ, làm sao cô có thể ngủ được.
Đông Phương Hạ đúng là đồ ngốc, nằm ngay bên cạnh rồi mà chỉ hôn một cái như thế thôi sao? Nhưng như vậy có thể nhìn ra được rằng anh khác với những cậu ấm khác, không cần lo là anh sẽ làm loạn ở bên ngoài.
Thực ra, Nam Cung Diệc Phi không biết rằng, sở dĩ Đông Phương Hạ không vội vã “thịt cô”, là bởi vì anh đang thả dây dài, câu cá lớn.
Mặc dù Diệc Phi đang nằm bên cạnh anh, nhưng vẫn chưa trao trọn trái tim cho anh.
Đông Phương Hạ muốn cô thuộc về mình mãi mãi, không có những nhân tố nào khác, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh.
Danh sách chương