(Vui lòng không mắng chửi nhân vật bằng từ ngữ quá nặng lời.)

Khi Sở Vãn Ninh tỉnh lại, thấy Mặc Nhiên chống cằm ngồi bên bàn phát ngốc, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn, đã có chút trống rỗng.

"..."

Muốn ngồi dậy, nhưng lại không có sức, Sở Vãn Ninh đành từ bỏ.

Màn che màu trắng tuyết nhẹ nhàng bay lên, y nghiêng người, không tiếng động nhìn Mặc Nhiên, nhưng tên ngốc kia vẫn tự ngẩn ra phần mình, không phát hiện sư tôn mình đã tỉnh.

Cũng không thể trách hắn, cho dù ai biết tình nhân của mình, thế mà đã có con trai với nữ nhân khác, đều sẽ bị đả kích không nhỏ.

Hạ Tư Nghịch thật sự là con trai Sở Vãn Ninh ư? Sao có thể... Sở Vãn Ninh y thanh cao thích bắt bẻ như thế, trên đời này có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt y?

Huống chi, nếu có con riêng là sự thật, kiếp trước Sở Vãn Ninh nhất định cũng có đứa nhỏ này, nhưng mà bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, Sở Vãn Ninh cho dù là lời nói cử chỉ ngày thường, hay là chuyện giường chiếu, đều hoàn toàn không dính dáng tới bốn chữ "Người làm phu quân".

Nhưng mà chuyện phát khấu kim điệp này đến tột cùng là thế nào chứ!

Mặc Nhiên buồn rầu tới mức đập đầu lên bàn, loạn muốn điên rồi!

Hắn vốn dĩ đã không thông minh, không am hiểu nhất chính là mấy chuyện lòng vòng rắc rối thế này, cứ đập đầu liên tục, cuối cùng dứt khoát kêu "ôi" lên ôm lấy đầu, hoàn toàn nằm bẹp trên bàn.

"Mặc Nhiên, làm gì thế?"

Một giọng nói như ngọc trầm thấp dễ nghe vang lên trong phòng, mang theo mấy phần khàn khàn.

Bỗng giật nảy mình, Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Sư tôn, người tỉnh rồi?"

"Ừ." Sở Vãn Ninh ho nhẹ một tiếng, nâng mắt lên nhìn hắn, "Đây là... Khách điếm trên đảo Lâm Linh?"

"Vâng, đúng thế." Mặc Nhiên đứng lên, đi tới bên giường, chợt nhìn môi Sở Vãn Ninh có hơi sứt, nghĩ tới lúc nãy mình nhất thời ý loạn tình mê, thế mà không khống chế nổi, suýt nữa đã gây ra họa lớn, nháy mắt mặt đỏ bừng lên.

Thấy tinh thần hắn không tập trung, Sở Vãn Ninh nói: "Sao thế?"

"Không sao không sao." Mặc Nhiên liên tục xua tay, đổi đề tài, "Là thế này, sư tôn đột nhiên ngất xỉu ở Hiên Viên Các, ta liền bế... Khụ, đưa người tới đây nghỉ ngơi. Lại tìm lang trung kê thuốc, sau đó..."

Nghe thấy ngươi nói mớ, nghĩ tới những chuyện cũ từng xảy ra, nhịn không nổi, hôn ngươi.

Những lời này làm sao ra khỏi miệng được, giọng Mặc Nhiên dần nhỏ đi, ánh mắt hiếm khi hoảng loạn, có vẻ càng thêm quẫn bách.

Sở Vãn Ninh nghe thấy hắn tìm lang trung, biểu tình của hắn lại lạ, trong lòng kêu lộp bộp, sợ hắn biết mình trúng độc, thân thể bị thu nhỏ. Không khỏi yên lặng siết chặt chăn, nghẹn giọng hỏi:

"Đại phu nói sao?"

"Đại phu nói sư tôn bị ảnh hưởng của thần võ, nên mới không chịu nổi." Mặc Nhiên do dự một lát, tiếp tục nói, "Sư tôn, linh hạch người..."

"Không sao, yếu hơn người thường chút thôi."

Mặc Nhiên sửng sốt, hắn vốn còn đang nghĩ tới chuyện trên ngực Sở Tuân và Sở Vãn Ninh đều có sẹo, suy đoán giữa hai người liệu có quan hệ gì, nhưng nghe Sở Vãn Ninh nói vậy, lại hình như không phải thế. Hắn không nhịn được hỏi: "Tại sao lại thế? Sư tôn lợi hại như vậy, linh hạch nhất định không phải trời sinh đã yếu ớt, là bắt đầu từ khi nào?"

"Lâu rồi, nhiều năm trước bị thương một lần, cứ vậy mãi." Sở Vãn Ninh không chút để ý xua tay, y cũng không quan tâm chuyện này—— "Đại phu còn nói gì khác không?"

Mặc Nhiên lắc đầu: "Hết rồi."

Ánh nến mông lung, Sở Vãn Ninh nhìn sâu vào hắn, nói: "Vậy lúc nãy ngươi, đập đầu vào bàn làm gì?"

"..." Mặc Nhiên nghẹn một lúc, dù sao cũng không nhịn nổi, dứt khoát nói ra, lấy từ trong ngực một phát khấu kim điệp, nằm giữa lòng bàn tay.

"Ta phát hiện cái này."

"..."

"Trên người của người."

Phát khấu lóe kim quang chóe lọi, lòng Sở Vãn Ninh không ngừng trầm xuống.

Quả nhiên là hắn biết rồi, kết quả là, vẫn không giấu được.

Khe khẽ thở dài, trầm mặc hồi lâu, hai người đều không nói nữa. Cuối cùng, Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại, đang định nói ra chân tướng, lại nghe Mặc Nhiên nhỏ giọng thì thào bảo: "Sư tôn, Hạ sư đệ... Thật sự là con trai người ư?"

Sở Vãn Ninh: "..."

Mở mắt ra, dòng máu vừa ngưng lại lạnh như băng như chảy xuôi lần nữa. Nhất thời không nói gì, Sở Vãn Ninh chỉ trầm mặc nhìn chăm chú Mặc Vi Vũ vẻ mặt phức tạp bên giường, ánh mắt dần tụ thành hai chữ rõ ràng: "Ngu ngốc".

"Đúng thế." Sở Vãn Ninh lạnh nhạt giơ tay, không đợi Mặc Nhiên kịp phản ứng đã cất phát khấu kim điệp lại, "Không phải đã nói với ngươi lâu rồi à, còn hỏi thêm lần nữa làm gì."

Mặc Nhiên che mặt nói: "Ta chỉ... Xác nhận lại lần nữa..."

Tuy rằng Sở Vãn Ninh thừa nhận Hạ Tư Nghịch là huyết nhục của y năm lần bảy lượt, nhưng Mặc Nhiên vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, hắn nhịn cảm giác khó chịu mãnh liệt, âm thầm hạ quyết tâm, chờ khi gặp Hạ Tư Nghịch, sẽ hỏi đối phương rõ ràng. Không để hai người họ dùng máu nhận thân*, hắn chết cũng không tin!

(Trong phim cổ trang hay có cảnh nhỏ máu vào bát nước ấy)

Lại ngừng một lúc, thể lực Sở Vãn Ninh dần khôi phục, có thể đứng dậy từ trên giường.

"Y phục ta..."

Y mơn trớn vạt áo mình, ngẩn ra một chút, nhíu mày: "Sao lại lộn xộn thế này?"

Mặc Nhiên: "Khụ."

Sợ y nhớ tới mấy chuyện vớ vẩn khi nãy, Mặc Nhiên vội đổi đề tài: "Sư tôn, người đói chưa? Quán này nghe nói nấu cũng được, đậu hủ cấu tứ ngon lắm, chúng ta đi ăn thử đi? Ta mời."

Sở Vãn Ninh lạnh lùng liếc hắn: "Còn không phải tiền ta cho ngươi à?"

Tuy nói thế, nhưng vẫn phất tay áo, đẩy cửa xuống lầu.

Hương vị ở đảo Lâm Linh gần giống Dương Châu, vị thanh, có chút chua ngọt, rất vừa ý Sở Vãn Ninh.

Lúc này Hiên Viên đã kết thúc, các tu sĩ phần lớn đều rời đi cả rồi. Bọn họ đặt một hàng ghế, cũng không cần cố tình mặc áo choàng che giấu thân phận nữa, hai người ngồi xuống xong, gọi tiểu nhị lấy hai ly Bích Loa Xuân lên, đưa thực đơn liền lui xuống.

"Sư tôn xem trước đi."

"Ngươi chọn đi, thức ăn vùng Giang Nam, ta ăn gì cũng được." Sở Vãn Ninh nói, cầm ly uống một ngụm trà nhỏ.

Nhưng mà nước trà vừa chạm vào môi, y bỗng dưng nhíu mày: "..."

Mặc Nhiên: "Sao thế? Bỏng ư?"

"... Không sao. Có lẽ thời tiết khô quá, môi bị nẻ chút." Sở Vãn Ninh nói, có chút nghi hoặc sờ sờ môi mình.

Kỳ quái, nẻ từ bao giờ?

"..."

Mặc Nhiên lập tức chột dạ cúi đầu xuống.

Thức ăn cần một lúc mới mang lên được, Sở Vãn Ninh nói chuyện Hiên Viên Các với Mặc Nhiên, hai người rời đi sớm, đều không biết cuối cùng thần võ về tay ai, có điều cũng chẳng đáng lo, tới khi ra khỏi cửa hỏi thử là biết rồi.

Trong lúc nói chuyện, trên bàn đã bày đầy ẩm thực Dương Châu muôn màu, Sở Vãn Ninh cảm thấy hỏi cũng không biết nhiều thông tin hơn, nên bỏ cuộc, không nói chuyện này nữa. Ánh mắt y lướt qua bát đĩa trên bàn, ngừng một lát, nâng mi lên, tầm mắt rơi xuống mặt thanh niên cười đến có chút thấp thỏm.

Sở Vãn Ninh hỏi: "Trước kia từng tới Giang Nam rồi?"

Mặc Nhiên trước khi trọng sinh đương nhiên đã từng đi qua nhiều nơi, nhưng hắn không quên mình mới mười bảy, vừa vào Tử Sinh Đỉnh có hai năm, nên lập tức lắc đầu: "Trước kia chưa từng đi."

Sở Vãn Ninh rủ mắt, thần sắc nhàn nhạt, giọng hơi lạnh, bảo: "Nhưng ngươi gọi một bàn toàn món ngon."

"...!"

Lời này của y vừa ra, Mặc Nhiên mới đột nhiên phản ứng lại, những món mình gọi, đều là gọi theo sở thích của Sở Vãn Ninh. Vốn muốn cho y ăn ngon một chút, khôi phục thể lực, nhưng lại quên mất mình vốn không nên hiểu rõ ẩm thực Hoài Dương như lòng bàn tay thế này.

"Ta từng làm phụ bếp ở nhạc phường khi nhỏ, tuy không nếm qua nhiều món, nhưng ít nhất cũng từng nghe."

Sở Vãn Ninh cũng không truy cứu: "Ăn đi."

Sông nước Giang Nam, đảo Lâm Linh thêm bồ khuông bao cua, lồng trúc giả tôm, liễu điều xuyên cá, nên trên bàn gỗ vuông, hải sản chỗ nào cũng có. Lươn chiên giòn của Lương Khê, tùng thử quế ngư, tôm he tì bà, ốc biển hoa cúc, mùi hương của đầu cá mè xào tỏa bốn phía.

Kể cả rau thịt, mấy món điểm tâm ngọt, cũng là tinh xảo hiếm có, rất lịch sự.

Thịt viên gạch cua nấu rau xanh, pha lê hào thịt, canh gà, bánh bao nhỏ nấu canh, đậu hủ, nhiều không kể xiết.

Mặc Nhiên nâng má, nhìn tiểu nhị bê đĩa bánh hoa quế cuối cùng lên, sau đó lặng lẽ đưa mắt nhìn Sở Vãn Ninh. Thầm nghĩ: Không biết hôm nay nhiều món như vậy, y sẽ ăn món nào trước?

Nghĩ nghĩ, thầm đánh cược với mình.

Nhất định là thịt viên gạch cua rồi.

Đây là món ăn Dương Châu Sở Vãn Ninh thích nhất, quả nhiên, chờ thức ăn bày xong, chiếc đũa của y chẳng chậm trễ đã vươn tới đầu tiên.

Mặc Nhiên thầm than trong lòng, người này ấy à, luôn dễ đoán như vậy, ăn cơm làm việc, một chút cũng không thay...

Bộp. Một viên thịt viên gạch cua tròn xoe rơi vào bát Mặc Nhiên.

... Đổi?

Mặc Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, trên mặt dần mang biểu tình thụ sủng nhược kinh*: "Sư, sư tôn."

(Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ)

"Ta nhiều ngày nay thân thể không khỏe, làm phiền ngươi chăm sóc."

Hắn không nghe nhầm chứ?? Mặc Nhiên càng hoảng sợ hơn.

Sở Vãn Ninh thế mà nói với hắn—— làm phiền ngươi chăm sóc??

Những lời này kiếp trước y cũng chưa từng mở miệng ra nói đâu!!

Sở Vãn Ninh thấy mặt thanh niên đối diện chậm rãi đỏ lên, ánh mắt buông lơi, đôi mắt chậm rãi mở tròn xoe, trên trán có một lọn tóc ngơ, lắc qua lắc lại. Không khỏi có chút vô thố, nhưng vẫn cần mặt mũi, Sở tông sư cao lãnh nhấp một ngụm trà.

Môi đau quá...

Kỳ thật thời gian biến thành Hạ Tư Nghịch ở bên hắn, lòng Sở Vãn Ninh đã mơ hồ tự trách. Trong đêm ngẫm lại, cũng cảm thấy mình hà khắc quá, thái độ với Mặc Nhiên càng không tốt. Từ khi đó, y cũng tự nói với mình, chờ bản thân hồi phục, nhất định không thể làm vậy nữa, ít nhất cũng phải sửa.

Khi Toàn Cơ đến chốn đào nguyên, Sở Vãn Ninh ho khan nửa ngày, mới miễn cưỡng dò hỏi y, nên đối xử với đồ đệ thế nào để chúng không sợ mình quá.

Toàn Cơ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đầu tiên, ngươi phải biểu đạt tình thương của mình với đồ đệ."

Biểu đạt tình thương...

Sở Vãn Ninh nghĩ tới Mặc Nhiên có lẽ chưa ăn thịt viên gạch cua bao giờ, nên nhàn nhạt mở miệng, từ từ giới thiệu: "Thịt viên gạch cua nấu rau xanh, làm từ thịt ba chỉ băm, lấy thịt tôm, thịt cua, gạch cua, no đủ vo tròn. Nặn gạch cua béo nạc vừa đủ, hầm trong canh, canh sôi thì thêm rau thái nhỏ, đặt vào nồi đất, màu rất đẹp."

"..."

Mặc Nhiên ngây dại.

Ăn thì ăn đi, đọc thực đơn làm quỷ gì thế?

Nhưng mà Sở Vãn Ninh vẫn kiên nhẫn giới thiệu, vì bày tỏ tình thương với đồ đệ, nên một bữa này, Mặc Nhiên lần lượt nếm từng món một, còn nghe một đống giới thiệu món ăn như học thuộc lòng "Giang Hoài thực ký".

Nếu không phải giọng Sở Vãn Ninh trầm lãnh dễ nghe, khéo Mặc Nhiên đã lật bàn chạy lấy người.

"Này, nghe gì chưa? Món cuối cùng bán ở Hiên Viên Các, bị người Nho Phong Môn Lâm Nghi cuỗm rồi!"

Nhã tọa cách màn trúc, tiếng nói chuyện bên cạnh vang lên, không chút trở ngại bị nhóm Mặc Nhiên nghe rõ ràng.

Sở Vãn Ninh bỗng dừng giới thiệu "Thủy tinh hào nhục", nhìn Mặc Nhiên, ngưng thần nghiêng tai.

Một nam tử tục tằng đang nói chuyện: "Sao lại không nghe? Là thần võ nhỉ? Giá ba trăm triệu vạn kim, thanh toán luôn. Ôi trời đúng là giá trên trời, cả đời ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế."

"Nhìn chút tiền đồ của ngươi này, ngươi chẳng lẽ không biết, trừ thần võ ra, Nho Phong Môn còn chi năm ngàn vạn kim mua Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch đấy!"

"Trời ạ, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch còn không phải dùng để ăn sống hoặc song tu à? Đúng là khinh thường kiểu tu luyện này, đại phái đệ nhất thiên hạ thế mà còn công khai làm vậy, quá kỳ cục rồi!"

"Tô huynh sai rồi, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch là cách tu luyện hợp tình hợp lý, đâu phải cấm thuật. Mỹ Nhân Tịch tuy giống ta, nhưng dù sao cũng chẳng phải phàm nhân. Chỉ như ăn tiên quả giúp tinh tiến, cũng có gì đáng lên án đâu."

"Hừ, thứ cho ta không thể gật bừa..."

Một tiếng cười khác vang lên: "Mua Mỹ Nhân Tịch hình như còn là đệ tử trẻ tuổi thích ru rú trong nhà của Nho Phong Môn, tên là Diệp cái gì Tích ấy. Trông đúng là hình người dạng chó, không ngờ lại dùng cách ngủ với nữ nhân để nâng cao tu vi. Ta thấy Nho Phong Môn cũng sắp tàn rồi."

Bên cạnh có người cười ha hả nói: "Thì có sao, lòng yêu cái đẹp mà thôi."

Lúc này người chung quanh dần tranh luận chuyện đạo nghĩa, không đáng để nghe.

Sở Vãn Ninh nhẹ giọng lặp lại: "Nho Phong Môn mua mất rồi?"

"Nghe thì hình như thế."

Mặt Sở Vãn Ninh không khỏi lộ vẻ suy tư: "Khó rồi. Nếu việc này tiếp tục truy cứu, đương nhiên phải truy cứu cả Nho Phong Môn tuy nhiên..."

Y vừa nói tới đây, Mặc Nhiên liền nghĩ ra, "A" lên, nhẹ nhàng nói: "Sư tôn vốn là người Nho Phong Môn."

"Ừ."

"Không muốn về?"

Nhắc tới Nho Phong Môn, thần sắc Sở Vãn Ninh càng ghét bỏ, ấn đường nhíu lại, bảo: "Nho Phong Môn tuy là danh môn đại phái ở Thượng Tu Giới, nhưng ta đã từng..."

Y nói một nửa, đột nhiên trong đại sảnh truyền tới tiếng người ngựa ồn ào, có kẻ cao giọng quát: "Bà chủ, cho ngươi năm trăm kim, lập tức dọn sạch, đuổi hết khách nhân ra ngoài cho ta! Hôm nay tiểu công tử của chúng ta muốn bao hết!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện