Edit: Ring.

Đệ muội? Giang Mộ Yên thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài a!

Bùi gia lớn như vậy, thế quái nào mà nàng đi đến đâu cũng đụng mặt người có quan hệ huyết thống với Bùi Dạ Tập chứ? Chậm rãi giương mắt, cẩn thận nhìn Bùi Phong, Giang Mộ Yên phát hiện giữa Bùi Phong và Bùi Dạ Tập đúng là có mấy chỗ tương tự nhau, nhưng phần lớn vẫn là không quá giống.

Bùi Dạ Tập lạnh lùng kiên nghị, cha của Bùi Dạ Tập, cũng chính là mỹ nam tử kia thì là loại hình ôn nhuận lịch sự tao nhã như mĩ ngọc, mà người trước mắt này lại là tiêu sái hiên ngang, chính trực như gió.

Tóm lại ngoại trừ Bùi Dạ Tập tính cách có chút hung ác nham hiểm, ba nam nhân Bùi gia nàng gặp được hôm nay, lấy bề ngoài mà đánh giá thì đều là mỹ nam tử hiếm gặp, nhất là người kia, hắn lại càng là hoàn mỹ trong hoàn mỹ.

Vừa nghĩ đến hắn, trong lòng Giang Mộ Yên lại khó chịu.

Vì vậy vẻ mặt nàng khi nhìn về phía Bùi Phong cũng trở nên phức tạp “Huynh nhận sai người, ta không biết huynh, cũng không phải đệ muội của huynh.”

“A? Đệ muội, muội làm sao vậy? Là ta dọa đến muội cho nên muội bắt đầu nói mê sảng sao? Ta là Bùi Phong, muội không biết ta?”

Bùi Phong chỉ chỉ cái mũi của mình, hoàn toàn giật mình ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn như thế nào cũng không ngờ Giang Mộ Yên lại không biết hắn, còn nói nàng không phải đệ muội của hắn? Đây là tình hình gì vậy?

Thì ra hắn gọi là Bùi Phong! Đáng tiếc Giang Mộ Yên cũng không nói sai, nàng là thật không biết hắn, chính xác mà nói, nàng kỳ thật không biết bất cứ người nào ở nơi này.

“Xin chào, Bùi Phong, ta muốn nói rất vui được gặp huynh, bất quá huynh xem tình hình của ta bây giờ, nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, thứ cho ta không làm được. Nếu huynh không ngại, có thể nhờ huynh tìm một chỗ cho ta thay một bộ quần áo khô ráo khác được không? Nếu không, ta sợ ta sẽ đông lạnh đến nói không nên lời.” Giang Mộ Yên nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu nhìn bộ dạng không ngừng nhỏ nước của mình, bất đắc dĩ nói. Cho dù bị bắt lại thẩm vấn, ít nhất cũng không cần mang bộ dáng chật vật ướt sũng như thế này đi, không phải sao?

Bùi Phong lúc này mới nhớ ra Giang Mộ Yên vừa rơi xuống nước, quần áo đúng là đã ướt nhẹp. Hôm nay tuy không phải ngày xuân gió lạnh, nhưng cũng không tới mức như ngày hè nắng chói, huống chi ở đây là một góc hồ âm u, bốn phía đều là liễu rủ, mặt trời căn bản là bị che không thể nhìn thấy. Gió lạnh thổi qua còn có thể cảm giác một trận lạnh lẽo, Giang Mộ Yên cả người rơi vào trong nước, nói vậy chắc lúc này cũng đã bị đông lạnh không nhẹ!

Bùi Phong nhất thời nhanh chóng cởi ngoại bào trên người ra, sau đó khoác lên cho nàng, vẻ mặt áy náy “Đệ muội, ắc, như vầy đi, nếu muội không ngại, ta dùng khinh công ôm muội về phòng của ta, sau đó lại bảo nha hoàn của muội đi tìm quần áo thích hợp mang đến. Dù sao sân này của ta không có nữ quyến khác, cho nên cũng không có quần áo nữ để muội mặc. Muội thấy thế nào?”

Giang Mộ Yên còn có thể cảm thấy như thế nào nữa? Nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo, nghe vậy liền gật đầu “Được, vậy đa tạ huynh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện