Edit: Ring.

Áo trắng lướt nhẹ, tóc đen phất lên, bước chân Bùi Vũ Khâm hơi ngừng lại, hiển nhiên là có chút không quen khi bị người khác gọi thẳng tên như vậy, bất quá hắn vẫn mang vẻ bao dung mà nở nụ cười, sau đó thật sự rời đi.

Sau khi hắn đi, Giang Mộ Yên liền nhanh chóng bật dậy, mang giày xong liền chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đã đụng phải Hồng Nguyệt đang bưng thuốc vào.

“Thiếu, tiểu thư! Thân thể cô còn chưa tốt, đứng lên là muốn đi đâu a? Mau về giường nằm lại.” Hồng Nguyệt kinh ngạc.

“Không cần, thân thể ta rất tốt, căn bản không có bệnh. Hồng Nguyệt, viện này của chúng ta có phòng bếp không?”

Nàng mới không cần uống cái gì thuốc dưỡng thần tên lang băm kia cho đâu. Nàng lại không có bệnh, bất quá chỉ là chứng giác quan mất cân đối trong giây lát mà thôi.

“Phòng bếp? Có thì có, bất quá tiểu thư cô muốn làm gì a?”

Hồng Nguyệt lại lần nữa giật mình, đột nhiên hỏi phòng bếp làm cái gì, tiểu thư cũng không biết nấu cơm a.

Hơn nữa tuy cũng nghe được lời đại phu nói về bệnh tình của tiểu thư nhưng thật ra nàng lại không hiểu lắm. Nàng chỉ biết tiểu thư hiện tại có đôi chút khác biệt với trước đây là vì bị kích thích mà sinh bệnh.

Cho nên trước mắt nhìn đến bộ dáng Giang Mộ Yên đột nhiên muốn tìm phòng bếp, phản ứng đầu tiên của Hồng Nguyệt cũng giống như Bùi Vũ Khâm, đem tất cả những hành vi dị thường của Giang Mộ Yên đều quy kết cho ‘chịu kích thích’ mà sinh bệnh.

Nhất thời Hồng Nguyệt đỏ mắt, nhẹ giọng nói “Tiểu thư, cô muốn đến phòng bếp cũng được, chờ cô uống xong bát thuốc này, nô tì dẫn cô đi được không?”

Giang Mộ Yên thấy Hồng Nguyệt nháy mắt đã đỏ hốc mắt, lại không hiểu vì sao nha đầu này mang bộ dạng ủy khuất như vậy, nàng chỉ kiên định lắc đầu “Thuốc này ta không uống, ta không bệnh, uống thuốc cái gì? Lại càng không uống thuốc Lâm đại phu miệng hồ ngôn loạn ngữ cho!”

“Tiểu thư, không uống thuốc sao được? Lâm đại phu là đại phu nổi danh khắp Phỉ Thúy thành của chúng ta, sao có thể miệng hồ ngôn loạn ngữ? Huống chi vừa rồi lúc tiểu thư mất tri giác, vẫn là lão gia ở bên cạnh cô. Ngay cả lão gia sau khi nghe được lời Lâm đại phu cũng gật đầu, chứng minh Lâm đại phu khẳng định là nói đúng. Tiểu thư, thuốc này không đắng, nô tì đã thêm rất nhiều đường vào đó. Tiểu thư nhắm mắt uống hết một ngụm là được rồi!”

Hồng Nguyệt vừa nghe nàng không chịu uống thuốc thì liền nóng nảy.

Mà Giang Mộ Yên nghe được lời giống như dỗ con nít như vậy thì lại càng nóng nảy hơn!

Hèn gì vừa rồi Bùi Vũ Khâm dỗ nàng, cái gì cũng đồng ý, một phần là vì bản thân hắn dịu dàng dễ gần, phần còn lại chắc là đã xem nàng như người bệnh thần kinh.

Hiện tại ngay cả tiểu nha đầu Hồng Nguyệt nhìn qua còn nhỏ hơn nàng cũng dùng giọng điệu như dỗ con nít mà nói với nàng.

Giang Mộ Yên thật là dở khóc dở cười!

“Hồng Nguyệt, ta thật sự không bệnh, cho nên thuốc này ta không uống!” Giang Mộ Yên hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng nói vững vàng nhấn mạnh thêm một lần.

Mà nhìn đến bộ dáng kiên trì không chịu uống của nàng, Hồng Nguyệt bưng chén thuốc lập tức quỳ xuống, nước mắt cũng tuôn ra “Ô…… Tiểu thư, cô không cần dọa nô tỳ. Nô tỳ cũng chỉ có một chủ tử là tiểu thư, nếu tiểu thư có xảy ra chuyện gì, cô bảo nô tì phải làm sao đây! Tiểu thư, nô tỳ van cầu cô, uống bát thuốc này đi! Sinh bệnh mà không chịu uống thuốc thì sao có thể khỏi được!”

Cái này cũng giống như người uống say nhưng miệng lại luôn nói ‘Ta không say’!

Mà Giang Mộ Yên trước mắt nói mình không bệnh, trong mắt tiểu nha hoàn Hồng Nguyệt không phải cũng giống như đạo lý người say sao?

Mà người càng nói như vậy lại càng chứng tỏ bệnh rất nghiêm trọng.

Giang Mộ Yên rốt cục cũng ý thức được nàng không thể giải thích rõ ràng. Nếu hôm nay thật sự không uống, nha đầu này rất có thể sẽ quỳ đến khi nào nàng uống mới thôi, không chừng còn đi gọi Bùi Vũ Khâm vừa đi không bao lâu trở lại.

Nói vậy, bát thuốc này nàng cứ uống cho rồi.

Giang Mộ Yên rốt cục cũng bưng lên bát thuốc từ trên khay Hồng Nguyệt đang cầm, trong lòng chỉ mong bát thuốc gọi là ngưng thần tĩnh tâm này sẽ không có cái gì độc hại.

Uống thuốc là thói quen của nàng. Dù sao kiếp trước nàng đã giống Lâm Đại Ngọc, chưa biết ăn cơm đã học được uống thuốc trước.

Nhưng đồng dạng uống thuốc cũng để lại bóng ma tâm lí trong lòng nàng. Giang Mộ Yên hít một hơi, dứt khoát nhấp từng ngụm thuốc, sau đó gồng mình nuốt hết xuống, mới thả cái bát không trở lại khay.

“Tốt lắm, ta uống xong, vậy được rồi chứ? Giờ mang ta đến phòng bếp đi!”

Hồng Nguyệt thấy Giang Mộ Yên thật sự uống hết, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm không ít. Nàng sợ tiểu thư nói sao cũng không uống, vậy nàng thật không biết phải làm sao!

Nghe Giang Mộ Yên nói vậy, Hồng Nguyệt liền vui vẻ gật đầu “Dạ, tiểu thư, mời đi theo nô tỳ!”

~

Giang Mộ Yên đứng trong phòng bếp đã một lúc lâu, nha hoàn Hồng Nguyệt vẫn hầu bên cạnh nàng lúc này vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lén nhìn xem sắc mặt chủ tử.

Không biết vì sao sau khi dạo một vòng lớn trong bếp, sắc mặt tiểu thư liền ủ rũ. Trong nhà bếp này có cái gì không đúng sao?

Phòng bếp này đương nhiên là không đúng. Giang Mộ Yên hoàn toàn không ngờ nhà bếp của cổ nhân này lại đơn giản mức độ này. Ý là nhà giàu như Bùi Vũ Khâm, đồ đạc trong phòng bếp kỳ thật đã không ít, nhưng đối với Giang Mộ Yên mà nói, mấy món này đều là vô dụng.

Dưới tình huống này, đừng nói nàng không có một đôi tay thần kỳ khéo léo tuyệt vời, cho dù có đi nữa mà không có sự giúp đỡ của công cụ, kế hoạch làm một cái bánh ngọt của nàng cũng không thể thực hiện được.

Như vậy đồng nghĩa với việc nàng phải lần nữa suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Bùi Vũ Khâm! Điều này khiến Giang Mộ Yên không ủ rũ sao được?

Lúc trước chỉ lo kích động nghĩ người ở thời đại này nhất định là chưa từng thấy bánh ngọt kiểu Tây Âu, nếu nàng có thể làm ra một cái thì đó là chuyện mới mẻ cỡ nào, lại quên sở dĩ thời đại này không có bánh ngọt là vì căn bản không đủ điều kiện cùng trình độ khoa học kĩ thuật.

Khó trách người ta nói ‘công cụ sản xuất tiến bộ thì sức lao động cũng tiến bộ’, đúng là một chút cũng không sai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện