Edit: Ring.
“Ta dường như thấy Tinh của ta trở về. Nó cười rất hài lòng, mặc trường sam màu tím sen mà năm đó huynh đệ ta cùng đi chợ mua về hai bộ giống nhau như đúc. Nó từng nói với ta rằng nó thích nhất màu tím sen. Cho dù sau này thành thân cũng không mặc hỉ bào đỏ mà phải mặc đồ tân lang màu tím sen. Đúng là một đứa nhỏ hồn nhiên.
R: Bùi Thương brother-complex, còn mặc đồ đôi nữa ==”.
Nó cười nói với ta, bảo ta thay nó thủ hộ lý tưởng hoàn mỹ nhất trong lòng. Nó nói có mất mới có được! Phu nhân, cô có biết vậy là ý gì không?”
Giang Mộ Yên lắc đầu, có vẻ lo lắng nhìn Bùi Thương.
Hắn nói hắn thấy đệ đệ Tinh của mình, điều này hiển nhiên là không thể nào. Cho nên là hắn xuất hiện ảo giác hay trạng thái tinh thần không ổn định sao? “Tiên sinh, ngài không nên suy nghĩ nhiều, thả lỏng mới tốt. Ta không biết sẽ…”
“Phu nhân nghĩ ta đang mê sảng sao?”
“Tiên sinh!”
“Phu nhân yên tâm, ta không phải đang nói mớ mà là cuối cùng đã lĩnh ngộ được nguyện vọng của Tinh. Lúc nó rời khỏi nhà còn là một thiếu niên hoạt bát, ngây thơ, hồn nhiên. Đến khi rời khỏi cuộc đời này, sự mệt mỏi và uể oải trong lòng nó chắc chắn còn nặng nề hơn cả người làm ca ca là ta nhiều.
Hôm nay cứ thẳng thắn một phen đi. Ta không ngại để phu nhân cô hiểu rõ hơn một chút. Có phải cô rất hiếu kỳ vì sao một đứa trẻ như Tinh lại cố ý theo Giang Mộ Yên rời khỏi nhà mà không tiếc trở mặt với ca ca ta hay không?”
Vấn đề này Giang Mộ Yên đúng là đã từng nghĩ qua, có điều nàng cũng không để ý lắm, bởi vì tình cảm thật sự rất khó đoán. Chuyện tình yêu sét đánh ngày nào cũng xảy ra, tuy lúc đó cả Tinh và Giang Mộ Yên đều còn rất nhỏ nhưng lấy khuôn mặt hôm nay mà đoán thì dù trở lại mười ba, mười bốn tuổi, Giang Mộ Yên hẳn cũng là thanh lệ động lòng người, hấp dẫn ánh mắt của một thiếu niên cùng tuổi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Vậy chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân nào khác?”
“Phải!” Trên mặt Bùi Thương xuất hiện sự ưu thương nhàn nhạt và tức giận không mấy rõ ràng: “Ta đã nói tình cảm cha mẹ ta rất tốt, bọn họ rất ân ái, ân ái đến mức hiếm thấy. Trong mắt họ không còn người nào khác ngoài đối phương. Cho dù ta và Tinh là con ruột cũng không chiếm được bao nhiêu chú ý và quan tâm của họ.”
Giang Mộ Yên không thể tưởng tượng đó là một đôi cha mẹ như thế nào, sao lại yêu nhau đến mức không để cả con ruột của mình vào mắt? Đó là cực hạn của tình yêu sao? Theo nàng thấy thì là cực hạn của ích kỷ và tư lợi mới đúng. Nếu không thể chia cho con cái tình yêu thương thì cần gì phải sinh chúng ra? Chỉ có hai người họ nắm tay nhau không phải được rồi sao?
“Bây giờ bọn họ còn sống không?”
Bùi Thương lắc đầu: “Không biết. Năm ta mười ba tuổi, họ đã rời khỏi nhà rồi, nói là đi vân du tứ hải. Bao nhiêu năm qua vẫn chưa trở về lần nào. Lúc đó, Tinh mới ba tuổi, nó không có ký ức với mẫu thân. Những gì nó có thể nhớ chính là mẫu thân có một đôi mắt rất đẹp.
Mà Giang Mộ Yên cũng có đôi mắt giống như vậy. Nếu bỏ qua các phần khác, chỉ nhìn mắt thôi là sẽ giống đến chín phần. Tinh nó là một đứa nhỏ cố chấp, ta đã nói từ đầu rồi, nó chưa bao giờ chắc đến cha mẹ, nhưng ta biết trong lòng nó thật ra cũng rất tưởng niệm.
Ta là ca ca của nó, khi bọn họ đi, ta đã mười ba tuổi, đã biết oán hận. Mà Tinh, nó còn chưa hiểu, trong lòng nó chỉ có khát vọng mà thôi.
Chính loại khát vọng này đã thúc đẩy nó mù quáng cho rằng Giang Mộ Yên sẽ là một người có thể cho nó hạnh phúc. Mà ta, sai một li đi một dặm, đã không kiên quyết ngăn cản đến cùng nên giờ mới phải tiếc nuối.
Bây giờ tất cả những người, những chuyện, những hận thù, những oán giận liên quan đã trở thành quá khứ. Ta thật sự cảm thấy mệt mỏi, cũng rất hoang mang. Sống hình như là sai, nhưng chết thì lại không có mặt mũi đi gặp Tinh.. Mỗi ngày ta sống trong do dự như vậy, phiêu phiêu đãng đãng như cô hồn dã quỷ trong Bùi gia!
Thế nhưng đêm qua, ta đã mang hết tất cả những ký ức trước kia ra xem lại một lần, dần dần trong lòng cũng tĩnh lặng hơn. Sau đó ta thấy Tinh đến gặp ta, nó nói nó giao tâm nguyện cho ta thủ hộ.”
Trong mắt Bùi Thương có một loại sáng tỏ mà Giang Mộ Yên chưa từng thấy, giống như là hắn đã thật sự thoát khỏi khúc mắc của bản thân.
Thế nhưng nàng nói chuyện với hắn lâu như vậy, nhiều như vậy mà càng nghe lại càng thấy hồ đồ, cuối cùng cũng không hiểu rốt cuộc hắn đã lĩnh ngộ được điều gì. Nhưng có một điều chắc chắn nàng không hiểu sai, chính là Bùi Thương không còn muốn giết nàng nữa, không những vậy mà hình như hắn còn có ý tiếp tục ở lại Bùi gia giúp đỡ.
Kết quả thậm chí nằm mơ cũng không ngờ như vậy khiến sắc mặt đã lâu không quá mức kích động của Giang Mộ Yên hiện lên vẻ mừng rỡ vô vàn.
“Tiên sinh! Mộ Yên ở đây đa tạ lòng dạ rộng lượng và tình cảm sâu sắc, cao thượng của ngài!”
~
Hết ròi.