Edit: Ring.

“Đệ muội, muội bình tĩnh một chút, Dạ Tập chính là nhất thời quá để ý muội nên mới có thể hiểu lầm. Chuyện giải trừ hôn ước lớn như vậy, hai người sao có thể tùy tiện quyết định?” Bùi Phong là người đầu tiên hồi phục tinh thần, lên tiếng ngăn cản.

Mà cũng nhờ những lời này của hắn, thần kinh Bùi Dạ Tập mới trở lại trạng thái bình thường, hắn cũng nhanh chóng mở miệng “Giang Mộ Yên, lời giải trừ hôn ước này là ngươi đề ra trước. Hy vọng ngươi sẽ không hối hận. Ngươi nên biết, bước ra khỏi cửa Bùi gia này, ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể lấy lại danh hiệu thiếu phu nhân Bùi gia.”

“Đương nhiên, nếu Bùi thiếu gia không tin, chúng ta có thể lập chứng từ, vừa vặn mời Bùi Phong công tử làm chứng, hôn ước của chúng ta bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ bị hủy bỏ, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không thể can thiệp lẫn nhau! Như thế nào? Ngươi dám không?”

Lời nói của Giang Mộ Yên lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của Bùi Dạ Tập. Hành động hoàn toàn không chừa đường lui cho việc hôm nay của nàng chứng minh nàng thật sự sẽ không quay đầu, cũng không hối hận, hơn nữa còn muốn gấp hơn cả hắn khiến lòng tự tôn nam tính của Bùi Dạ Tập cảm thấy không thoải mái.

Nhưng là so với lòng tự tôn không thoải mái, giải trừ hôn ước hắn vẫn không muốn này quan trọng hơn, cho nên hắn nhẫn nại, nhanh chóng gật đầu “Ta đương nhiên dám, chỉ sợ ngươi hối hận!”

“Nếu cả ngươi và ta đều muốn nhanh chóng thoát khỏi đối phương như vậy, bây giờ phiền Bùi thiếu gia đi chuẩn bị giấy bút, chúng ta nhanh chóng viết chứng từ, sau đó cả hai ký tên đồng ý. Về phần Bùi lão gia, chờ sau khi hôn ước của chúng ta hủy bỏ rồi đi nói cũng không muộn. Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy tất nhiên là không thể tốt hơn! Ngươi chờ!”

Bùi Dạ Tập nói xong liền xoay người đi ra ngoài, mà Giang Mộ Yên cũng âm thầm thở ra một hơi, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo “Bùi Phong công tử, có thể mời huynh đi ra ngoài cửa chờ một lát không? Mộ Yên muốn mặc quần áo!”

“A, được, được, ta đi ra ngoài.”

Bùi Phong vốn muốn khuyên nàng, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt lễ phép kia liền bối rối chạy ra ngoài. Sự tồn tại của hắn đã khiến giữa nàng và Dạ Tập nảy sinh hiểu lầm thật lớn, bây giờ Dạ Tập đã đi lấy giấy bút, hắn tất nhiên càng phải kiêng dè, không thể ở lại trong phòng.

Giang Mộ Yên cũng không để ý Bùi Phong suy nghĩ cái gì, nàng chính là chờ sau khi Bùi Phong đi ra ngoài liền đứng dậy cầm quần áo mặc vào, chốc lát sau đã lại chỉnh tề đứng bên cạnh giường.

Búi tóc tất nhiên vì rơi xuống nước mà đã lộn xộn không chịu nổi, Giang Mộ Yên dứt khoát rút hết toàn bộ kẹp tóc, tùy ý mái tóc ướt xỏa xuống lưng. Vừa sửa sang lại xong, giọng Bùi Dạ Tập đã từ cửa truyền đến “Giang Mộ Yên, ta viết xong rồi, có phải ngươi nên ký tên hay không?”

“Đương nhiên, mời vào!” Giang Mộ Yên giương giọng nói, chuyện đã đến nước này, nàng sao có thể hối hận?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện