Edit: Ring.

Tuy người bên ngoài không hẳn là biết thân thế của nàng, bất quá chỉ cần hắn thoáng lộ ra một chút, vậy còn sợ về sau nước bọt của thiên hạ không khiến nàng chết chìm sao? Trong lòng Bùi Dạ Tập ác độc nghĩ.

Hắn âm thầm cắn chặt răng, lại lần nữa hạ bút ký tên lên bức thư giải trừ hôn ước còn lại. Nhưng vừa hạ bút, còn chưa kịp viết xong, trên hành lang ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đồng thời còn có tiếng gọi lớn “Đại thiếu gia, đại thiếu gia có ở đây sao?”

Tiếp theo không đợi Bùi Dạ Tập lên tiếng trả lời, cửa phòng đã lần nữa bị người đẩy ra, sau đó là hai người bộ dáng có vẻ là hộ vệ nhanh chóng tiến vào.

Vừa thấy trong phòng không những có Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên mà còn có Bùi Phong, trên mặt hai người lập tức lộ ra một tia kinh ngạc.

Tuy rằng rất nhanh đã bị che giấu nhưng đó cũng là chuyện thật.

Giang Mộ Yên vừa thấy đến hai người này, trong lòng lập tức có một cảm giác khác, sợ là hắn cũng đến đây!

‘Hắn’ này tất nhiên là nói cha của Bùi Dạ Tập, mỹ nam tử khiến nàng vừa thấy liền tim đập thình thịch, thiếu chút nữa thất hồn lạc phách.

Vừa nghĩ đến mục đích hắn tới đây là vì chất vấn mình, tâm Giang Mộ Yên liền không tự chủ được mà dâng lên một cố kích động cùng cảm xúc bi thương phức tạp.

Mà Bùi Dạ Tập cùng Bùi Phong hiển nhiên càng khẩn trương hơn so với Giang Mộ Yên.

Bởi vì Giang Mộ Yên không biết hai nam tử trung niên nhìn như hộ vệ này nhưng bọn họ thì đều quen thuộc. Đây chính là hộ vệ riêng của gia chủ Bùi gia Bùi Vũ Khâm.

Bình thường nơi nào có bọn họ xuất hiện thì Bùi Vũ Khâm cũng tự mình đến đó, nếu không thì cũng là hắn trực tiếp phân phó hai người đi làm việc, bởi vì trong toàn bộ Bùi gia, hai người mang danh nghĩa hộ vệ này cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Bùi Vũ Khâm, bất cứ ai khác cũng đều không có quyền.

Cho nên, Bùi Dạ Tập cùng Bùi Phong lúc này đều biết là Bùi Vũ Khâm đến!

Bùi Vũ Khâm quả nhiên đến đây!

Sau khi hai hộ vệ kia vào phòng đứng không lâu, Bùi Vũ Khâm cũng một thân quần áo trắng lưu loát bước vào.

Vừa vào cửa đã thấy ba người bọn họ đứng trước bàn nhưng trên mặt hắn cũng không hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nhìn cả ba. Bùi Dạ Tập cùng Bùi Phong thấy vậy đều nhanh chóng cúi đầu.

Một người cung kính gọi “Thúc thúc!”

Một người cũng sợ hãi gọi “Cha!”

Chỉ có Giang Mộ Yên không nói gì, nàng chính là đứng nhìn thẳng Bùi Vũ Khâm.

Tuy trong lòng vẫn tim đập khẩn trương như trước nhưng nàng cảm thấy mình không có sai nên hoàn toàn không cúi đầu, chính là không nhúc nhích, không né tránh nhìn thẳng vào hắn, tựa như đã biết trước hắn sẽ xử lí tình huống này như thế nào.

“Dạ Tập, đây là có chuyện gì?”

Bùi Vũ Khâm chú ý đến ánh mắt thẳng thắn của Giang Mộ Yên. Tuy nàng cái gì cũng chưa nói nhưng hắn chính là có thể nhìn ra được ý chí bất khuất không buông tha trong mắt nàng.

Hắn âm thầm nhíu mày, Yên nhi này không phải vì bị Dạ Tập chọc giận không nhẹ nên mới bất cứ giá nào chứ?

Bùi Vũ Khâm nghĩ vậy, tất nhiên cũng chuyển ánh mắt nghiêm khắc sang đứa con Bùi Dạ Tập của mình.

Giọng nói kia không có chỉ trích nghiêm khắc, thậm chí không hề lớn tiếng, nhưng biểu tình của Bùi Dạ Tập so với lúc trước lại càng khẩn trương hơn “Cha, con, con đã quyết định muốn giải trừ hôn ước với tiểu thư Giang gia Giang Mộ Yên!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện