Edit: Ring.

“Bởi vậy có thể thấy được, xuất thân tốt, gia thế tốt còn hơn những thứ khác. Huống chi mấy năm nay, quan chủ khảo mấy kì thi chính là Vương ngự sử cùng tể tướng đại nhân, nếu con làm rể hiền của Vương đại nhân, khoa khảo năm nay còn sợ không chiếm được công danh sao?”

“Nương, ý của người là muốn con đồng ý cọc hôn nhân này, thú Vương tiểu thư kia vào cửa sao?”

Bùi Huyền vừa nghĩ đến bộ dáng Vương tiểu thư, trong ngực liền nổi lên một trận ghê tởm. Muốn hắn thú một nữ nhân xấu như vậy về làm thê tử? Nói đùa hay gì vậy? Huống chi hắn nói thi đỗ công danh là giả, muốn kế thừa Bùi gia mới là thật. Nếu không, mấy năm nay hắn đã thi được, sao có thể liên tục ba lần đều rớt?

Đó là bởi vì hắn không có hứng thú với chức quan nhỏ như hạt đậu xanh kia.

Quyền lực cùng thân phận cho dù lớn cũng không so được với tài phú núi vàng núi bạc của Bùi gia. Thế gian này, hắn đã sớm nhìn rõ ràng hơn những kẻ khác, tất cả đều là giả, chỉ có tiền mới là thật.

Thương nhân tuy bị người ta khinh thường, bất quá tài phú của Bùi gia cũng là nổi tiếng khắp tứ quốc. Mà tiểu thúc Bùi Vũ Khâm lại là cao thủ kinh thương tuyệt đỉnh khiến người người khiếp sợ.

Dưới tình huống như vậy, chỉ bằng xuất thân từ Bùi gia thiên hạ đệ nhất hoàng thương cũng đã đủ để người thường không dám xem nhẹ hắn, cần gì phải vất vả đi làm một chức quan dự khuyết nhỏ xíu bị khinh thường từ trên xuống dưới?

Dù sao lấy thân phận xuất thân từ nhà thương nhân của hắn, cho dù có thi được công danh, cũng sẽ không có khả năng được giao cho chức vụ gì lớn, sống chết cố gắng năm năm có thể leo lên làm một quan huyện cửu phẩm đã xem như rất may mắn.

Người khác đều cho rằng có thể bỏ thương lên làm quan là một chuyện vô cùng tốt, Bùi Huyền hắn lại không để vào mắt.

Nhưng đối mặt với mẫu thân vẫn còn vô cùng vui vẻ, hắn lại không nói ra được nửa lời phản đối.

Chỉ mong đây là chuyện mẫu thân một bên tình nguyện chứ không phải thật sự là Vương gia phái người đến truyền lời muốn kết thân. Nếu không, nghĩ cách gì để đẩy đi cái gọi là ‘chuyện tốt’ này cũng là một chuyện rất phiền toái.

“Không phải, Huyền nhi, ý bên Vương gia là con đến ở rể nhà ngự sử bọn họ!” Vân Ái Liễu lắc đầu.

Vừa nghe lời này, Bùi Huyền thiếu chút nữa đã không giữ được hình tượng thư sinh mà bạo phát “Cái gì, cái gì? Ở rể? Nương, này — điều này sao được? Con đường đường nam tử hán, cưới vợ thì đúng rồi, nhưng sao có thể đi ở rể?”

Vân Ái Liễu cũng biết bên Vương gia đưa ra điều kiện như vậy đúng là có chút quá đáng.

Nhưng là –

“Huyền nhi, chuyện này đúng là Vương gia hơi quá đáng, bất quá bọn họ cũng đã nói, sau khi con thành thân với Minh Châu tiểu thư kia, đứa con đầu theo họ Vương, đứa thứ hai vẫn có thể họ Bùi, xem như truyền hương khói cho Bùi gia.

Kỳ thật ngẫm lại, nương bất quá cũng chỉ là thiếp của người cha đã mất sớm của con, ở trên còn một phu nhân nữa. Mà Bùi Ngu cũng chỉ nhỏ hơn con không đến một tuổi, nó mới là con vợ cả. Huyền nhi con tuy là trưởng tử nhưng cũng chỉ là thứ xuất. Xưa nay thứ tự phân biệt rõ ràng, phu nhân lại hẹp hòi như vậy, sao có thể để yên con mẫu tử chúng ta?

Con ở lại Bùi gia, cho dù có cưới vợ sinh con, bất quá cũng chỉ là sống nhờ, hay bị người ta trút giận. Nhưng nếu có thể bò lên cửa Vương gia, tính như thế nào con cũng là con rể ngự sử, thân phận tất nhiên sẽ khác hẳn, không còn là xuất thân nhà thương nhân ti tiện nữa. Đến lúc đó, còn ai dám nói con là thứ xuất? Nương cũng có thể dựa vào con mà nở mày nở mặt, hãnh diện một phen.

Như vậy, con cũng không cần vất vả khoa khảo, bị người nhục mạ nữa. Mẫu tử chúng ta sẽ một bước lên trời. Huyền nhi, như vậy ngẫm lại, cái gọi là mặt mũi nam tử hán đại trượng phu còn có giá trị gì?”

“Nương –”

Bùi Huyền kinh ngạc nhìn Vân Ái Liễu. Nương hắn từ khi nào mà có thể nói năng lưu loát như vậy? Những đạo lý này, vừa nói đã nói nguyên một đống lớn, ngay cả thở gấp cũng không có, này giống như có người khác ở sau lưng đã dạy nàng nói vậy.

“Huyền nhi, con là kinh ngạc vì sao nương có thể nói ra những lời này đúng không? Con cho là nương thật sự vụng về, ngu muội không biết gì sao? Chỉ là nương ngại mình là thân phận thiếp thất nên không thể quá phô trương, hơn nữa nếu không giả vờ vô dụng, phu nhân kia lòng dạ hẹp hòi có thể dễ dàng buông tha ta như vậy sao?

Trước đây ta một lòng muốn bồi dưỡng con học thương để về sau tranh hơn thua với Bùi Ngu cùng Bùi Phong, giành lấy vị trí gia chủ đời tiếp theo, nhưng sau đó con lại một lòng muốn học hành thi công danh, nương mấy lần muốn con học thương, con cũng không nghe, nương chỉ có thể bỏ cuộc.

Cũng may mấy năm nay thấy con cũng thật sự học không tệ, nghĩ con có thể thi đạt công danh, cũng xem như có một con đường khác, nương cũng không ngăn cản con nữa, ngược lại cố ý lạnh lùng với con để con có thể chuyện tâm học hành. Trong lòng con nhất định là đã từng trách nương không thương con?”

“Nương –”

Bùi Huyền là thật sự ngoài ý muốn, không ngờ hắn giả trang nhiều năm như vậy, mà sau lưng hắn, mẫu thân cũng không phải thật sự không có đầu óc, mà đã bắt đầu giả vờ vô dụng còn sớm hơn hắn một bước.

Hơn nữa còn khéo đến mức ngay cả con ruột như hắn cũng nhìn không ra, thì ra nương hắn thâm tàng bất lộ* đến vậy.

(R: thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng, tạm hiểu là giấu nghề).

Bây giờ, nếu không phải nương chủ động nói ra, chắc chắn hắn vẫn còn không hay biết gì, vẫn nghĩ nương hắn rất xúc động, không thể làm chuyện lớn.

Nhưng nói đi nói lại, hướng phát triển của chuyện trước mắt cũng không giúp ích được gì, bởi vì hắn đã không có cách nào nói với nương thật ra mấy năm nay hắn cũng ngụy trang thôi, kỳ thật trong lòng có mưu đồ khác.

“Nhưng công danh là thứ dễ dàng có được như vậy sao? Nếu không có một chút quan hệ cùng hậu thuẫn, bằng xuất thân, thân phận như mẫu tử chúng ta, Huyền nhi, đó là cho dù con có thi đậu, phỏng chừng cũng chỉ có thể làm một chức quan dự khuyết nhàn rỗi, không biết đến lúc nào mới có cơ hội nhậm chức!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện