Trong lúc Tư Mã Trưởng Phong về căn cứ điều chỉnh sắp xếp, Tư Mã Lâm và Tào Nghị Hùng bàn bạc tiêu diệt Đông Phương Hạ và Lang Quân thế nào, ở quán bar Gone with the Wind, tia nắng chiếu thẳng vào phòng của Đông Phương Hạ, như một chùm ánh nắng màu vàng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chiếu lên người, lên khuôn mặt anh.
Đông Phương Hạ đang ngủ say cảm thấy như ấm nóng, lại bị chói mắt bởi ánh sáng mạnh, mơ màng mở mắt, khi phát hiện trời đã sáng, nghĩ đến hôm nay còn có chuyện khác, anh cũng không muốn ngủ nữa!
Anh vươn vai, cảm giác bên cạnh trống trải, Đông Phương Hạ quay mặt nhìn, đâu còn có bóng dáng của Nam Cung Diệc Phi, có lẽ cô gái này đã dậy từ sớm rồi!
Đông Phương Hạ mặc quần áo đi vào phòng vệ sinh, vừa vệ sinh cá nhân xong đi ra thì thấy Nam Cung Diệc Phi và Tây Môn Kiếm đang trò chuyện bên đó, thấy Diệc Phi thỉnh thoảng cau mày, nhìn kỹ lại, liền phát hiện Diệc Phi đang hỏi Tây Môn Kiếm mấy năm nay mình sống ở bên ngoài có tốt không!
Tây Môn Kiếm nhìn thấy Đông Phương Hạ, liền ngừng nói, lập tức đứng lên bê bữa sáng cho Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ ngồi xuống, Diệc Phi lập tức nói: “Không ngờ những trải nghiệm của anh lại khổ như vậy! Em hỏi anh, anh cũng không nói với em, nhưng, ‘Huyết Lang’, cái tên này rất nổi tiếng mà!”
“Ôi trời… bình thường thôi! Đâu có sánh được bằng quý danh của cô chủ Nam Cung!”, Đông Phương Hạ vừa ăn bữa sáng, vừa tùy tiện khoát tay.
“Đúng thế, nghe nói ở Châu Úc, ngoài Bek Er ra, anh còn có một người phụ nữ! Thật không?”
Diệc Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn Đông Phương Hạ không có ý tốt.
Chồng tương lai của mình, sao có diễm phúc như vậy, tình yêu rải khắp nơi.
Tuy Tây Môn Kiếm nói họ chỉ là bạn tốt, nhưng ai biết được! Phải bẫy anh!
“Khụ khụ khụ…”
Đông Phương Hạ bị giọng điệu cười của Diệc Phi khiến cho suýt sặc ra nước mắt, từ từ ngẩng mặt, nhìn về phía Tây Môn Kiếm vẻ mặt nhăn như mướp đắng.
Bây giờ Tây Môn Kiếm có nỗi khổ mà không nói ra được! Cô Nam Cung, tôi nói cậu chủ còn có người phụ nữ khác ở Châu Úc lúc nào, không phải cô đang hại tôi sao!
Mấy năm nay Tây Môn Kiếm luôn theo bên cạnh Đông Phương Hạ, đương nhiên anh biết anh ta là người thế nào! Khi nhìn thấy thái độ bực bội của Tây Môn Kiếm, Đông Phương Hạ ngẩn người! Sau đó, chuyển ánh mắt sang khuôn mặt trắng ngần của Nam Cung Diệc Phi.
“Đúng thế, không chỉ có một, mà rất nhiều! Em nói có bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
He he…”
Hừ, muốn bẫy anh, không dễ vậy đâu! Chị Nghiên là bạn khác giới tốt nhất của anh, có lẽ Tây Môn đã nhắc đến cô ấy với em, nhưng sẽ như hai người nghĩ sao! Phụ nữ, đều có một cái tật chung! Đầu tiên là Bek Er, bây giờ là em.
Diệc Phi cũng không hoàn toàn ghen, mà là tối qua Đông Phương Hạ chọc giận cô, cô muốn xả giận! Nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không ra nước mắt của Đông Phương Hạ, điều khiến cô không ngờ là, Đông Phương Hạ lại sẽ nói như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi.
“Xí… anh tưởng anh là tiền, người gặp, người yêu à!”, Diệc Phi không vui trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nghe xong, lại nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người của Diệc Phi, Đông Phương Hạ thực sự cạn lời! Nếu anh là tiền, thì cô gái như em còn không phải ngày ngày ghen tuông.
Tây Môn bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cậu chủ nhà mình, muốn cười cũng không dám cười, sau đó, chỉ đánh nín nhịn!
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ ấm ức, trong lòng cô lại dễ chịu! Tên xấu xa này, thấy anh ấm ức còn ít hơn phát hiện ra đại lục mới, thường xuyên bắt nạt mình, không báo thù một lần thì thật có lỗi với bản thân.
Đông Phương Hạ ăn xong bữa sáng trong lúc nói chuyện! Dạ Ảnh, Hồ Ngạn Hạo dẫn Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo đẩy cửa đi vào.
Diệc Phi thấy các lãnh đạo cao cấp của Lang Quân xuất hiện ở đây, cô lập tức dừng trêu chọc Đông Phương Hạ, từ chỗ Tây Môn Kiếm, cô được biết chồng chưa cưới của mình không những là thủ lĩnh Lang Quân, còn là chỗ dựa tinh thần của những người này, uy vọng rất cao! Vì vậy, đương nhiên Diệc Phi hiểu chuyện sẽ không đùa Đông Phương Hạ trước mặt những người này.
“Huyết Lang!”
Mấy người Dạ Ảnh cung kính gọi một tiếng trước mặt Đông Phương Hạ.
“Ở đây không có người ngoài, mọi người đều là anh em, đừng khách sáo! Ngồi đi, anh Bạch, anh Pháo, hai người cũng ngồi đi”.
Giọng điệu của Đông Phương Hạ rất thân thiết, hoàn toàn không phải là người ra tay tàn độc tối qua! Đợi mọi người đều ngồi xuống xong, anh lấy thuốc lá mà tối qua anh bảo Hồ Ngạn Hạo đến khu Long Uyển lấy về từ trong ngăn kéo bàn trà, đích thân đưa cho Hồ Ngạn Hạo, Bạch Vỹ, Cừ Đại Pháo, Tây Môn Kiếm không biết hút thuốc, nên Đông Phương Hạ không đưa cho anh ta.
.
Đông Phương Hạ đang ngủ say cảm thấy như ấm nóng, lại bị chói mắt bởi ánh sáng mạnh, mơ màng mở mắt, khi phát hiện trời đã sáng, nghĩ đến hôm nay còn có chuyện khác, anh cũng không muốn ngủ nữa!
Anh vươn vai, cảm giác bên cạnh trống trải, Đông Phương Hạ quay mặt nhìn, đâu còn có bóng dáng của Nam Cung Diệc Phi, có lẽ cô gái này đã dậy từ sớm rồi!
Đông Phương Hạ mặc quần áo đi vào phòng vệ sinh, vừa vệ sinh cá nhân xong đi ra thì thấy Nam Cung Diệc Phi và Tây Môn Kiếm đang trò chuyện bên đó, thấy Diệc Phi thỉnh thoảng cau mày, nhìn kỹ lại, liền phát hiện Diệc Phi đang hỏi Tây Môn Kiếm mấy năm nay mình sống ở bên ngoài có tốt không!
Tây Môn Kiếm nhìn thấy Đông Phương Hạ, liền ngừng nói, lập tức đứng lên bê bữa sáng cho Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ ngồi xuống, Diệc Phi lập tức nói: “Không ngờ những trải nghiệm của anh lại khổ như vậy! Em hỏi anh, anh cũng không nói với em, nhưng, ‘Huyết Lang’, cái tên này rất nổi tiếng mà!”
“Ôi trời… bình thường thôi! Đâu có sánh được bằng quý danh của cô chủ Nam Cung!”, Đông Phương Hạ vừa ăn bữa sáng, vừa tùy tiện khoát tay.
“Đúng thế, nghe nói ở Châu Úc, ngoài Bek Er ra, anh còn có một người phụ nữ! Thật không?”
Diệc Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn Đông Phương Hạ không có ý tốt.
Chồng tương lai của mình, sao có diễm phúc như vậy, tình yêu rải khắp nơi.
Tuy Tây Môn Kiếm nói họ chỉ là bạn tốt, nhưng ai biết được! Phải bẫy anh!
“Khụ khụ khụ…”
Đông Phương Hạ bị giọng điệu cười của Diệc Phi khiến cho suýt sặc ra nước mắt, từ từ ngẩng mặt, nhìn về phía Tây Môn Kiếm vẻ mặt nhăn như mướp đắng.
Bây giờ Tây Môn Kiếm có nỗi khổ mà không nói ra được! Cô Nam Cung, tôi nói cậu chủ còn có người phụ nữ khác ở Châu Úc lúc nào, không phải cô đang hại tôi sao!
Mấy năm nay Tây Môn Kiếm luôn theo bên cạnh Đông Phương Hạ, đương nhiên anh biết anh ta là người thế nào! Khi nhìn thấy thái độ bực bội của Tây Môn Kiếm, Đông Phương Hạ ngẩn người! Sau đó, chuyển ánh mắt sang khuôn mặt trắng ngần của Nam Cung Diệc Phi.
“Đúng thế, không chỉ có một, mà rất nhiều! Em nói có bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
He he…”
Hừ, muốn bẫy anh, không dễ vậy đâu! Chị Nghiên là bạn khác giới tốt nhất của anh, có lẽ Tây Môn đã nhắc đến cô ấy với em, nhưng sẽ như hai người nghĩ sao! Phụ nữ, đều có một cái tật chung! Đầu tiên là Bek Er, bây giờ là em.
Diệc Phi cũng không hoàn toàn ghen, mà là tối qua Đông Phương Hạ chọc giận cô, cô muốn xả giận! Nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không ra nước mắt của Đông Phương Hạ, điều khiến cô không ngờ là, Đông Phương Hạ lại sẽ nói như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi.
“Xí… anh tưởng anh là tiền, người gặp, người yêu à!”, Diệc Phi không vui trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nghe xong, lại nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người của Diệc Phi, Đông Phương Hạ thực sự cạn lời! Nếu anh là tiền, thì cô gái như em còn không phải ngày ngày ghen tuông.
Tây Môn bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cậu chủ nhà mình, muốn cười cũng không dám cười, sau đó, chỉ đánh nín nhịn!
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ ấm ức, trong lòng cô lại dễ chịu! Tên xấu xa này, thấy anh ấm ức còn ít hơn phát hiện ra đại lục mới, thường xuyên bắt nạt mình, không báo thù một lần thì thật có lỗi với bản thân.
Đông Phương Hạ ăn xong bữa sáng trong lúc nói chuyện! Dạ Ảnh, Hồ Ngạn Hạo dẫn Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo đẩy cửa đi vào.
Diệc Phi thấy các lãnh đạo cao cấp của Lang Quân xuất hiện ở đây, cô lập tức dừng trêu chọc Đông Phương Hạ, từ chỗ Tây Môn Kiếm, cô được biết chồng chưa cưới của mình không những là thủ lĩnh Lang Quân, còn là chỗ dựa tinh thần của những người này, uy vọng rất cao! Vì vậy, đương nhiên Diệc Phi hiểu chuyện sẽ không đùa Đông Phương Hạ trước mặt những người này.
“Huyết Lang!”
Mấy người Dạ Ảnh cung kính gọi một tiếng trước mặt Đông Phương Hạ.
“Ở đây không có người ngoài, mọi người đều là anh em, đừng khách sáo! Ngồi đi, anh Bạch, anh Pháo, hai người cũng ngồi đi”.
Giọng điệu của Đông Phương Hạ rất thân thiết, hoàn toàn không phải là người ra tay tàn độc tối qua! Đợi mọi người đều ngồi xuống xong, anh lấy thuốc lá mà tối qua anh bảo Hồ Ngạn Hạo đến khu Long Uyển lấy về từ trong ngăn kéo bàn trà, đích thân đưa cho Hồ Ngạn Hạo, Bạch Vỹ, Cừ Đại Pháo, Tây Môn Kiếm không biết hút thuốc, nên Đông Phương Hạ không đưa cho anh ta.
.
Danh sách chương