Tàn Dạ từ từ cầm một cái chân gà lên gặm, vừa ăn vừa không quên dùng cái giọng lạnh còn hơn núi băng nói: “Chúng ta là động vật ăn thịt, chúng ta không ăn cỏ.”

Tên Tàn Dạ này kỳ thật là man-show[1] chứ gì nữa? Là man-show? Thật sự là man-show đi?!!! Nội tâm mọi người thầm oán.

Hàn Nha cười khổ lắc đầu, những món ăn cô chuẩn bị có món nào có rau đâu??? Tần Thiên rất muốn tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết quách cho xong. Mỗi ngày hắn đều có thể gặp được muôn hình muôn vẻ người chơi đến thám hiểm Kiếm Trủng, nhưng mà hắn chưa từng gặp qua đám người nào đặc sắc hiếm thấy như đám người hôm nay.

Bên kia Thương Thiên không cam lòng yếu thế, chớp mắt đã chạy đến trước mặt mọi người, kéo theo Hoa Tưởng Dung còn đang ngại ngùng thiếu tự nhiên.

Hoa Tưởng Dung cứ đứng đó đối ngón tay, muốn nói gì đó nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, cuối cùng nặn nửa ngày mới thốt ra được một câu ‘thực xin lỗi’ còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Tịch Thành cũng không so đo, tuy rằng cô cũng bó tay với loại ‘Thánh mẫu’ này, nhưng mà không thể không thừa nhận, xã hội hiện nay còn có thể có người ngốc như vậy quả không dễ dàng.

Sáu người lại tập hợp, Thương Thiên Dĩ Tử và Hoa Tưởng Dung cũng ngồi xuống gia nhập ‘Yến hội’.

Hoa Tưởng Dung cầm xiên thịt ăn thích thú đến hoa chân múa tay, thuận tiên quan sát biểu cảm ‘phấn khích’ của Tần Thiên, trong lòng không khỏi thấy hả hê. Trước đó cô bị hắn lừa thảm như vậy, còn thiếu chút nữa trở mặt với người ta, suýt bị đá ra khỏi đội ngũ, thù này hơi bị lớn nha.

Vì thế cô vừa ăn vừa kỳ quái hỏi hắn: “Ta nói này, ngươi muốn chết thì tốt nhất thừa dịp chúng ta chưa ăn xong mà chết đi, không khéo chúng ta còn có thể thay ngươi nhặt xác, đào mộ chôn. Nếu muộn quá, chúng ta ăn no lại lười động thì ngươi thảm rồi.”

Tịch Thành toát mồ hôi, trong lòng thì nghĩ: cô gái này lúc ‘thánh mẫu’ thì phải nói là hào quang vạn trượng, nhưng lúc oán hận thì cũng cực kỳ âm hiểm.

Tử Tằng Kinh đã viết, chỉ nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi dưỡng, cổ nhân quả không nói sai mà.

Đợi chút, hình như có chỗ nào đó không đúng, khả năng, có lẽ, hẳn là, có vẻ như chính cô cũng là nữ nhân chứ không phải là hán tử…

Chuyện tới lúc này Tần Thiên cũng hiểu được nhóm người này không có khả năng làm theo ý hắn, như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn diễn tiếp theo kịch bản – trở mặt. Trong lòng hắn cũng bắt đầu thấy bi ai.

NPC có cố định nhiệm vụ giống như hắn vậy, bất luận là tư tưởng, ngôn ngữ hay hành động đều bị một cái lưới vô hình khống chế, trừ phi đạt đến điều kiện giải thoát, bằng không sẽ luôn giống như một con rối mà lặp đi lặp lại những việc giống nhau, chẳng sợ chết bởi sẽ sống lại lần nữa, mãi cho đến một ngày có thể đạt được tự do.

Trên thực tế, hắn rất hâm mộ những NPC có thể làm việc tùy theo ý mình, cho dù là tuyên bố nhiệm vụ cũng có thể châm chước ra quyết định, không giống loại NPC bản sao như hắn, trời sinh ra đã có mệnh khổ.

Đã không thể thỏa thuận trong hòa bình, vậy thì dứt khoát dựa vào vũ lực để giải quyết thôi.

Tần Thiên phẩy bộ ‘diễn phục’ thảm thương trên người xuống, bên trong lộ ra một bộ mãng bào chỉ bạc, nhìn qua đã biết là vô cùng trân quý. Tàn Dạ vừa nhìn thấy nó đã ra quyết định lát nữa nhất định phải lột xuống.

“Mau nhìn kìa, nữ chiến sĩ xinh đẹp!” Hoa Tưởng Dung cả kinh kêu lớn, còn bày ra động tác ‘Ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt các ngươi’[2], chọc cho Thương Thiên trợn tròn mắt. Tịch Thành cảm thấy Tần Thiên đổi sang bộ đồ này trông có vẻ tinh thần hơn trước, quả thật đây là xác minh tốt nhất cho câu nói ‘người nhờ vào quần áo ngựa nhờ vào yên’. 

Nhưng mà hiển nhiên Tịch Thành không nghĩ đến sẽ khen hắn, vì thế cố ý khinh thường ra mặt: “Oa, bộ quần áo này của ngươi không tồi nha, mặc vào không giống mượn mà giống thuê hơn đấy.” Dứt lời còn gật gật đầu tỏ vẻ rất khẳng định.

Tần Thiên ‘ác hướng đảm biên sinh’[2] xông lên hướng Hoa Tưởng Dung dữ tợn nói: “Ngươi muốn chết sao!” Nhưng là biểu cảm ẩn dưới khuôn mặt kia rõ ràng là ‘Ngươi mới là nữ chiến sĩ xinh đẹp, cả nhà ngươi đều là nữ chiến sĩ xinh đẹp!’

Về phần Tịch Thành tạm thời bị xem nhẹ. Thân mang võ công tự nhiên Tần Thiên cũng biết được ở đây ai yếu nhất, về phương diện này, quả hồng đương nhiên phải chọn quả mềm mà bóp, còn quả cứng thì phải đợi bóp xong quả mềm rồi hẵng nói.

Hoa Tưởng Dung tràn đầy tự tin dùng thanh kiếp thép tồi tàn mua từ cửa hàng để ngăn cản hắn, không nghĩ đến một đôi ‘thịt chưởng’ của Tần Thiên lại có uy lực lớn như thế, không những phá gãy kiếm, ngay cả chủ nhân của kiếm Hoa Tưởng Dung cũng bị đánh văng. Tịch Thành vận khinh công bay lên phía trên đỉnh đầu Tần Thiên, dùng Tinh Cương kiếm đâm thẳng xuống. Cô đương nhiên biết lấy Tần Thiên thân thủ, cường độ của thanh kiếm tàn này nhất định không thể gây thương tổn cho hắn, nhưng dùng làm thủ đoạn mê hoặc người thì như vậy cũng đủ rồi. 

Trên thực tế, Tịch Thành căn bản không cần phiền toái như vậy, tuy rằng cô không hiểu biết rõ thực lực của Tần Thiên, nhưng nếu đao thật thương thật đánh nhau thì thắng bại cũng không thể đoán trước được.  

Nhưng mà Tịch Thành đã mang tâm lý bóng ma đối với công ty trò chơi, trước đó mỗi khi qua một cửa đều sẽ xuất hiện thảm cảnh ‘vạn kiếm tề truy’ kinh điển, cho nên Tịch Thành thật sự không thể tin được cửa này chỉ có mỗi bạn Tần Thiên xui xẻo này chặn đường.

Tịch Thành là đang phòng bị, tình huống ‘vạn kiếm tề truy’ tạm thời chỉ có cô có thể ứng phó. Cho nên nhiệm vụ đối phó với Tần Thiên chủ yếu dừng trong tay năm người còn lại, Tịch Thành chỉ phụ trách khâu nhiễu loạn địch nhân.

Hàn Nha cầm trên tay phi đao Vô Tàn, nội tâm vô cùng rối rắm. Phi đao này tốt thì tốt, nhưng lại chỉ có một, mỗi lần ném ra lại phải nghĩ biện pháp tìm về, nếu gặp phải kẻ có võ công cao cường có thể tay không tiếp phi đao thì chẳng khác nào trực tiếp dâng tặng cho người khác. 

Lại nói tên Tần Thiên này không biết có phải ‘giả heo ăn hổ’ hay không, thế này hắn làm sao dám ném chứ!!! Xem ra đã đến lúc tìm kiếm thanh phi đao trong ‘Tứ thần khí’ rồi. Tư liệu có nói, nó là cao giai binh khí nhưng lại có khả năng tự động hồi phục, đây là thứ tốt mà bất cứ người thuộc ám khí thế gia ao ước tha thiết! Đợi khi hắn tìm được thanh phi đao đó rồi đem đến trước mặt lão sư phụ bất tử của hắn cho ông ta hâm mộ chết luôn.

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hắn vẫn không mạo hiểm ném đi. Nhưng mà dẫu sao hắn cũng là đệ tử ám khí thế gia ‘Ẩn Môn’, tự nhiên không thể thiếu ám khí trên người. Đừng nhìn ở ngoài Kiếm Trủng đến một thanh kiếm hắn cũng không có, nếu mà trên cửa cần sáp ám khí, một mình hắn cũng có thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa tuy ám khí trên người phẩm cấp không cao lắm, nhưng tất cả đều mang theo công năng tự động hồi phục, một cái có thể dùng vô số lần.

Tần Thiên thật sắp phát điên. Thân là một đại hiệp giang đủ tư cách, chẳng phải đều nên dè bỉu khinh thường việc quần ẩu sao? Chẳng lẽ không phải nên là đặc biệt phóng khoáng tạo dáng xong sau đó nói rõ chỉ nhận đấu một chọi một thôi sao? Vì sao bọn người này đều không có tình thương thế này chứ?

Nhìn xem nhìn xem, đám người này cùng lúc xông lên, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, đáng xấu hổ nhất là một tên không ngừng ném ám khí, đây là ăn gian có được hay không!!!!

Ám khí, ý nghĩa cũng như tên, phải là vụng trộm ném mới được gọi là ám khí không phải sao? Nhưng mà nhìn xem, người này làm gì có ‘lén lút’? Một tay nâng bầu rượu, một tay không ngừng ném cái ám khí đáng chết cứ tự động hồi phục, một bên còn làm ra động tác ‘bổn công tử thật suất’, thật sự là đáng đánh đòn mà!!!

“Bỉ ổi! Thế nhưng dùng ám khí!” Tần Thiên một bên né tránh kiếm của bọn Tiêu Lãnh, Thương Thiên, một bên hung tợn nói. Tuy rằng chính hắn cũng cảm thấy nói lời này thật quá ngốc.

Hàn Nha tỏ ra cực kỳ khinh thường, bỗng nhiên trở nên thâm trầm nói: “Bỉ ổi? Ngươi cho rằng đây là con nít chơi đùa sao? Chiến đấu liên quan đến sinh tử còn muốn ta phải phối hợp với hứng thú của ngươi sao, là ta bị coi thường hay là ngươi có bệnh? Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi cũng đủ thấy ngươi không xứng chết dưới phi đao Vô Tàn của ta.”

Trong nháy mắt, hình tượng của Hàn Nha trong lòng mọi người trở nên vô cùng cao. Chỉ có Tịch Thành một bên chú ý động tĩnh một bên cuồng vã mồ hôi, trong lòng thì hò hét: Đây là trang khốc!! Đây là sái suất!!

Quang trọng nhất là, uống rượu phải chừa lại cho cô với chứ! Đó là Thiên Lí Túy nha! Hữu Khuyết cũng không có bao nhiêu rượu này đâu! Quý lắm có biết không!!!!

Bên này Tịch Thành còn tại oán thầm, bên kia chợt nghe hét thảm một tiếng.Tịch Thành quay đầu nhìn sang thì thấy Hoa Tưởng Dung không ngừng dùng cục gạch quăng vào người Tần Thiên. Vừa đánh vừa nói: “Ai bảo ngươi gạt ta! Ai cho ngươi lừa ta! Thế nhưng còn dám đánh ta! Cô gia gia nếu không cho ngươi biết chút lợi hại thì ngươi cũng không biết ánh mặt trời sao lại sáng lạn, hoa nhi vì sao lại hồng như vậy!”

Tần Thiên khóc không ra nước mắt. Hắn còn đang gian nan tránh né cái tên nào đó không biết xấu hổ không ngừng ném ám khí, một bên còn phải đầu đối phó với kiếm pháp của ba người còn lại, cuối cùng còn phải chú ý nữ nhân nhìn qua sâu không lường được này có động tác nào không, ai ngờ đâu cô nương ngốc ngay từ đầu đã bị hắn đả đảo nằm trên đất không thể động đậy vậy mà lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn bắt đầu nện gạch.

Hắn thề với trời hắn thật sự đã quên còn một người như vậy tồn tại!

Tần Thiên hai tay ôm đầu, bảo vệ khuôn mặt coi như là tạm được của hắn, than khóc: “Các ngươi có tình người chút có được không! Dừng tay, các ngươi không thể ức hiếp người đọc sách!”

Tịch Thành ngăn trở Hoa Tưởng Dung cuồng hóa, thuận thế thả ra 20 sợi huyền buộc chặt Tần Thiên, hỏi: “Ngươi là người đọc sách sao?”

“Đúng vậy, ta là người đọc sách. Cho nên chúng ta phải tao nhã lễ nghĩa ôn lương khiêm cung… Chuyện gì cũng phải từ từ chứ…” Hiển nhiên Tần Thiên đã bắt đầu có khuynh hướng nói năng lộn xộn.

“Ha ha. Vậy ngươi đã đọc qua những sách nào rồi? Kể ra nghe thử xem, không chừng còn có thể bỏ qua cho ngươi.” Hàn Nha âm hiểm cười nói, nghe thế nào cũng thấy những lời này thành phần đùa bỡn hơn bị nhiều.

Nhưng mà Tần Thiên đã đi đến nước tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, ngựa chết chữa thành ngựa sống, vì thế ấp úng nói: “Chuyện này… À… Ta đọc qua [Lão tử], còn có [Thôn trang], còn có… còn có [Binh pháp Tôn Tử ], cũng xem qua… đúng rồi, có vẻ như còn xem qua [Tam Tự Kinh]…”

Tần Thiên còn tại liều mạng nghĩ mình đọc qua những sách gì, hy vọng đối phương là loại người tôn trọng người đọc sách, cũng không ngờ Tịch Thành thốt ra một câu: “Nha, trách không được ngươi Lão Trang Tôn Tử.[4]”

“Phốc!” Hàn Nha phun hết rượu trong miệng lên người Tần Thiên.

Tiêu Lãnh thì cười đến không thở nổi, Thương Thiên thoạt nhìn có vẻ nhẫn rất vất vả, Tàn Dạ thì yên lặng quay đầu đi để người ta không nhìn tới vẻ mặt của hắn, nhưng mà bả vai hơi hơi lay động lại bán đứng tâm tình giờ phút này của hắn. Về cô nương ngốc Hoa Tưởng Dung, hoàn toàn không có hình tượng cười to, một bên cười còn một bên cầm gạch không ngừng đập đầu Tần Thiên, thoạt nhìn thật sự đắc ý. Thật hiển nhiên cô vẫn chưa quên chuyện bị lừa thảm trước đó.

Tần Thiên khóe miệng run rẩy, cảm thấy hôm nay nhất định là này bi thảm nhất trong cuộc đời hắn.

[1] Man show: Từ lóng Hồng Kông, thường chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc nhưng bên trong thì rất cảm tính, giàu tư tưởng, nội hàm. Đại ý là chỉ người ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài không thống nhất. Đối với Tàn Dạ thì có thể hiểu là “biến thái ngầm”.

[2] ‘Ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt các ngươi’: câu nói nổi tiếng của nhân vật Tsukino Usagi trong <<Thủy Thủ Mặt Trăng>>

[3] Ác hướng đảm biên sinh: Đầy đủ là “nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh”, nghĩa là: Giận từ tim lên, ác từ gan ra; giận lên rồi thì có gan làm việc ác.

[4] Lão Trang Tôn Tử: Tịch Thành chơi chữ, ghép các ký tự trong các tên sách mà Tần Thiên đã nêu, thành câu có nghĩa: Cố làm ra vẻ đáng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện