(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh từ trước tới nay không phải sư phụ hiền hậu mê người, Mặc Nhiên cũng không phải đứa oắt năm sáu tuổi mới vỡ lòng, hỏi câu vớ vẩn này, Sở Vãn Ninh căn bản lười phản ứng lại hắn, rũ mắt lạnh lùng không nói.

Y tung hoa hải đường cuốn theo gió mạnh, rất nhanh đã đi tra xét khắp chốn đào nguyên. Không mất bao lâu, một đóa phù chú kim sắc từ trên trời giáng xuống, dừng trong tay y.

"Vực thẳm thủy tổ?"

Vực thẳm thủy tổ chính là nơi mỗi ngày có nộ kiêu bay ra, tu sĩ nhanh chóng nhổ lông. Lúc trước Vũ Dân nói, vực thẳm kia có xích diễm chân hỏa vô tận, trừ nộ kiêu xưa nay sống trong vực thẳm, cho dù ai trượt chân ngã xuống, đều bị đốt cháy không còn gì.

Sở Vãn Ninh hạ một tầng kết giới cho mình và Mặc Nhiên, dùng ẩn giấu tung tích, không cho Vũ Dân phát hiện.

Hai người tới vực thẳm thủy tổ, thấy bên trong sâu không thấy đáy, lộ ra ánh đỏ quỷ quyệt, vách đá rậm rạp hàng ngàn hàng vạn dị điểu, lúc này mấy con chim ấy đều đang ngủ say, một đám vùi đầu vào cánh, nhìn từ xa như vô số điểm nhỏ dày đặc.

Theo ý Sở Vãn Ninh, nếu Trân Lung Kỳ Cục thiết lập trong vực thẳm, vậy Vũ Dân nói cái gì mà liệt hỏa, cái gì mà rơi xuống sẽ bị thiêu cháy chẳng còn gì, tất cả đều là bịa đặt.

"Nhưng làm sao để xác định lửa này không thiêu chết người?" Mặc Nhiên nhìn chằm chằm ánh sáng u ám phía dưới, lẩm bẩm nói, "Nhìn thế nào cũng giống thật."

"Ném gì đó xuống trước đã."

"Ta đi bắt thỏ."

"Không cần." Sở Vãn Ninh đứng dậy vút lên, bạch y phấp phới đã vào trong rừng đào, một lát sau, y tựa như tiên nhân từ chín tầng mây phiêu nhiên về chỗ cũ, trong tay cầm một nhánh đào.

Mặc Nhiên hiểu ra, hoa đào đương nhiên còn yếu ớt hơn cả thỏ, nếu hoa đào có thể vào nơi gọi là "Liệt hỏa", người sống vào hiển nhiên sẽ không nguy hiểm.

Ngón tay Sở Vãn Ninh mơn trớn cành đào, niệm chú quyết, chỉ thấy đào yêu nháy mắt sáng rực được một tầng xanh nhạt bao phủ, y ném vào vực sâu, thấp giọng nói: "Đi đi."

Hoa đào chậm rãi bay xuống, một thước, hai thước, mười thước, trăm thước.

Bóng dáng hoa đào không còn thấy từ lâu, nhưng pháp chú của Sở Vãn Ninh có thể khiến y cảm nhận được tình hình của hoa đào, y nhắm hai mắt lại, một lát sau, lông mi run lên mở ra lần nữa.

"Hoa đào không sao, ổn rồi."

Nếu Sở Vãn Ninh khẳng định như thế, cũng không còn gì để nói, Mặc Nhiên lập tức phi thân vào vực thẳm thủy tổ cùng y, thân pháp hai người đều không kém, hết sức thuận lợi một đường xuống đáy. Khi đang nhìn cảnh tượng dưới vực sâu, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Mặc Nhiên vẫn cảm thấy một cơn ác ý lạnh lẽo.

Hắn biết ánh đỏ trong vực sâu tột cùng là gì.

Chỉ thấy trong vực thẳm rộng lớn, chặt chặt chẽ chẽ treo mấy ngàn giá gỗ, mỗi giá gỗ đều cột một Vũ Dân, những Vũ Dân ấy khỏa thân, máu tươi đầm đìa khắp thân thể. Trong miệng họ đều ngậm một quả lăng trì đỏ chói mắt. Mấy ngàn ánh đỏ tụ tập lại với nhau, từ trên nhìn xuống, rất dễ liên tưởng tới dưới vực thẳm là xích diễm chân hỏa.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh rất kém, y hiểu biết sâu rộng, đương nhiên biết trái màu đỏ mà mỗi người ngậm ấy là trái cấm ở Tu Chân giới, để người sắp chết ngậm nó, có thể kéo dài hơi tàn thêm ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Nói cách khác, rõ ràng người nháy mắt sẽ được giải thoát, lại phải trải qua quá trình tử vong cực kỳ dài, trái tim vốn nháy mắt sẽ ngừng, sẽ biến thành tra tấn không ngừng nghỉ, gọi là lăng trì.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm rừng Vũ Dân hoạt tử nhân tầng tầng lớp lớp kia, lẩm bẩm nói: "... Trận khóa hồn."

Dùng người sống làm trụ, vây oán khí bên trong, cho dù Trân Lung Kỳ Cục có hàng vạn hàng ngàn tử hồn, cũng sẽ không có một hơi thở rò ra ngoài!

Khó trách hắn tra xét mọi cách, chút oán khí của cấm thuật Trân Lung Kỳ Cục cũng không thấy.

Mặc Nhiên không khỏi càng thêm run sợ, hắn nghĩ, lần trước Câu Trần giả ở Kim Thành Trì kia, với độc thủ đứng sau màn là cùng một người ư?

Từ chuyện Kim Thành Trì xem ra, Câu Trần giả gần như có thể sử dụng Trân Lung Kỳ Cục đơn giản điều khiển tinh mị dưới đáy hồ, hẳn chỉ học được chút bên ngoài, nhưng lần này Vũ Dân trải rộng trong ngoài chốn đào nguyên, trừ đầu óc vụng về, thần trí không cao, đã không khác gì bản tôn, thậm chí còn có thể thi triển thuật pháp của Vũ Dân, cấm thuật này có thể nói đã tới đỉnh cao, chẳng lẽ Câu Trần giả tiến bộ vượt bậc tới thế?

Sở Vãn Ninh vào giữa trận khóa hồn, nơi đó có một cây cột đá.

Trên cột đá trói chặt một Vũ Dân, chẳng qua Vũ Dân này đã chết, quả lăng trì nàng ngậm trong miệng đã héo khô, thân thể cũng bắt đầu hư thối. Có điều phượng bào thêu tơ vàng nàng khoác, còn có ấn chú đậm màu giữa trán nàng, có thể nhìn ra thân phận khi xưa của nàng.

"Đây là..."

Mặc Nhiên cả kinh nói: "Đây là Vũ Dân thượng tiên chân chính!"

"Không sai." Sở Vãn Ninh đưa mắt nhìn người bị trói trên trụ, môi mỏng khẽ mở, "Vũ Dân bị bắt tới làm khóa hồn trận ở nơi này không một ngàn cũng có tám trăm, nếu Vũ Dân thượng tiên còn sống, sao có thể chịu nổi huyết hải thâm thù như thế. Huống chi khi nãy ta giao thủ với thượng tiên kia, lại cảm thấy thực lực không bằng Quỷ Tư Nghi ở Trấn Thải Điệp. Nếu ta đoán không nhầm... Có lẽ Vũ Dân ở chốn đào nguyên đã bị diệt tộc từ lâu, bên ngoài đều là tẩu thi bị Trân Lung Kỳ Cục không chế."

"!" Quả nhiên là thế! Sở Vãn Ninh với hắn không mưu mà hợp! Mặc Nhiên kinh hãi quay người lại. Sở Vãn Ninh vung tay áo rộng, ngăn cản hắn.

"Ngươi đi đâu?"

"Ta muốn nói chuyện này cho bá phụ, nếu như thế, thì quá nguy hiểm rồi."

"Đừng có hành động thiếu suy nghĩ." Sở Vãn Ninh lắc đầu, "Giờ kẻ đó trong tối, ta trong sáng. Tu sĩ trong chốn đào nguyên đông đảo, chúng ta cũng không biết kẻ đứng sau là ai, tùy tiện hành động chỉ làm tình huống khó giải quyết hơn."

"Hì hì. Đã lâu không gặp, Sở tông sư vẫn cẩn thận như vậy nha."

Một tiếng cười khẽ hòa mấy phần nghịch ngợm vang lên, từ không trung truyền tới, như sấm nổ vang giữa vực thẳm thủy tổ. Hai người biến sắc ngẩng đầu, một đứa bé Vũ Dân huyết nhục mơ hồ đung đưa hai chân, ngồi trên vách đá nghịch một cành cây. Thấy họ quay đầu lại, đứa nhỏ này cũng nghiêng đầu, đôi mắt chảy huyết lệ đảo vòng vòng, khóe miệng kéo thành nụ cười.

Mặc Nhiên cả kinh nói: "Trân Lung Kỳ Cục!"

Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, âm trầm nói: "Lại là cờ trắng."

"Hì hì hì, đúng rồi, chính là cờ trắng nha." Đứa bé Vũ Dân kia vỗ tay nói, "Nếu không các ngươi cho rằng ta sẽ dùng chân thân ở đây ư? Ta đâu có ngốc."

Mặc Nhiên nói: "Ngươi quả nhiên là Câu Trần giả ở Kim Thành Trì! Tên điên nhà ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hì hì, ngươi thì là cái thá gì, một tiểu tu Trúc Cơ hèn mọn, cũng xứng chất vấn ta? Gọi sư phụ ngươi tới hỏi."

"Ngươi——!"

Sở Vãn Ninh vung tay áo rộng, vươn ngón tay dài nhỏ, ấn đỉnh đầu giận tới bốc khói của Mặc Nhiên xuống. Nâng mắt lên, y lạnh giọng hỏi: "Các hạ đến tột cùng, định là gì?"

Vũ Dân kia lắc lư hai chân, rõ ràng là người chết, lại vì bị cấm thuật điều khiển, làm ra đủ kiểu như rối gỗ bị giật dây.

"Mưu của ta nha, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn."

Giọng Sở Vãn Ninh càng lạnh: "Vậy sao các hạ năm lần bảy lượt đòi mạng đồ nhi ta?"

"Tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng vừa khéo cần linh hạch đồ nhi ngươi mới hoàn thành nha." Đứa bé cười tủm tỉm nói, "Ngàn quái vạn quái, trách hắn linh hạch kỳ giai. Thậm chí còn mạnh hơn linh hạch tông sư ngươi. Lúc ở Kim Thành Trì ta đã biết, hắn là mộc linh tinh hoa tuyệt diệu, nếu không thì sao, có lẽ ta vẫn sẽ vừa ý tông sư ngươi hơn đấy."

Nó nói chuyện bóng bẩy, giọng non nớt như thế, trong ngôn ngữ lại là giọng điệu người trưởng thành, không khỏi khiến Mặc Nhiên rất tởm, cả giận nói: "Tám đời tổ tông nhà ta xui như máu chó mới bị ngươi tóm được, thà mẹ nó tự bạo linh hạch ở đây, ngươi đừng mơ chạm vào ta!"

"Ta cũng không muốn chạm vào ngươi nha." Đứa bé vẫn là giọng điệu cười ngọt ngào làm người tức chết, "Ta cũng bất đắc dĩ mới đuổi theo ngươi. Nam tử thế gian đều yêu mỹ nhân, sư tôn ngươi đẹp hơn ngươi, ta sẽ càng vui hơn nếu chạm vào y."

"Ngươi!!!" Mặc Nhiên giận dựng cả lông, "Đến mặt ngươi cũng không dám lộ, cả ngày dùng con rối cờ trắng, ngươi cũng xứng chạm vào sư tôn ta?"

Nhưng đứa nhỏ kia lườm hắn, tựa như lười phản ứng lại hắn, quay đầu nhìn chằm chằm về phía Sở Vãn Ninh:

"Sở tông sư, khi trước ở Kim Thành Trì, ta cũng khuyên tông sư đừng truy bắt ta nữa. Nhưng tông sư cố tình không nghe, làm ta rất đau lòng."

"Nếu ta biết chuyện này rồi, cho dù các hạ không xuống tay với Mặc Nhiên, ta cũng truy tới cùng, quyết không thuận theo."

"Phì, biết ngay ngươi sẽ nói vậy." Đứa nhỏ trầm mặc một lát, cười nói, "Sao các đại tông sư như ngươi, đều cứng đầu thế?... Được rồi, nếu Sở tông sư không nghe khuyên bảo, vậy chờ xem, ta kỳ thật vẫn muốn xem Thiên Vấn của ngươi lợi hại, hay là cấm thuật của ta cường hãn đấy."

Sở Vãn Ninh giận dữ dựng mày kiếm, âm trầm nói: "Thứ các hạ cần, thật sự một hai phải lạm sát kẻ vô tội tới mức này?"

"Người thiên hạ đều như Hoài Nam chi chỉ."

"Ý gì?"

"Chua đó." Đứa nhỏ cười khanh khách, "Chua thì chết, một đám người rữa như ma quỷ, một đám quá chua, làm ta chán ghét, hận không thể đè bẹp, dẫm nát toàn bộ."

Mặc Nhiên: "......"

Trong giọng Sở Vãn Ninh ngập sát khí: "Các hạ thật sự, không thuốc nào cứu nổi."

"Tông sư cảm thấy ta không còn thuốc cứu, ta lại cảm thấy tông sư cũng đâu cứu nổi. Vốn dĩ đạo nghĩa khác biệt, hà tất làm phiền ở đây." Đứa nhỏ rung đùi đắc ý nói, "Tông sư coi như ta trên một bàn cờ, ván ở Kim Thành Trì ngươi thắng, ván ở chốn đào nguyên này, tông sư tìm ra vực thẳm thủy tổ, gặp cờ trắng ta, ta cũng hết bản lĩnh, không cướp được đồ đệ của ngươi, đương nhiên vẫn là ngươi thắng."

Nó dừng một chút, đôi mắt bỗng mị hoặc, rõ ràng đang cười, nhưng chỉ làm tràn ra nhiều máu tươi hơn.

"Có điều, ngươi bảo vệ hắn cho tốt, ta cũng muốn nhìn xem, tông sư có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng có thể bảo vệ hắn cả đời không."

"..."

"Còn bí mật ở vực thẳm thủy tổ, hai vị tốt nhất đừng để lộ thì hơn." Đứa nhỏ nói, đầu ngón tay vê một chiếc lông vũ kim hồng.

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Đây là kim vũ làm tiền ở chốn đào nguyên?"

"Không sai." Nó mỉm cười nói, "Loại kim vũ này rải rác khắp nơi ở chốn đào nguyên, nếu hai vị giữ bí mật, tự động rời đi. Trong đào nguyên mọi người sẽ bình an vô sự, nhưng nếu hai vị không ngoan, thông báo hành tung của ta cho thiên hạ, những lông vũ tụ oán khí của Vũ Dân này, tuy không thể đòi mạng những tu sĩ ấy, nhưng cũng có làm họ mất nửa tu vi."

Mặc Nhiên tức giận nói: "Ngươi bắt đầu tính kỹ thế từ bao giờ?!"

"Nếu không thì sao?" Đứa nhỏ ngạc nhiên hỏi, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng ngu xuẩn thô bạo như ngươi?"

Mặc Nhiên: "..."

Đúng, đúng là tức chết hắn!! Hắn thừa nhận hắn làm việc sẽ không quá vòng vo, cũng không hiểu đạo lý tính kế gì gì đó, nhưng bị tiểu súc sinh này vạch thẳng ra như thế, hắn rất muốn gọi Gặp Quỷ ra quất súc sinh này, khiến đối phương biết thế nào gọi là ngu xuẩn thô bạo thực sự.

"Sở tông sư, nói tới cùng, trong lòng ngươi hẳn tự rõ. Giờ dù họ biết chân tướng, nhưng khi đó tu vi hao tổn nhiều, chỉ sợ cũng sẽ không cảm kích Sở tông sư trừ ma vệ đạo đâu."

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi lúc nãy cũng nghe trộm rồi, hiện tại ta không định làm phiền họ."

"Hiện tại? Ha ha, xem ra tông sư vốn định sau này sẽ nói ra, có điều, sau này có nói cũng vô dụng rồi." Đứa bé cười hì hì nói, "Chờ khi đám tu sĩ này rời khỏi, chốn đào nguyên cũng hoàn toàn bị hủy diệt như Kim Thành Trì. Tới khi ấy chết không đối chứng, ai sẽ tin ngươi."

Ánh mắt Sở Vãn Ninh lạnh lẽo: "Hành vi các hạ như thế, còn mặt mũi gì, nói Mặc Nhiên thô bạo ngu xuẩn."

Đứa nhỏ kia không chút để ý Sở Vãn Ninh lạnh lùng trào phúng, đứng dậy xoay mấy vòng, dưới chân chợt bùng lửa, chậm rãi đốt cháy da thịt cốt nhục.

"Chờ ngươi bắt được ta, hãy nói với ta những lời này. Sở tông sư, ta kính ngươi là quân tử, hôm nay cuối cùng nhắc ngươi một câu, đừng có nhúng tay vào nữa, nếu ngươi không nghe ấy à, chúng ta... Vẫn còn gặp lại..."

Uỳnh một tiếng, ngọn lửa bỗng bay lên không nổ tung.

Đứa nhỏ Vũ Dân làm con rối kia bị đốt tan, trên trời rơi xuống một quân cờ trắng trong veo, lăn trên đất hai vòng, dừng lại.

Tĩnh mịch hồi lâu.

"..." Mặc Nhiên biết kẻ sau màn này không nói dối, nhưng thật sự không cam lòng, hỏi, "Sư tôn, thật sự rời đi vậy ư? Không còn chủ ý khác?"

"Cẩn thận vẫn hơn, trước rời khỏi chốn đào nguyên đã." Sắc mặt Sở Vãn Ninh khó nhìn, âm trầm nói, "Nếu kẻ đó tốn công làm trận khóa hồn, chính là không để kẻ khác tra ra hắn đang điều khiển Trân Lung Kỳ Cục, ít nhất cũng hiểu hắn tạm thời không muốn kẻ khác biết tới làm phiền. Ta sẽ truyền âm với tôn chủ, bảo ông ấy mau nghĩ cách đưa Tiết Mông và Sư Muội rời khỏi, đừng rút dây động rừng. Còn ngươi..."

Sở Vãn Ninh dừng một chút, tiếp tục nói: "Kim Thành Trì và chốn đào nguyên, hắn đều nhằm vào ngươi. Lần này hắn bày chuyện vu oan cho ngươi, đó là hy vọng ngươi rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Chuyện này ngươi tạm thời đừng xen vào, tôn chủ là chủ một phái, để ông ấy xử lý là tốt nhất."

"Ta có thể làm gì?" Mặc Nhiên nói, "Cũng không thể đẩy chuyện này cho người khác, còn mình không làm gì chứ."

"Ngươi lúc này có năng lực gì? Kẻ thần bí kia mục đích rõ ràng, thần mộc Kim Thành Trì đổ, hắn luôn tìm linh thể tinh hoa để thay thế. Ngươi là mộc linh tinh hoa, thích hợp nhất, nhưng nếu không cướp được ngươi, hắn cũng sẽ lui một bước, tìm một linh thể thượng phẩm khác thay thế." Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói, "Nếu như hắn tìm được, chỉ sợ lại là một hồi huyết vũ tinh phong, phải ngăn hắn lại."

"Lời này nói không sai, nhưng mà sư tôn, tinh hoa linh thể đâu dễ tìm thế, hắn muốn tìm người thay thế, cũng cần phải..."

Mặc Nhiên nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen mềm như lụa nhìn thẳng vào mắt Sở Vãn Ninh, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu súc sinh kia muốn tìm ai là linh thể tinh hoa, phải tra xét từng môn phái, mà tu sĩ sẽ không vô cớ phóng thích linh căn của mình, chỉ có thể là lúc chọn vũ khí hoặc tinh luyện thạch, mới có thể cảm nhận được linh căn. Nên kiểm tra linh thể chỉ có cách bán vũ khí và linh thạch mới đơn giản nhất. Chúng ta chỉ cần quan sát chợ vũ khí trước các đại sơn môn nhiều ngày, có khả năng sẽ phát hiện ra tung tích súc sinh kia."

Nói xong những lời này, hắn thấy Sở Vãn Ninh như suy tư gì mà nhìn mình chằm chằm, không khỏi chột dạ.

"Ặc... Ta đoán thôi."

"Ngươi đoán không sai." Sở Vãn Ninh chậm rì rì nói, một lát sau, bỗng cảm thấy hắn biết khá nhiều thứ, nên nheo mắt lại hỏi, "Mặc Nhiên. Có phải ngươi gạt ta chuyện gì hay không?"

"Ta, ta có thể gạt sư tôn chuyện gì." Lời tuy nói vậy, lưng Mặc Nhiên lại dựng lông tơ, chỉ cảm thấy con mắt Sở Vãn Ninh u đạm, tựa như nhìn xuyên linh hồn trọng sinh trong thể xác, khóa chặt linh hồn thực sự co nhỏ bên trong.

Cũng may Sở Vãn Ninh yên lặng một lát, lại không nói gì nữa.

Y nhàn nhạt rũ mắt, trầm giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta đi ám tra các đại môn phái. Tạm thời không trở về Tử Sinh Đỉnh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện